*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tháng sau.
Trước mắt Diệp Huyên và Tần Quan là một Truyền Tống Trận khổng lồ chiếm cứ hơn một nửa tinh không.
Tần Quan thì thầm: “Thành công rồi!"
Diệp Huyên gật gù.
Suốt một tháng qua, ngày nào hắn cũng đến đây giúp đỡ, phải cảm thán Truyền Tống Trận đúng là thứ hao tiền tốn của.
Ngày nào cũng nuốt tiền như hạm!
E rằng trừ Tần Quan ra, không ai khác có thể lập nên một Truyền Tống Trận khổng lồ cỡ này.
Tần Quan lại nói: “Từ giờ trở đi, chúng ta có thể đến Cổ Hoang khi nào cũng được!"
Diệp Huyên nhìn sang: “Đi ngay luôn ư?"
Tần Quan lắc đầu: “Không được”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?"
Tần Quan liếc hắn: “Bây giờ mà qua đó là bị đánh như con ngay”.
Diệp Huyên sượng ngắt.
Bị đánh như con!
Hắn không muốn phải trải qua những ngày như vậy nữa!
Tần Quan cười: “Chúng ta còn phải tu luyện thêm, ngươi cũng phải đạt đến Phá Tâm Cảnh”.
Phá Tâm Cảnh!
Diệp Huyên: “Được!"
Tần Quan: “Đi thôi, ta đưa ngươi đến Võ Các”.
Sau đó xoay người rời đi.
Diệp Huyên đi theo.
Kinh Đô!
Khi Tần Quan đưa Diệp Huyên đến Võ Các, Trần Võ và những người khác đã cung kính đợi sẵn.
Bọn họ hành lễ: “Các chủ, Diệp công tử”.
Tần Quan nói với Diệp Huyên: “Đây là quà tặng ngươi”.
Diệp Huyên sửng sốt.
Tần Quan cong môi cười, nói với Trần Võ: “Bắt đầu đi”.
Trần Võ gật đầu, nói với Diệp Huyên: “Mời Diệp công tử thi triển lại Sát na Vô Địch”.
Diệp Huyên gật đầu rồi vung kiếm. Chỉ trong chớp mắt, hắn rời khỏi vũ trụ hiện tại, bước vào vũ trụ thứ nguyên.
Trần Võ vội vàng vung tay, để một tia sáng trắng chui vào giữa trán Diệp Huyên, để vô vàn thông tin tràn vào đầu hắn.
Đó là một bộ công pháp mang tên Quan Huyên Pháp.