*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, Vô Biên Chủ lên tiếng: “Vận mệnh là một sợi dây xiềng xích trói buộc chúng sinh, lần này chúng ta phải chiến đấu vì tự do!”
Nói rồi ông ta nhìn quanh một lượt, tất cả các cường giả đều từ từ quỳ xuống.
Vô Biên Chủ nói: “Chờ lệnh!”
Nói xong ông ta biến mất.
…
Sau khi Vô Biên Chủ rời khỏi mộ địa Vô Biên, ông ta lại tới một tinh không không xác định, không lâu sau, ông ta tới một vùng tinh vực chết chóc.
Vô Biên Chủ nhìn về phía xa, nơi đó có một căn nhà lá.
Vô Biên Chủ tới trước căn nhà, mở cửa ra, bên trong có một nhà sư mặc áo cà sa đang ngồi xếp bằng.
Vô Biên Chủ nhìn nhà sư: “Tăng Vô, tới lúc trả ơn rồi”.
Nhà sư chầm chậm mở mắt, tay phải khẽ xoay tràng hạt trong tay, im lặng một lúc lâu nhà sư mới nói: “Được!”
Vô Biên Chủ quay lưng rời đi.
Lúc này, Tăng Vô chợt lên tiếng: “Trận chiến này, ông nắm bao nhiêu phần thắng?”
Vô Biên Chủ đầu không ngoảnh lại: “Mười phần!”
Trong căn nhà lá, Tăng Vô im lặng hồi lâu rồi khẽ cất lời: “Đến hoà thượng cũng lừa…”
…
Thái Linh tộc.
Sau khi bị Tần Quan hạ lệnh truy nã, có thể nói là Thái Linh tộc vô cùng thảm hại.
Mỗi ngày đều có người đến đánh lén tộc nhân của Thái Linh tộc.
Võ Quân ngày nào cũng phải trấn thủ Thái Linh tộc, nhưng dần dần nàng ta cũng lực bất tòng tâm.
Bởi kẻ thù càng lúc càng mạnh!
Nhưng cũng có ưu điểm, đó là không ngừng chiến đấu khiến cho thực lực của nàng ta nâng cao rất nhiều.
Bây giờ nàng ta đã đạt đến Thần Kiếp Cảnh chân chính chứ không còn là bán bộ Thần Kiếp Cảnh nữa.
Tuy nhiên cho dù đạt đến Thần Kiếp Cảnh nhưng vẫn có người đến gây sự với Thái Linh tộc, bởi Tần Quan phát thưởng quá nhiều tiền!
Lúc này, Vô Biên Chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt Võ Quân.
Võ Quân ngẩng đầu nhìn Vô Biên Chủ chằm chằm.
Vô Biên Chủ khẽ cười: “Ngươi đang oán trách ta đấy à?”
Võ Quân gằn giọng đáp: “Thái Linh tộc ta trước nay luôn tôn trọng ông, nhưng khi Thái Linh tộc ta gặp nạn, tại sao ông không giúp đỡ?”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Là ngươi gieo gió gặt bão!”
Võ Quân khẽ cau mày, không nói lời thừa thãi nữa, tung ra một nắm đấm.