*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy phía trước có nhiều người như vậy, ba người phía Diệp Huyên đều chấn động.
Lúc này, gần một triệu người đồng loạt quỳ một chân xuống, đồng thanh hô: “Các chủ”.
Các chủ!
Âm thanh như tiếng sấm, chấn động cả bầu trời.
Tần Quan khẽ gật đầu: “Mọi người không cần đa lễ, đi làm việc của mình đi”.
Nghe vậy, mọi người lại cúi đầu thật sâu rồi từ từ lui ra ngoài.
Diệp Huyên nhìn xung quanh, hắn phát hiện trong toà lâu đài này có rất nhiều kiến trúc kỳ lạ, những kiến trúc này hắn đều chưa từng thấy bao giờ.
Lúc này, một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt Tần Quan, nàng ta mặc váy trắng tinh khôi, dáng người mảnh khảnh, dung nhan tuyệt thế, mái tóc buộc thành đuôi ngựa bằng dây ruy băng, hai lọn tóc xinh xinh rũ ở hai bên mai.
Cô gái hơi cúi đầu trước Tần Quan: “Chủ nhân”.
Tần Quan cười nói: “Tiểu Ái, lâu rồi không gặp”.
Cô gái cúi đầu không nói gì.
Tần Quan đột nhiên chỉ vào Diệp Huyên: “Giới thiệu với ngươi, đây là bạn của ta – Diệp Huyên!”
Tiểu Ái nhìn Diệp Huyên gật đầu nhẹ coi như một lời chào.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Ái, hắn phát hiện Tiểu Ái này có phần giống với Đệ Cửu.
Tần Quan lại nhìn sang Lý Kình và Ngô Hạo: “Hai vị nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ tặng cho hai vị một món quà lớn”.
Nghe vậy, Lý Kình lập tức kích động vô cùng, nắm tay nói: “Tần các chủ, cô… cô thật sự quá hào phóng! Từ nay về sau lão phu sẽ bán mạng cho cô!”
Ngô Hạo do dự một chút rồi cũng cất lời: “Tần các chủ thật trượng nghĩa”.
Tần Quan cười bảo: “Trước giờ ta đều không bạc đãi người của mình”.
Nói rồi nàng ta quay đầu sang một bên: “Người đâu, đưa hai vị khách quý này đi nghỉ ngơi”.
Dứt lời, một ông lão lặng lẽ xuất hiện trước mặt Lý Kình và Ngô Hạo, cung kính nói: “Mời hai vị”.
Phía Ngô Hạo gật nhẹ đầu, sau đó đi theo ông lão lui ra ngoài.
Sau khi ba người đi, Tần Quan nói với Tiểu Ái: “Chuẩn bị đi”.
Tiểu Ái nhìn Diệp Huyên, khẽ gật đầu rồi im lặng lui đi.
Tần Quan cười với Diệp Huyên: “Đi theo ta”.