*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên mỗi ngày đều đi khắp nơi thăm hỏi các nhân tài. Có tình báo Ám U điều tra trước, hắn không cần phải đi tìm nữa mà trực tiếp đến tận nơi!
Một hôm nọ, hắn và Tần Quan cùng đến gặp một ông cụ trong núi sâu.
Người này tên là Ngư Thư.
Đã từng dựng nên một thư viện, nhưng vài tháng sau đã phải đóng cửa.
Nguyên nhân vì mọi người chỉ thích học võ chứ không học văn.
Học vấn có cao đến đâu cũng phải sợ con dao chứ!
Diệp Huyên nhìn khắp nơi, thì thầm: “Người tài mà cũng ẩn thân giữa núi rừng, chà...”
Tần Quan cười: “Bởi vì người trên thế giới chỉ muốn trở nên mạnh hơn, nắm đấm ai to hơn thì kẻ ấy đứng đầu. Sau này cũng sẽ như vậy, nhưng ta hy vọng chúng ta có thể thay đổi một chút, bằng cách lập nên trật tự mới”.
Diệp Huyên cười: “Vậy trước tiên chúng ta phải có nắm đấm to nhất đã!"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Nàng ta nhìn về phương xa: “Đợi khi thư viện Quan Huyên của chúng ta trở nên đủ mạnh rồi, tri thức của văn nhân sẽ có đất dụng võ. Chúng ta sẽ cho bọn họ địa vị và quyền lợi, để họ và thế nhân biết được có tri thức chính là có sức mạnh!"
Nàng ta thoáng dừng lại: “Đương nhiên, văn võ đều phải cân bằng. Trọng võ khinh văn không tốt, trọng văn khinh võ cũng không được”.
Diệp Huyên gật gù: “Đúng thế”.
Tần Quan cười nói: “Chúng ta đến rồi”.
Nàng ta nhìn về phương xa. Nơi đó có một ông cụ ngồi trước căn nhà lá. Ông mặc trường bào sạch sẽ, đang say sưa đọc quyển sách cổ trong tay.
Đó chính là Ngư Thư.
Tần Quan và Diệp Huyên đi tới nhưng ông cụ cũng không nhìn lên.
Tần Quan nhìn ông cụ một hồi, cười chào hỏi: “Ngư tiên sinh, chúng ta đến từ thư viện Quan Huyên, muốn mời ông đến làm đạo sư ở Văn viện, không biết ý ông thế nào?"
Nghe đến Văn viện, Ngư Thư ngẩng đầu lên: “Là thư viện của Trúc Lâm lão nhân?"
Tần Quan gật đầu.
Ngư Thư hừ cười: “Ta không có hứng thú”.
Tần Quan mỉm cười: “Chúng ta trả thù lao rất hậu hĩnh...”
Ngư Thư bất ngờ nổi giận: “Được mấy đồng bạc rách mà tưởng hay lắm hả? Hả?! Kiêu hãnh từ trong xương như lão phu sao có thể vì tiền tài mà khom...”
Ngư Thư: “Một triệu Trụ Thần Mạch cho một năm”.
Một triệu Trụ Thần Mạch!
Ngư Thư ngẩn ra, đoạn thoắt cái đứng dậy ôm quyền: “Ban nãy ta lỡ lời, xin lỗi Tần cô nương. Ta sẵn sàng đến Văn viện dạy học”.