*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên cười nói: “Ông lão, ngươi thật sự muốn một đánh ba sao?”
Vẻ mặt ông lão bình tĩnh: “Thế nào, ngươi cảm thấy ta không có thực lực vậy sao?”
Diệp Huyên khẽ cười, sau đó quay người nhìn Diệp Trần và Sở Thiên ở bên cạnh: “Cùng lên!”
Giọng điệu chắc chắn, chứ không phải dò hỏi!
Diệp Trần vẫn có chút chần chừ, bởi vì y cảm thấy như vậy không tốt lắm, thế nhưng, Sở Thiên ở bên cạnh đã trực tiếp lao lên rồi!
Diệp Trần: “…”
Sau khi thấy Sở Thiên ra tay, Diệp Trần cũng không nghĩ ngợi gì võ đức hay không võ đức nữa, dù sao cũng là do đối phương yêu cầu!
Còn có thể trách ai chứ?
Diệp Trần cũng lao lên theo!
Ngay khi Diệp Trần và Sở Thiên ra tay, vẻ mặt ông lão lập tức thay đổi!
Ông ta biết mình sơ ý rồi!
Cảnh giới hai người này tuy thấp hơn ông ta, nhưng, hơi thở hai người này mạnh hơn ông ta không chỉ gấp mười lần!
Ầm ầm!
Thoáng chốc, ông lão lập tức bị khí thế khủng khiếp của hai người họ trấn áp tại chỗ!
Mà lúc này, một luồng kiếm quang bỗng lóe lên trong sân!
Vù!
Một thanh kiếm xuyên qua giữa trán ông lão!
Diệp Huyên ra tay rồi!
Ông lão ngây ngốc tại chỗ!
Sở Thiên nhìn ông lão, sau đó nói: “Yếu như vậy mà còn ra vẻ… Ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Nói xong, hắn ta lập tức lấy nhẫn chứa đồ của ông lão, trong nhẫn có mấy vạn Thứ Nguyên Thánh Tinh!
Thấy vậy, Sở Thiên lập tức phấn khích không thôi: “Mẹ nó, nhiều Thứ Nguyên Thánh Tinh như vậy… Giàu rồi! Giàu rồi!”
Tần Quan ở bên cạnh liếc nhìn Sở Thiên, sau đó nhìn Diệp Huyên: “Mấy vạn thôi, thế là rất nhiều sao?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đứa nhỏ này quá nghèo rồi!”
Sở Thiên: “…”
Thứ Nguyên Thánh Tinh!