*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thi triển liên tục trận Đạo Pháp và trận Tam Sinh nên hắn đã tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Tần Quan đi đến trước mặt Diệp huyên, khẽ nói: “Không sao chứ?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Hơi suy yếu một chút! Ta vào trong tháp dưỡng thương một lát”.
Nói rồi hắn quay lại trong Tiểu Tháp.
Tần Quan cũng lập tức vào trong Tiểu Tháp.
Tần Quan nhìn xung quanh, lúc này giọng Tiểu Tháp bỗng vang lên: “Chào Tần Quan tỷ”.
Tiểu Tháp!
Tần Quan cười nói: “Tiểu Tháp, xin chào”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Tần Quan tỷ, ta cũng muốn hết lực vì tiểu chủ nhưng không thể làm gì khác được… À ý ta là thực lực của ta khá yếu, tỷ có thể truyền sức lực cho ta… cải thiện một chút không?”
Tần Quan cười nói: “Được!”
Tiểu Tháp nói: “Tần Quan tỷ, từ nay về sau, dù có lên núi đao, xuống biển lửa, chỉ cần tỷ nói một tiếng, Tiểu Tháp ta sẽ luôn làm theo”.
Tần Quan cười nói: “Tiểu Tháp, người thú vị thật”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Huyên ngồi xếp bằng ở một bên dưỡng thương.
Tần Quan nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Thời gian ngược…”
Nói rồi nàng ta trầm mặc một lúc rồi khẽ nói: “Có phải ta có thể tạo ra một loại vũ khí về thời gian không?”
Nói rồi nàng ta rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, Diệp Huyên chậm rãi đứng lên, lúc này hắn đã hồi phục như thường.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan ở một bên nói: “Tiếp theo nên làm thế nào?”
Tần Quan bình tĩnh: “Rõ ràng là Đại Sở ra tay với chúng ta, chúng ta không thể ngồi yên đợi chết”.
Diệp Huyên gật đầu: “Giải quyết bọn chúng”.
Tần Quan nhìn Diệp Huyên: “Đi thẳng đến Đại Sở”.
Diệp Huyên do dự rồi nói: “Cô chắc chứ?”
Tần Quan nghĩ ngợi rồi nói: “Không chắc lắm”.
Diệp Huyên: “…”
Tần Quan bỗng trầm giọng nói: “Phải xử lý chúng”.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan: “Định đặt bao nhiêu bom?”