93. Khi giả làm thật.
Từng thùng nước ấm được vú già thô tráng mang tới, hai nha đầu ôm theo hai chiếc bình bên trong cắm những bông hoa tươi vừa chớm nở, có nha đầu khác thì nâng theo một thùng sữa dê, đoàn người nối đuôi nhau đi vào.
Lý Phụng Cảnh bọc áo choàng nhung đen đứng trong sân kêu gọi Mạnh ma ma: "Tiên Nhi còn yêu cầu gì nữa không?"
Mạnh ma ma đi ra từ trong phòng, cười nói: "Đại tiểu thư nói không cần."
Lý Phụng Cảnh gật đầu: "Bởi vì thời tiết không tốt, mấy ngày nay phải vội vàng lên đường." Hắn lại gọi người tới. "Đồ ăn đã chuẩn bị tốt chưa?"
Người vừa tới cung kính báo lên một chuỗi thực đơn, Lý Phụng Cảnh nghiêm túc xem xét tăng thêm một vài món nữa rồi mới rời đi: "Bảo Tiên Nhi nghỉ ngơi cho tốt đi."
Đám người Mạnh ma ma cung tiễn người ra ngoài, khi Lý Phụng Cảnh bước ra tới tiền viện mới quay đầu liếc mắt nhìn lại, thấy đám vú già, tỳ nữ nối đuôi nhau đi ra, ngay cả nha đầu Niệm Nhi cũng lui ra ngoài. Trên người Lý Minh Lâu có thương tích, dù rửa mặt cũng không cho người tới gần, từ chi tiết nhỏ như vậy cũng làm cực tốt.
Lý Phụng Cảnh cười cười: "Thật ra Tiên Nhi là một đứa nhỏ rất lễ phép."
Tuyệt đối sẽ không phải là người mà hắn bất chấp nghỉ ngơi sắp xếp ăn, mặc, ở đi lại cho nàng mà không hề nói một câu "vất vả tứ thúc".
Nàng kiêu ngạo nhưng không phải là kiêu căng.
Không giống đúng là không giống.
Trong lòng Lý Phụng Cảnh bất mãn hừ một tiếng, sự bất mãn này một phần nhỏ đến từ thái độ của trưởng bối đối với tiểu thư giả, còn phần lớn là vì người đến đây không phải là người mà hắn mong muốn.
"Tiểu thư Minh Hoa tự mình không muốn đi, lão phu nhân và Nhị lão gia mới chọn tiểu thư Minh Kỳ." Người tùy tùng bên người nhận lấy áo choàng nhỏ giọng nói.
Lý Phụng Cảnh không cho rằng như vậy, trong thư thấm đẫm nước mắt của Lâm thị có nói, Minh Hoa chỉ vừa muốn suy nghĩ một chút thì tam phòng đã đoạt lấy cơ hội.
"Chẳng qua là sợ ta chiếm được nhiều chỗ tốt mà thôi, tam ca đã ở Kiếm Nam đạo rồi, vậy mà cũng muốn chia một ly cảnh ở phủ Thái Nguyên ư." Biểu tình Lý Phụng Cảnh trở nên nhàn nhạt lại mang theo vài phần buồn bã. Kia mới là mẹ con một nhà, là mẹ con ruột còn mình chỉ là con vợ lẽ, dù có được nuôi lớn hay gọi một tiếng "nương" cũng không thể giống nhau được.
Tùy tùng nhỏ giọng trấn an: "Tứ lão gia, một nhà không thể chia ra hai chữ Lý được."
Xa Lý gia, Lý Phụng Cảnh hắn cái gì cũng không phải, không châm ngòi việc trong gia trạch mới đúng là trung phó chân chính.
Đương nhiên Lý Phụng Cảnh cũng biết đạo lý này, nên tranh đoạt thì tranh đoạt, nên oán giận thì oán giận, việc nên làm thế nào thì vẫn phải làm thôi. Đặc biệt là hiện tại, hắn phụ trách việc hộ tống đại tiểu thư xuất giá đến phủ Thái Nguyên, đã xảy ra sai lầm. Khó khăn lắm mới tìm được biện pháp vãn hồi lại cục diện, không thể có sai lầm nữa. Nếu không đừng nói là chỗ tốt hay lợi ích gì mà hắn có tiếp tục được mang họ Lý hay không mới là vấn đề.
Ở trong Lý gia bị khinh bỉ còn tốt hơn cả nhà hắn bị đuổi ra không có nơi dừng chân.
Lý Phụng Cảnh thu hồi cảm xúc lại, không hề nghỉ ngơi mà sai người đưa cơm tới chỗ Hạng Cửu Đỉnh: "Đi thương nghị một chút, bao giờ khởi hành, đi đường nào thì thích hợp."
"Đi đường nào nhanh nhất ư?" Tùy tùng vừa hỏi vừa dẫn đường.
Lý Phụng Cảnh bước đi như bay: "Là con đường nào an toàn nhất, tin tức có sơn tặc phỉ loạn càng ngày càng nhiều."
Không biết Nguyên Cát kia làm sao, thế đạo đã như vậy rồi còn dẫn theo tiểu thư chạy loạn, thiên hạ này đâu phải Kiếm Nam đạo để bọn họ có thể tùy ý làm bậy chứ.
Loại tôi tớ kia đúng là nịnh thần, không thể giữ bên cạnh được, Lý Phụng Cảnh oán hận.
Những việc như đi đường hay trung phó thì tiểu thư như Lý Minh Kỳ không cần lo lắng, giờ nàng đang ngâm mình trong bể sữa dê nóng ấm ngửi mùi hoa tươi thơm ngào ngạt, tắm rửa sạch sẽ khiến chính nàng cũng phải cảm thán kinh ngạc. Trải qua cuộc sống đại tiểu thư mới biết những kinh diễm thoáng qua trước kia thật sự không đáng giá để nhắc tới.
Trong phòng tắm ấm áp dù trần trulồng cũng không hề có chút lạnh lẽo nào, Lý Minh Kỳ thu lại tầm mắt kinh diễm của mình, cầm quần áo màu đen và lớp lớp bọc bố bao lại thân mình.
Niệm Nhi nghe thấy động tĩnh bên trong thì vội bảo người bày cơm, nha đầu, vú giá lại nối đuôi nhau ra ra vào vào. Lý Minh Kỳ ngồi xuống bàn.
Niệm Nhi đóng cửa, gót sen nhẹ nhàng bước đến gần: "Tiểu thư, nơi này không có người khác, ngài tháo bọc bố ra ăn cơm đi."
Bọc diện mạo ăn cơm không thuận tiện lắm.
"Không được, đại tiểu thư làm như thế nào thì ta phải làm y như vậy." Lý Minh Kỳ nói, nàng mở miệng ăn từng miếng từng miếng nhỏ. "Phải thời thời khắc khắc ghi nhớ, làm từ chi tiết nhỏ mới không lộ sơ hở."
Niệm Nhi ồ một tiếng, nếu chi tiết nhỏ không giống nhau sẽ bị người ta phát hiện đại tiểu thư đã đổi người.... nhưng mà không đúng lắm: "Tiểu thư, người nơi này đều biết mà."
Lý Minh Kỳ vỗ mạnh chiếc muỗng xuống bàn: "Ngươi, cái nha đầu này ngu ngốc muốn chết, đúng ra không nên mang ngươi tới đây mới phải. Lần này ta tới đây làm gì?"
"Để đóng giả đại tiểu thư ạ." Niệm Nhi ngây ngốc nói.
"Cho nên, mọi người đều biết ta đến đóng giả đại tiểu thư nên ta mới phải nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc đóng giả chứ." Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn người vẫn còn ngây ngốc kia một cái, hô: "Múc canh!"
Niệm Nhi bừng tỉnh, nếu đóng giả không đúng thì những người này sẽ không cao hứng, không hài lòng rồi sẽ đưa tiểu thư trở về mất.
"Tiểu thư thật thông minh." Nàng lè lưỡi cười hì hì, rồi lại nhớ đến dáng vẻ của Kim kết, vội rút đầu lưỡi lại, nàng cũng phải đóng giả Kim Kết thật nghiêm chỉnh.
Ăn cơm xong, Lý Minh Kỳ nhàn nhã tự đắc ngồi trên đệm mềm mại lật vài quyển sách của Lý Minh Lâu. Thật ra đây cũng không phải là giả bộ, những quyển sách này trước kia nàng chưa từng thấy qua, trang giấy thật tốt, chữ viết bên trong cũng khác hẳn với những quyển sách khác. Cho nên quyển sách trên tay này nhất định rất đáng giá. Chợt bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, tựa hồ như có rất nhiều ngựa xe ùa vào.
Lý Minh Kỳ cau mày.
Thời khắc phân ưu cho đại tiểu thư tới rồi, lập tức Niệm Nhi nhảy ra.
"Chuyện gì vậy?"
"Muộn như vậy rồi. Người của chúng ta đã ở đầy các phòng trong trạm dịch rồi, đừng để người đi vào nữa."
"Đại tiểu thư phải nghỉ ngơi."
Thanh âm Niệm Nhi dần dần đi xa, tầm mắt Lý Minh Kỳ không hề rời đi trang sách tựa hồ như căn bản không phát hiện tiếng ồn bên ngoài. Một lát sau, Niệm Nhi huỳnh huỵch chạy về.
Thôi, Lý Minh Kỳ không đi trách cứ nha đầu của mình vừa ra cửa đã biến thành người nhà quê nữa, nha đầu của đại tiểu thư muốn làm thế nào thì như thế đi.
Niệm Nhi đóng cửa lại vọt tới sát giường: "Đại tiểu thư, là đoàn xe của hồi môn theo kịp rồi."
Nữ nhi xuất gia đương nhiên có của hồi môn, Lý Minh Lâu cũng không có ngoại lệ. Dù cho là Kiếm Nam ngàn dặm xa xôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Chẳng qua của hồi môn quá nhiều, đi quá chậm cho nên vẫn luôn theo đuôi phía sau.
Vì Lý Minh Lâu luôn sửa đổi lộ tuyến sau đó mất tích, đoàn người trì hoãn lâu như vậy cho nên đến giờ đoàn xe của hồi môn đã đuổi kịp.
Lý Minh Kỳ ừ một tiếng, tầm mắt không di chuyển.
"Thật nhiều, thật nhiều xe, đều chất cao cao. Buổi tối vừa nhìn thấy em còn tưởng đang kéo một tòa thành cơ." Niệm Nhi nhỏ giọng ép sự hưng phấn xuống, còn khoa tay múa chân.
Lý Minh Lâu nha, dù có thật sự kéo theo một tòa thành cũng không có gì là lạ. Lý Minh Kỳ đạm nhiên tâm vững như Thái sơn.
"Em không dám tới gần nhìn kỹ cho nên chỉ thấy được 5 chiếc xe đầu tiên." Niệm Nhi thò người tới gần, thanh âm trở nên khàn khàn. "Tiểu thư, 5 chiếc xe kia chỉ chở danh sách của hồi môn thôi."
Danh sách của hồi môn mà phải dùng đến 5 chiếc xe ư, vậy 1 ngày, 2 ngày, cả đời này cũng không thể xem hết được đúng không. Lý Minh Kỳ nhắm mắt lại, duỗi tay đè lên trái tim đang đập thình thịch của mình.
Nhiều như vậy, nhiều như vậy........... Mình có dùng một chút cũng không có gì đúng không.
Tiếng ồn ào náo động phập phồng truyền đi trong gió đêm.
Gió đêm sẽ tan đi khi hừng đông kéo đến, nhưng ở nơi khổ hàn như Mạc Bắc thì dù cho là ban ngày thì cuồng phong vẫn cuốn lên từng mảng đất cát, va đập vào cánh cửa của một tiểu viện nhỏ.
Một đám đàn ông thô lệ phong sương người cõng người xách theo mấy cái tay nải lớn, nói nói cười cười phá vỡ cuồng phong đẩy cửa đi vào sân.
Sân viện mới được san bằng, Võ Nhi Nhi bọc y phục cũ ngồi xổm trên mặt đất quét sơn lên một chiếc giường La Hán mới. Chiếc giường tinh xảo này bày trong tiểu viện phảng phất như một mỹ nhân kiều tiếu, khiến cho đám đàn ông vừa bước vào phát ra tiếng hô to gọi nhỏ.
"Mua được ở đâu vậy?!"
"Đẹp quá!"
"Nhất định là rất đắt đi, ít nhất cũng phải 50 lượng bạc."
Võ Nha Nhi ngẩng đầu: "Lần này ta gặp may, đào được từ trong tay một hóa thương, vì chân cẳng bị gãy, ta mặc cả 3 ngày cuối cùng dùng 10 lượng bạc mua được đấy."
Hắn vươn 10 ngón tay ra, cười vui vẻ lại đắc ý.
- ---------------------
P/s: Mừng ngày 20/10 - Chúc một nửa thế giới luôn luôn hạnh phúc!!!
- -----------------------------