98. Vì tâm ý của đại tiểu thư.
Trước cửa thành trở nên ồn ào, đám người lay động tựa như cơn gió lớn thổi qua ruộng lúa.
Lý Minh Kỳ nâng tay áo che nửa khuôn mặt, lướt qua đám lúa ngả đông ngã tây, liếc mắt một cái nàng nhìn thấy được thiếu niên mặc áo trắng trong đám người kia.
Hạng Nam cũng đang nhìn về phía này, tầm mắt hai người tương ngộ, trong đó mang chút hoang mang.
Hắn hoang mang là vì Lý Minh Lâu không bị hủy dung giống như trong tưởng tượng, chứ không phải vì sắc đẹp khiến người phải kinh ngạc kia.
Hắn không nhớ rõ nàng, Lý Minh Kỳ rũ tầm mắt xuống, kéo mũ choàng che khuất khuôn mặt.
Lý Phụng Cảnh đứng trong ruộng lúa không phập phồng lay động theo đám đông, mà sắc mặt hắn chuyển từ hồng hào sang tái nhợt, sau đó lại biến đỏ.
Hắn biết mà, nữ nhi nhà người khác đều là tai họa.
Lý Tứ lão gia nhanh nhẹn dứt khoát trợn mắt lật ngửa về phía sau, ngất xỉu rồi.
Bởi vì Lý Phụng Cảnh đột nhiên té xỉu, cho nên tuy rằng Lý đại tiểu thư đã tới trước mặt Hạng lão thái gia, chỉ có thể vội vàng lấy thân phận vãn bối chào hỏi một chút mà thôi.
Người Hạng gia kêu lên: "Là do Lý Tứ lão gia lặn lội đường xa quá mệt mỏi nên bị bệnh."
Người cũng lặn lội đường xa Hạng Cửu Đỉnh hung hăng đấm một quyền vào ngực mình, tiếng ho khan kịch liệt phát ra: "Đều là vì ta mà Lý Tứ lão gia bị cảm nhiễm phong hàn."
Trong lúc hỗn loạn, Lý Minh Kỳ bị đưa lên xe ngựa, dưới sự vây quanh của người nhà Hạng gia nhanh chóng di chuyển tới đại trạch mà Kiếm Nam đã mua sẵn.
Vừa lên xe Lý Phụng Cảnh đã tỉnh lại, xin miễn đại phu của Hạng gia khám xét mà bảo đại phu của Kiếm Nam đi theo trong đội ngũ chuẩn trị cho. Hạng Cửu Đỉnh cũng chủ động ở lại trợ giúp, Lý Phụng Cảnh không phản đối mà người Hạng gia tất nhiên cũng sẽ không phản đối, rời đi.
Đại trạch Lý gia dần yên lặng nhưng ồn ào trong thành lại càng náo nhiệt hơn.
"Tuy rằng nhìn không quá rõ ràng nhưng quả nhiên giống thần tiên mà."
"Nhìn không rõ sao mà thấy giống thần tiên được?"
"Thần tiên không phải không thấy rõ được hay sao?"
Tiếng nghị luận ồn ào khắp đầu đường cuối ngõ nhưng những lời này này về cơ bản đều là người qua đường và dân chúng bình thường bị chặn bên ngoài không nhìn thấy gì.
Mà người chính mắt chứng kiến lại là người ở đại trạch nhà cao cửa rộng. Đại đa số bọn họ đã nhìn rõ tướng mạo của vị Lý đại tiểu thư này, nhưng mà đối với họ điểm chú ý lại không ở tướng mạo.
"Hóa ra không phải bị hủy dung."
"Vậy lời đồn là hôn nhân của Lý thị và Hạng thị không thành chỉ là lời vô căn cứ."
Lý Phụng Cảnh không để ý những tiếng nghị luận từ ngoại giới đối với tướng mạo của Lý đại tiểu thư, điều hắn để ý là gương mặt bày ra giữa thanh thiên bạch nhật này.
Trong đại trạch của Kiếm Nam đạo ở phủ Thái Nguyên hiện giờ chỉ có người của Lý gia, và Hạng Cửu Đỉnh là người trong cuộc không tính.
Cơn giận dữ khiến sắc mặt Lý Phụng Cảnh đỏ lên, thân mình cũng run rẩy: "Ngươi có biết mình là ai hay không? Ngươi có biết mình đang giả trang ai hay không? Mỗi người đều biết Minh Lâu che mặt không gặp người vì vậy mà ngươi mới có thể giải trang được nàng, vậy mà hiện tại ngươi lại lộ mặt ra là sao?"
Nhớ đến lúc ấy, Lý Phụng Cảnh thật sự muốn ngất đi.
Nếu người tới là con gái hắn thì làm sao sẽ hại hắn như vậy được.
"Minh Kỳ, đừng nói với ta là ngươi không cố ý." Hắn cắn răng, nhìn rõ tiểu xiếc của tiểu cô nương trước mặt.
Cả đường đi cực kỳ thành thật hóa ra là vì để cuối cùng như thế này.
Lý Minh Kỳ không kinh sợ, không khóc lóc hay biện giải, mà ngoan ngoãn gật đầu: "Tứ thúc, là ta cố ý đấy."
Hạng Cửu Đỉnh thở dài, nhớ tới cả đường đi nữ hài này ngoan ngoãn nghe lời thế nào, cho nên đã nói mà, nữ nhân dù lớn hay nhỏ đều khoác thêm một tầng da bên ngoài.
"Tứ thúc, Cửu gia, hai người không cần vội vàng, ta làm như vậy là vì đại tiểu thư."
Vì tránh cho Lý Phụng Cảnh thật sự tức giận mà ngất xỉu, Lý Minh Kỳ vội vàng giải thích.
"Mọi người đều đồn đãi khuôn mặt đại tiểu thư bị hủy dung, vốn dĩ mối nhân duyên môn đăng hộ đối này bị thay đổi hương vị."
"Đương nhiên nếu tiếp tục cuộc hôn nhân này, như vậy có thể thể hiện sự nhân nghĩa của Hạng gia."
Tiểu nha đầu này! Hạng Cửu Đỉnh nhướng mày, mà Lý Phụng Cảnh ở bên cạnh thì hừ một tiếng.
Không chờ Hạng Cửu Đỉnh nghi ngờ nàng đang châm ngòi thổi gió, âm thanh giòn tan của tiểu cô nương lại vang lên: "Nhưng mà sẽ có càng nhiều người nói Hạng gia tham quyền luyến quý, nói Lý gia chúng ta ỷ thế hiếp người. Cửu gia, Hạng gia vốn dĩ đã quyền quý rồi thì còn tham luyến cái gì nữa. Từ thúc chúng ta lại càng không hề ỷ thế hiếp người nha. Giữa Minh Lâu và Hạng công tử là đôi bên tình nguyện, cả phủ Giang Lăng của chúng ta đều biết thì phủ Thái Nguyên cũng nên biết điều ấy chứ."
Nghe cũng có đạo lý, Lý Phụng Cảnh và Hạng Cửu Đỉnh không nói gì thêm.
Thân thể kiều tiếu của Lý Minh Kỳ lại thẳng hơn: "Ta không muốn Minh Lâu gả tới đây bị người ta nghị luận. Ta cũng không muốn việc nàng che mặt chen thân phải hứng chịu những suy đoán không tốt để gả vào Hạng gia và phủ Thái Nguyên. Nàng nên vẻ vang mà xuất hiện ở nơi này. Lý đại tiểu thư là thần tiên ở Kiếm Nam đạo, ở phủ Giang Lăng, và ngay cả ở phủ Thái Nguyên cũng vậy."
Lời nói của tiểu cô nương thật cảm động, chẳng qua Lý Phụng Cảnh lạnh lùng cười: "Nhưng hiện tại, vẻ vang ở phủ Thái Nguyên là mặt của ngươi."
Hai người không phải song bào thai, tương lai Lý Minh Lâu tới nên giải thích thế nào?
"Tứ thúc, vượt qua hiểm cảnh, đó là giai thoại, mà giai thoại để kể cho người ta nghe. Bởi vì kết quả của những câu chuyện này sẽ luôn là hoàn mỹ và vui mừng. Thương bệnh cũng như vậy." Lý Minh Kỳ nghiêm túc nói: "Đến lúc đó chuyện ta thay thế đại tiểu thư cũng có thể kể cho mọi người nghe. Đó là tỷ muội Lý gia tình cảm sâu đậm, cũng là Hạng gia khoáng đạt, nhân hậu, còn càng thêm tình cảm phu thê sâu sắc. Nhân duyên của Hạng gia và Lý gia tuy rằng gặp trắc trở nhưng cuối cùng vẫn thật bền chặt."
Lý Phụng Cảnh nhíu mày.
"Nếu vết thương của tiểu thư Minh Lâu không trị hết thì sao?" Hạng Cửu Đỉnh hỏi.
Đây mới là mấu chốt, Lý Phụng Cảnh không hề chất vấn Hạng Cửu Đỉnh nguyền rủa Minh Lâu. Mọi người ở đây không phải là trẻ con nữa, vết thương kia chắc chắn dù có chữa khỏi cũng không thể khôi phục như lúc ban đầu.
Lý Minh Kỳ giơ tay vỗ vỗ mặt mình: "Lúc ấy, ta sẽ ở trước mặt bao người làm mặt mình bị thương, sau đó không bao giờ thấy ánh mặt trời nữa."
Như vậy là giống Lý Minh Lâu rồi, khi nàng ấy xuất hiện trước người khác cũng không cần phiền não nữa.
Các tiểu cô nương không biết lời nói của mình có ý nghĩa là gì, Lý Phụng Cảnh nhìn khuôn mặt kiều nộn của Lý Minh Kỳ, lạnh lùng nói: "Nếu lúc ấy, ngươi không làm được thì ta sẽ giúp ngươi."
Rầm một tiếng, cửa phòng đóng lại, Lý Phụng Cảnh và Hạng Cửu Đỉnh rời đi. Lúc này, Niệm Nhi đang đứng một bên run rẩy mới nhũn ra bước tới gần hô lên "tiểu thư".
Lý Minh Kỳ cười hì hì với nàng: "Không phải sợ, không còn việc gì nữa rồi."
Không có việc gì sao? Thoạt nhìn Lý Tứ lão gia như muốn nuốt sống tiểu thư vậy, mà ánh mắt của Hạng Cửu gia cũng trở nên rất dọa người. Niệm Nhi thẩm thỏm bất an, các nàng lẻ loi hiu quạnh ở phủ Thái Nguyên thật là đáng thương.
Lý Minh Kỳ không thèm trấn an nha đầu đang run sợ kia nữa, việc này có gì mà phải sợ. Nếu đã giả trang thành Lý Minh Lâu, Hạng gia và Lý gia còn muốn giết nàng hay sao?
Đặc biệt là hiện tại khi mặt nàng đã triển lộ rõ như ban ngày trước mắt bao người.
Dù tương lai Lý Minh Lâu có tới thì cũng phải suy tính cho nàng chứ, chẳng lẽ thật sự để nàng tuổi già cô đơn cả đời hay sao? Đáng thương biết bao, là tỷ muội thân thiết đấy, không thể vô tình vô nghĩa đúng không.
Lý Minh Kỳ đưa tay vuốt lên sợi tóc mai, giương giọng nói: "Ta muốn uống trà."
Lập tức ngoài hành lang có vú già tiến vào, phía sau là bọn nha đầu nâng trà bánh, trái cây nối đuôi nhau bước vào: "Đây là trà và trái cây mới mẻ vừa được đưa đến từ Kiếm Nam."
Lý Minh Kỳ ngồi trên ghế, cảm thụ đệm ghế mềm mại ấm áp, duỗi tay một cái, ly trà được đưa tới trong tay, lại duỗi tay, một miếng trái cây tựa như vừa mới được hái từ trên cây xuống đưa tới.
Trong phòng vừa ấm áp lại vừa an nhàn.
Lý Phụng Cảnh đi vào đại sảnh, sắc mặt đen như đáy nồi, hắn dừng lại quay đầu: "Ngươi muốn nói gì?"
Từ nãy tới giờ Hạng Cửu Đỉnh không mở lời nói chuyện, lúc này bị hỏi cũng chỉ ồ một tiếng: "Không có gì, mấy người làm như thế nào cũng được."
Hiện tại hắn không còn lời nào để nói với người của Lý gia nữa.
Mà hiện tại Lý Phụng Cảnh cũng không còn tâm tình để bất mãn với thái độ của Hạng Cửu Đỉnh nữa, hắn hít sâu một hơi: "Hạng Nam còn không biết chuyện này?"
Hạng Cửu Đỉnh lại ồ một tiếng: "Trong nhà, bí mật sẽ khó giữ nếu quá nhiều người biết, Lục thúc có dặn dò chuyện này chỉ cho lão thái gia và mấy lão gia biết thôi."
Lý Phụng Cảnh lạnh lùng nói: "Chuyện này không thể gạt Hạng công tử được, ta sẽ tự mình nói cho hắn."
...
...
Lý Phụng Cảnh đã đến giải thích mọi nghi hoặc của Hạng Nam khi Lý Minh Lâu lộ mặt ở cửa thành. Lúc ấy hắn còn suy đoán rằng việc nàng hủy dung là đang giở trò gì đó, hóa ra là thay mận đổi đào.
"Là vì Minh Lâu muốn chữa khỏi vết thương rồi dùng diện mạo thật xinh đẹp để gặp công tử nha." Lý Phụng Cảnh thành khẩn giải thích.
Khóe miệng Hạng Nam cong lên, thi lễ với Lý Phụng Cảnh: "Đa tạ thúc phụ, ta biết tâm ý của tiểu thư Minh Lâu."
Tâm ý của nàng không phải vì muốn gặp hắn, nữ tử chỉ trang điểm vì người mình thích. Nàng làm vậy là vì nhục nhã hắn, khiến hắn mất mặt, không chịu đựng nổi.
Thật là buồn cười, hắn sao có thể vì điều này mà thấy mất mặt hay không chịu đựng nổi chứ.
"Nếu đã là tâm ý của tiểu thư Minh Lâu vậy thì người hiện tại đi vào phủ Thái Nguyên chính là tiểu thư Minh Lâu rồi." Hạng Nam ngẩng đầu: "Ta sẽ bái đường thành thân với tiểu thư Minh Lâu này."
- --------------------------