*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp tộc!
Đại tộc siêu cấp từng có vô số đế vương, hơn nữa ông lão Diệp tộc này còn là Bỉ Ngạn Cảnh nữa.
Thanh niên này bị điên à?
Nghe Diệp Huyên nói vậy, ông lão Diệp tộc nheo mắt: “Ai cho ngươi sự tự tin vậy?”
Lời nói vừa dứt, ông ta lật tay phải rồi áp về phía Diệp Huyên.
Đùng đoàng!
Trên đỉnh đầu Diệp Huyên lập tức có Tam Thứ Nguyên Chi Lực đáng sợ giáng xuống.
Tuy đều là Tam Thứ Nguyên Chi Lực nhưng lực lượng này mạnh hơn Sở Thiên rất nhiều lần.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh, hắn giơ tay chém ra một kiếm.
Bùm!
Thời không trên đỉnh đầu hắn nứt ra, đồng thời mười thanh kiếm Huyết Mạch đều chém về phía ông lão Diệp tộc nơi xa.
Ông lão phất tay áo.
Ầm!
Một luồng sức mạnh tuôn trào.
Trong phút chốc, mười hanh Huyết Kiếm bị đánh bay, giây tiếp theo ông ta lao tới, vung nắm đấm vào Diệp Huyên.
Ở đằng xa, Diệp Huyên khẽ nheo mắt, tay phải cầm kiếm Thanh Huyên đâm về phía trước, sau đó chém xuống.
Hắn đã sử dụng Đạo Pháp trận.
Bùm!
Tiếng nổ vang vọng, Diệp Huyên liên tục lùi lại nghìn trượng, mà ông lão Diệp tộc thì lùi những mấy nghìn trượng.
Thấy cảnh tượng này, tất cả cường giả thứ nguyên tới đây đều choáng váng.
Vô Tâm Cảnh đánh Bỉ Ngạn Cảnh?
Ông lão Diệp tộc kia cũng ngẩn ra.
Ông ta nhìn tay phải của bên, trên tay đã có một vết chém sâu hoắm.
Đó là do kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên để lại.
Ông lão Diệp tộc ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên nơi xa, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, ngạc nhiên là vì ông ta không thực lực của Diệp Huyên lại kinh người đến vậy, tức giận là vì ông ta lại bị người thấp hơn mình một cấp đánh bị thương.
Ông lão Diệp tộc chậm rãi nắm chặt tay phải, mà lúc này một giọng nói chợt vang lên từ một hướng: “Thật náo nhiệt”.