*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xa xa, Lục Triêu Tịch nhìn Tần Quan: “Không ngờ ngươi lại thật sự dám tới”.
Tần Quan cười: “Sao ta lại không dám tới?”
Lục Triêu Tịch nhìn Tần Quan: “Xuất chiêu đi”.
Tần Quan lấy súng ra rồi thẳng thừng bóp cò.
Đoàng!
Một luồng ánh sáng trắng vụt qua với tốc độ cực kỳ đáng sợ.
Trong lòng Diệp Huyên chấn động.
Tốc độ này thực sự quá nhanh.
Ở nơi xa, Lục Triêu Tịch hơi nheo mắt, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nàng ta phản ứng cực nhanh, xoè bàn tay phải ra rồi ấn về phía trước.
Ầm!
Ánh sáng trắng đó bị một chưởng này của nàng ta khống chế dừng lại.
Lục Triêu Tịch nắm tay phải lại.
Bùm!
Trong phút chốc, ánh sáng trắng ấy vỡ tan rồi hoá thành hư vô.
Mà lúc này, phía sau Tần Quan cũng xuất hiện một Truyền Tống Trận màu lam pha lê.
Khóe miệng Tần Quan khẽ nhếch lên: “Bắt đầu rồi!”
Đoàng!
Dứt lời, trong ánh mắt của mọi người, một luồng sáng màu trắng lao ra từ Truyền Tống Trận màu lam pha lê.
Ầm!
Sau khi luồng sáng trắng này xuất hiện thì thời không nơi đây cũng sôi trào.
Luồng sáng trắng khoá chặt mục tiêu là Lục Triêu Tịch phía xa, giây tiếp theo nó đã tới trước mặt nàng ta!
Đồng tử Lục Triêu Tịch đột nhiên co lại, nàng ta nắm tay phải thành nắm đấm, sau đó đấm về phía trước.
Vô số thần lực thứ nguyên đáng sợ tuôn ra như nước tràn bờ đê.
Đùng đoàng!
Tiếng nổ kinh hoàng vang lên, trong tích tắc, thời không trong bán kính hàng triệu trượng đều hoá thành hư vô.