*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên im lặng.
Không thể không nói, trong lòng hắn vẫn cảm thấy khá khiếp sợ, nhân viên trong hệ thống tình báo của Tần Quan có hơn trăm triệu?
Hơn trăm triệu người đang phục vụ cho nàng ta?
Vậy chẳng phải nàng ta muốn biết cái gì cũng có thể biết được rất nhanh sao?
Quá đáng sợ!
Diệp Huyên hơi xấu hổ, cũng may đây là bên phe hắn, nếu không, e rằng hắn đã bị đánh phát khóc rồi!
Lúc này, Tần Quan nhẹ giọng nói: “Không thể thâm nhập vào Cổ Khí Tông và Thần Tông à?”
Ám Quân gật đầu: “Quá khó khăn! Nhưng không phải không có cơ hội, cần phải có chút thời gian!”
Tần Quan gật đầu: “Ngươi cứ phụ trách là được, ta tin tưởng ngươi!”
Ám Quân lập tức cúi người hành lễ, kích động nói: “Đa tạ sự tin tưởng của Các chủ!”
Tần Quan cười nói: “Đã điều tra được người sẽ ra tay với chúng ta hôm nay là ai chưa?”
Ám Quân gật đầu: “Đã điều tra rồi! Là thương hội Vô Biên và Ma La tộc, còn có Võ Quân trốn trong bóng tối kia nữa!”
Võ Quân!
Tần Quan thoáng sửng sốt, sau đó cười hỏi: “Nàng ta vẫn chưa chết à?”
Ám Quân gật đầu: “Nàng ta vẫn chưa chết, nhưng tộc nhân của nàng ta đã chết gần hết rồi, bây giờ nàng ta rất tức giận, đang nghĩ cách trả thù chúng ta một cách điên cuồng!”
Tần Quan lắc đầu cười khẽ: “Ngây thơ! Tăng thưởng đi!”
Ám Quân gật đầu: “Được!”
Tần Quan cất lời: “Ngươi có thể lui xuống rồi!”
Ám Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một danh sách bí mật chậm rãi bay đến trước mặt Tần Quan: “Các chủ, trên đó là thông tin chi tiết của một số người ta vừa chiêu mộ và thông tin của người phụ trách lẻn vào Cổ Khí Tông và Thần Tông!”
Tần Quan cười nói: “Được!”
Ám Quân gật đầu, lặng lẽ lui xuống.
Tần Quan nhìn danh sách trong tay, cười khẽ, sau đó cất đi.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Cô không xem à?”
Tần Quan khẽ mỉm cười: “Dùng người không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không cần dùng!”
Diệp Huyên hỏi: “Nếu hắn không đưa danh sách này cho cô thì sao?”
Tần Quan nhún vai: “Hắn sẽ bị cách chức!”
Diệp Huyên im lặng.