Đệ Nhất Hầu

Chương 99




99. Chờ đợi xuất hiện.

Hôn lễ của Hạng Nam và Lý Minh Lâu được cử hành đúng hạn.

Lý Phụng An không cho nữ nhi giữ đạo hiếu, chỉ cần chung thân của nàng có chỗ dựa và trôi qua hạnh phúc thì đã là có hiếu với ông rồi.

Việc này là để an ủi đối với Lý Phụng An, là dịp tuyên dương với thiên hạ, là cơ hội của Hạng thị, là biểu hiện tận tâm với Kiếm Nam đạo. Cho nên Hạng gia kiệt lực tổ chức một hôn lễ chưa từng có tại phủ Thái Nguyên trước khi ngày tết đến.

Tuy rằng không thể tận mắt nhìn thấy mà chỉ có thể thông qua miêu tả trên giấy cũng khiến Kim Kết phải phát ra những tiếng kinh ngạc cảm thán.

"Hôn lễ của tiểu thư thật đẹp mắt." Nàng không hề căm giận, bi thương hay bất bình gì vì người tham gia hôn lễ lại là một người khác. Trên mặt nàng hiện giờ chỉ có kích động, nước mắt đảo quanh: "Lão gia ở trên trời nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ."

Lý Minh Lâu không hề xem qua tin tức kia, nàng đang lật xem thứ gì đó ở án thư, nghe thấy câu nói này thì ngừng lại nghĩ. Đời kia lúc này không hề tổ chức hôn lễ, nhưng cái ngày nàng tiến vào phủ Thái Nguyên thì vẻ vang không thua gì buổi hôn lễ hiện tại này.

Nhưng mà phụ thân ở trên trời có nhìn thấy cũng sẽ không vui vẻ.

10 năm sau, nàng tổ chức hôn lễ còn long trọng hơn bây giờ, náo nhiệt hơn, có chiêng, có trống, có cờ màu và có cả đao kiếm cùng máu thịt.

Nguyên Cát đi vào đánh gãy hồi ức không mấy tốt đẹp của nàng.

"Đây là thư tín vừa mới nhận được." Nguyên Cát cầm một chống giấy thật dày, đó là tin báo từ Kiếm Nam đạo, từ Kinh thành và các nơi đưa tới dựa theo yêu cầu của Lý Minh Lâu.

Tin báo từ phủ Thái Nguyên cũng là do hắn đưa tới nhưng hắn cũng giống nàng, không hề có hứng thú.

Kim Kết vội ôm những tin báo ở trên bàn miêu tả về vú già, nha đầu, tùy tùng ở các góc độ khác nhau trong hôn lễ kia, rồi lôi kéo phụ nhân đang ngồi uống trà ở bên cạnh, nói: "Phu nhân, nô tỳ kể cho ngài một câu chuyện mới được không, về quang cảnh kết hôn của thần tiên, ngài đã nghe qua chưa?"

Phụ nhân mỉm cười đi theo nàng ra gian ngoài, còn gian trong để cho Nguyên Cát và Minh Lâu nói chuyện.

"Đại đô đốc đã dựa theo dặn dò của tiểu thư, đến bái phỏng Kiếm Châu và Sơn Nam khi đi có mang theo binh mã, lấy lý do là quét đường phô lộ để ở lại cảnh nội của hai nơi này."

"Sắp ăn tết rồi, Trung Hậu ở kinh thành có nhắc Toàn Hải đã dò hỏi bao giờ Đại đô đốc vào kinh."

Đầu tiên Nguyên Cát nói về việc ở Kiếm Nam đạo và Lý Minh Ngọc.

Ngón tay của Lý Minh Lâu gõ gõ mấy cái trên bàn: "Gần hết năm rồi, thích hợp để tới kinh thành vừa lúc đưa tặng lễ tết. Kinh thành có tin tức gì mới không?"

Mấy ngày nay đại tiểu thư rất để ý tin tức từ kinh thành, Nguyên Cát mở ra một bức thư: "Không có tin tức gì mới, vẫn như những ngày trước đó."

"Ngô Chương thì sao?" Lý Minh Lâu hỏi. "Vào kinh chưa?"

Nguyên Cát lại lấy ra một tờ giấy: "Không hề, mấy ngày trước Ngô thứ sử còn bày yến hội hát tuồng trong 3 ngày để mừng thọ cho nhạc mẫu, lúc lên sân khấu còn rải tiền dẫn đến tranh đoạt, khiến cho không ít dân chúng bị thương."

Hắn cũng mới nhận được tin này, vừa thấy những gì người của mình nhìn chằm chằm Ngô Chương viết về thì không khỏi lắc đầu.

"Ngô Chương thật là hoang đường."

Lý Minh Lâu không để ý Ngô Chương có hoang đường hay không: "Tại sao hắn còn chưa vào Kinh?"

Nguyên Cát không dò hỏi lý do vì sao hắn phải vào kinh, chỉ trả lời: "Kinh thành cũng chưa có tin truyền hắn vào kinh."

Lý Minh Lâu dựa vào lưng ghế, Nguyên Cát nhìn thấy nàng đang nhăn mày.

Tuy rằng nàng vẫn còn dùng bọc bố để che mặt, ra cửa vẫn trùm mũ và dùng dù đen nhưng nhìn kỹ thì đã có thay đổi. Bọc bố trên mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, ngẫu nhiên có thể nhìn được biểu tình hay sắc thái của nàng.

Ví dụ như nhăn mi, cánh mũi phập phồng hay khóe miệng hơi nhếch lên, có ưu tư, có hoang mang, có khinh thường. Tuy rằng lúc vui vẻ rất ít nhưng nàng cũng đã biểu hiện những cảm xúc khác nhau, không chết lặng giống như lúc trước nữa.

Nguyên Cát tin tưởng lời nói "vết thương của nàng đã khá hơn" là sự thật.

"Vì sao còn chưa huyên náo nhỉ?"

"Giữa Toàn Hải và Thôi Chinh không nên im lặng như này chứ, tính thời gian cũng nên huyên náo rồi."

"Tại sao trong kinh thành lại gió êm sóng lặng hơn so với trước kia nhỉ?"

Nguyên Cát yên lặng nghe nữ hài nhỏ giọng lẩm bẩm những lời kỳ quái mà không nói một lời.

Nàng lẩm bẩm một khắc sau đó ngẩng đầu hỏi: "Bên Tuyên Võ cũng không có việc gì sao? Gần đây ngoại trừ sơn tặc gây rối ra thì quan binh có động tĩnh gì không?"

Nguyên Cát nói: "Quan binh chỉ có diệt phỉ, mà động tĩnh lớn nhất là người của chúng ta."

Khi đánh cướp của hồi môn cố ý chọn nơi thích hợp nhất trong cảnh nội của phủ Hà Nam, nơi đó vừa lúc có sơn tặc, của hồi môn quân giế.t chết sơn tặc rồi thay đổi quần áo xây dựng hiện trường giả.

Trừ một nhánh quân đi tới huyện Đậu thì toàn bộ của hồi môn quân đều dùng danh nghĩa diệt phỉ tìm kiếm tài vật để ở lại địa phương, gây ra động tĩnh rất lớn.

Minh Lâu lại nhíu mày một lần nữa, thật kỳ quái, dựa theo quỹ đạo thời gian lúc trước, hiện tại nên bắt đầu huyên náo nạn binh hỏa rồi, chỉ dựa vào sơn tặc tác loạn không thể gọi là loạn được, An Đức Trung làm sao vậy?

Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ cũng không rõ, đời này có rất nhiều chi tiết không giống như đời trước, nhưng hướng đi sẽ không thay đổi, chỉ mong nạn binh hỏa phát sinh càng muộn càng tốt.

Lý Minh Lâu ngồi thẳng lại: "Bảo Minh Ngọc khởi hành đi kinh thành, nhưng chỉ là khởi hành thôi."

Đây là ý gì? Nguyên Cát khó hiểu chờ nàng giải thích.

"Tuổi tác của hắn còn nhỏ, thân thể yếu ớt, trời lạnh, tuyết lớn, đi đường không tốt, chỉ có thể mang binh mã chậm rãi đi, hành trình khoảng....." Lý Minh Lâu nghĩ, ngón tay nàng gõ gõ tính tính: "Ba tháng đi."

Ba tháng sau thì kinh thành chắc hẳn cũng có chuyện rồi, binh mã của Toàn Hải đối chiến với Thôi Chính, Võ Nha Nhi giết gian thần huyết tẩy triều đình, An Khang Sơn tạo phản. Tất nhiên, nàng sẽ không để Minh Ngọc thực sự đi tới Kinh thành vào lúc này.

Chỉ cần có cử chỉ đang tới tạ ơn là được, thuận tiện có cớ mang binh mã ra ngoài, chờ kinh thành kia hỗn loạn thì hắn đi tới đâu thì ngừng ở nơi đó đi.

Đại Hạ bỗng nhiên đại loạn, quan dân địa phương đều hoảng sợ, cực kỳ cần và cũng cực kỳ hoan nghênh người có binh mã đi theo. Kiếm Nam đạo cũng rất nguyện ý bảo hộ càng nhiều dân chúng khỏi phản quân tàn sát.

Nghe nàng nói như vậy, Nguyên Cát hiểu rõ, tuy rằng lý do khác nhau nhưng cùng một ý với việc để Minh Ngọc mang binh đi bái phỏng tiết độ sứ hai nơi Kiếm Châu, Sơn Nam và sắp xếp cho của hồi môn quân ở lại diệt phỉ tìm tài vật.

Nguyên Cát nhìn lên dư đồ, xem xét vị trí của Lý Minh Ngọc, Lý Minh Lâu và của hồi môn quân, 3 nơi này cơ hồ có thể bao lại hơn một nửa phương Nam.

Đương nhiên đó chỉ là mơ hồ mà thôi, nếu có cơ hội thì.

Có cơ hội không? Trái tim vốn đang trầm ổn của Nguyên Cát bỗng nhiên đập mạnh vài cái, nhớ đến lời nói lẩm bẩm của tiểu thư cùng với những tin tức truyền về từ mấy nơi nàng muốn giám sát chặt chẽ kia. Tuy rằng không có tin tức gì mới nhưng chỉ những vụn vặt hàng ngày cũng có thể cảm nhận được biến hóa bên trong đó là khẩn trương. Tựa hồ như mưa gió sắp tới đúng như lời tiểu thư từng nói: An Khang Sơn muốn làm phản, thiên hạ sẽ đại loạn.

Nhưng có cơ hội cũng không đủ, phải có thực lực.

Nguyên Cát ấn lại trái tim đang đập thật mạnh của mình xuống, thưa dạ: "Nô tài sẽ nhanh chóng dặn dò Nghiêm Mậu."

Lý Minh Lâu nói: "Còn phải sắp xếp một việc, Hạng Vân không cần đi theo."

Hạng Vân ư? Lý Minh Ngọc sẽ vào kinh, người làm trưởng bối cũng là tiết độ sứ Lũng Hữu như hắn, Kiếm Nam đạo chắc chắn sẽ muốn hắn đi cùng. Nhưng mà, gần đây đúng là không có sắp xếp công việc gì cho đối phương cả, không chỉ bởi vì dưỡng thương.

"Để hắn ở lại Kiếm Nam đạo sao?" Nguyên Cát hỏi.

Đương nhiên là không được, Minh Lâu đưa mắt nhìn dư đồ, nghĩ ngợi, tùy tiện chỉ chỉ: "Để hắn đi tới Man Di, phản loạn ở đó mới được bình định, dư nghiệt vẫn còn, cũng coi như bảo đảm về sau."

Thật ra, Man Di đã không còn việc gì nữa, sau khi Lý Phụng An chết, lửa giận của binh mã Kiếm Nam đạo sẽ không để dư nghiệt còn tồn tại.

Nguyên Cát thưa dạ.

"Bảo hắn không cần mang quá nhiều binh mã." Lý Minh Lâu lãnh đạm nói: "Mang nhiều, sẽ khiến cho dân chúng bất an."

Nguyên Cát lại thưa dạ một lần nữa.

Nói xong những chuyện này, tinh thần của nàng thả lỏng hơn, hỏi: "Quân doanh thế nào?"

Tinh thần Nguyên Cát phấn chấn: "Quân doanh đã không giống như lúc trước, mà không chỉ quân doanh, huyện Đậu cũng vậy."

Có tiền tài đúng chỗ, giống như gió Đông, vạn sự thông thuận lại như củi khô gặp gió lớn, thế lửa rào rạt.

Lý Minh Lâu cũng hứng thú nói: "Ta đi xem một chút."

Nàng rất ít khi ra cửa, không phải bởi vì nàng không thích. Đời trước, khi nàng ở phủ Thái Nguyên như ở trong chính nhà mình, mùa xuân đi đạp thanh, mùa hạ đi ngắm hoa, mùa thu đi săn thú, mùa đông thì thưởng tuyết. Dù cho chiến loạn cũng không khiến nàng ru rú trong nhà. Chiếc xe thần tiên của Lý Minh Lâu thường thường đi trên đường cái của phủ Thái Nguyên, tùy tùng vờn quanh còn có các vị phu nhân, tiểu thư và nam tử trẻ tuổi đi theo vô số.

Một câu "muốn đi xem" của nàng khiến cho nửa cái huyện Đậu này trở nên náo nhiệt.

Mà lúc này trên đường lớn có mấy người đàn ông phong trần mệt mỏi khoác áo da thú, mũ trùm đầu bao lấy diện mạo cũng dừng bước chân nhìn quang cảnh phía trước.

Võ Nha Nhi nâng chiếc mũ dày nặng lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hồng cùng với đôi môi khô khốc, thanh âm khàn khàn bật thốt: "Đây là huyện Đậu ư?"

- -------------------