Đệ Nhất Hầu

Chương 86




86. Cảm thấy mỹ mãn.

Hạng Vân rời đi, Lý Phụng Diệu cảm thấy mỹ mãn lại bị Lý Mẫn thúc giục quay về đại trạch.

"Trong nhà mới là quan trọng." Lý Mẫn nhỏ giọng nói với Lý Phụng Diệu. "Tiếp xúc với Minh Ngọc nhiều nhất, không thể bọn họ chen vào làm hỏng việc, tam lão gia ngài phải nhanh chóng trở về tọa trấn đi."

Thật là bận quá, việc trong nhà, việc trong phủ Giang Lăng bây giờ còn cả nha môn nữa....

Lý Phụng Diệu hăng hái khí phách bước chân như gió, nhưng cũng không quên nhắc Nghiêm Mậu: "Nghiêm tướng quân có chuyện gì nhớ bảo người tới nhà tìm ta nhé."

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, ngoại trừ gã ác nô Nguyên Cát kia ra thì những người khác ở Kiếm Nam đạo này đều là người hiểu lý lẽ. Lý Phụng Diệu hòa ái lại thành khẩn: "Hiện tại, Kiếm Nam đạo đang ở thời điểm quan trọng, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực với nhau."

Nghiêm Mậu thưa dạ, nhìn theo Lý Phụng Diệu dẫn Lý Mẫn rời đi. Trước khi Lý Mẫn bước chân ra khỏi bậc cửa, người kia quay đầu làm động tác ôm tim với với hắn. Nghiêm Mậu vô biểu tình không phản ứng lại.

Thính đường dần yên lặng, Nghiêm Mậu ngồi lại án thư, cầm hai tập công văn mới bị Lý Phụng Diệu quyết định đặt vào chồng báo cáo đã xử trí xong.

Đại tiểu thư dặn dò để Lý Phụng Diệu có mặt mũi của một lão gia.

Để có mặt mũi thì rất đơn giản, đưa ra một số quyết sách vốn đã được giải quyết xong để người này quyết định là được rồi.

Nghiêm Mậu không tiếp tục xử lý sự vụ nữa, hắn nghĩ về bức thư mà đại tiểu thư và Nguyên Cát gửi về. Thư của đại tiểu thư trực tiếp giao cho Minh Ngọc, nàng sẽ phụ trách việc giải thích cho đại công tử nghe, còn Nguyên Cát thì phụ trách sắp xếp công việc cho hắn.

Nguyên Cát nói, Đại tiểu thư dặn dò chỉ cần Lý gia không nhúng tay vào Kiếm Nam đạo thì mặc kệ họ đi, nội bộ nên như thế nào thì giữ nguyên như vậy, nhưng bề ngoài phải cho mặt mũi.

Lý gia muốn dùng người khác thay nàng gả đi phủ Thái Nguyên, đây là việc của Lý gia và Hạng gia, không ảnh hưởng đến Kiếm Nam đạo.

Tuy rằng hắn không hiểu vì sao phải ở lại huyện Đậu nhưng những gì đại tiểu thư đã quyết định, hắn sẽ không phản đối.

Nghiêm Mậu nhấc bút bắt đầu viết hồi âm cho Nguyên Cát, nói rõ ràng tỉ mỉ mọi việc ở bên này cho bọn họ. Không quên trêu chọc Nguyên Cát rằng Hạng Vân không có chỗ nào không ổn hết. Không hề xem xét đến việc Lý gia sắp xếp như thế nào mà căn bản là khinh thường người nhà họ Lý. Mình phải chủ động thuyết phục đối phương thì hắn mới đồng ý cách làm của Lý gia, không hề mưu hợp với Lý gia để giấu giếm Kiếm Nam bọn họ.

Sao có thể được.

Ngòi bút của Nghiêm Mậu đừng tại đây, từ khi đại tiểu thư để Nguyên Cát ở bên cạnh. Thái độ của nàng đối với Hạng Vân không giống trước. Mà Nguyên Cát cũng đã minh xác chỉ rõ trong thư cho hắn là, mọi việc ở Kiếm Nam sẽ do 4 người bọn họ làm chủ, vô luận là chuyện gì đều chỉ qua tay 4 người này không cần phiền toái người khác.

Hạng Vân bị quy về người khác.

Vì sao vậy? Nghiêm Mậu nghĩ đến chuyện xảy ra khi lần đầu tiên tiểu thư quay về trên đường đi phủ Thái Nguyên. Sau đó lần thứ hai lại rời đi, như vậy xem ra tựa hồ nàng đã thay đổi thái độ đối với việc hôn nhân với Hạng gia.

Nếu không muốn thành thân thì cũng chỉ có Hạng gia thấy xấu hổ mà thôi. Nhưng Nghiêm Mậu cảm thấy dù cho việc hôn nhân không thành công thì Hạng Vân cũng sẽ không có khúc mắc, hơn nữa Kiếm Nam đạo bọn họ làm sao mà để ý khúc mắc chứ?

Mặc kệ là lý do vì sao nàng rời đi, Nghiêm Mậu cũng không muốn tìm hiểu, nếu đại tiểu thư đã thương nghị với Nguyên Cát thì hắn cứ dựa theo dặn dò mà làm.

Hắn viết xong bức thư, phơi khô rồi gọi người đưa đi. Sau đó tĩnh tâm tiếp tục xử lý sự vụ, ngoài phủ nha người tới kẻ đi dù vội mà không loạn.

Mà đại trạch Lý gia phía sau nha môn hiện giờ thì không khí có chút rối ren.

"Mấy ngày nay không được cho người không liên quan tùy ý ra vào." Lý Phụng Diệu ngồi trong thính đường, dặn dò với đám quản sự đang đứng khoang tay phía dưới.

Các quản sự cũng không hề đưa ra chút dị nghị gì, chỉ cung kính thưa dạ.

Lý Phụng Diệu rất vừa lòng: "Còn có, ai đang đi theo Minh Ngọc?"

Ngay lập tức có một quản sự đứng ra, đọc ra một chuỗi tên thật dài, nào là dẫn ngựa, hầu y, phục vụ nước trà, mang đồ chơi, ôm lò sưởi v...v... Một người Lý Phụng Diệu cũng không hề quen biết, một cái tên cũng không hề nhớ được. Hắn nhìn sang Lý Mẫn.

Lý Mẫn đứng thẳng thân mình, hô: "Gọi những người này tới, tam lão gia muốn gặp."

Lại không phải việc gì khó, điều này không có gì, đám quản sự cũng không hề từ chối, tỏ ra khó xử hay lấy cớ gì. Lập tức gọi những người này tới. Lý Phụng Diệu ngồi trong thính đường nhìn kỹ từng người, từng người, chỉ ra một ít tật xấu râu ria rồi nói vài lời nói về tầm quan trọng của Lý Minh Ngọc mà ai cũng biết hơn hắn. Sau đó dặn dò bọn họ rằng Minh Ngọc có chuyện gì thì nhất thiết phải báo cho hắn.

Việc này cũng không có vấn đề gì, đám tùy tùng của Lý Minh Ngọc đồng thời thưa dạ.

Lý Phụng Diệu gật đầu: "Đi xuống đi."

Qua một câu nói, thình đường vốn chen đầy người phần phật tan đi, chỉ còn lại các quản sự. Lý Phụng Diệu cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần giơ tay Lý Mẫn đã đưa khăn qua: "Tam lão gia thật vất vả."

Lý Phụng Diệu nhận khăn tay vừa lau lau cái trán, Lý Mẫn đã dâng nước trà đến tận miệng.

Lý Phụng Diệu nhận lấy giải khát: "Hiện giờ có một số việc...."

Chợt có một tiểu nha đầu đột nhiên thăm dò từ ngoài cửa vào.

"Tam lão gia đang dạy bảo mọi người." Thanh âm nàng giòn tan đánh gãy lời của Tam lão gia: "Công tử, ngài còn muốn xem không?"

Nha đầu nào đây? Có người nào quang minh chính đại tìm hiểu tin tức cùng với hồi bẩm như vậy à? Tất cả mọi người đều nghe thấy được lời nàng.

Lý Minh Ngọc bước vào, hô "tam thúc" với biểu tình tò mò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Phụng Diệu cười từ ái: "Không có việc gì, không có việc gì, chuyện gì cũng không có."

Tuy rằng Lý Minh Ngọc còn nhỏ nhưng loại lời nói này cũng quá lừa gạt đúng không. Lý Mẫn ở bên cạnh bổ sung: "Tam lão gia đang hỏi về những việc ăn, mặc, ở, đi lại của công tử."

Lý Minh Ngọc nở nụ cười với Lý Phụng Diệu: "Cảm ơn tam thúc."

Đối phương hô lên "ai ui" một tiếng rồi nói tiếp: "Có gì đâu mà, cháu đi...." Vốn định nói từ "chơi" nhưng lại nghĩ đến hiện giờ Lý Minh Ngọc không phải trẻ nhỏ nữa nên vội sửa miệng: "Đi vội đi, làm chính sự đi, chuyện khác đã có tam thúc lo."

Lý Minh Ngọc ngoan ngoãn hô "dạ", rồi dẫn theo nha đầu Tinh Đình đi ra, Quế Hoa đã đứng chờ ở bên ngoài, Lý Minh Ngọc vui vẻ dắt tay nàng.

Quế Hoa nói: "Ra cửa đó là đại nhân rồi."

Lý Minh Ngọc cười hì hì gật đầu: "Ra cửa ta sẽ không dắt tay Quế Hoa nương nữa."

Quế Hoa rất ít khi nói đùa.

Lý Minh Ngọc nắm tay nàng đung đưa: "Vừa rồi ta làm có đúng không? Cố ý hỏi có chuyện gì, như vậy mọi người sẽ không phát hiện ta đã biết chuyện này."

Quế Hoa ừ một tiếng, đây là lời khen ngợi của nàng.

Lý Minh Ngọc càng thêm vui vẻ, bước chân cũng muốn nhảy nhót: "Tỷ tỷ đang làm chuyện lớn đấy, ta cũng phải làm tốt việc của mình thôi."

Quế Hoa không ngăn hắn nhảy nhót mà nắm tay hắn bước qua ngạch cửa. Chỉ một bước nhảy qua ngạch cửa, chân của Lý Minh Ngọc vừa chạm xuống đất, hắn đã buông lỏng tay Quế Hoa ra, đưa tay ra sau người đứng thẳng sống lưng.

Tinh Đình vốn cũng đang nhảy nhót sau lưng hắn cũng đứng thẳng lại thân mình.

Tùy tùng ở ngoài cửa tiến lên thi lễ: "Đại đô đốc, mời ngài lên ngựa."

Lý Minh Ngọc gật đầu, tùy tùng duỗi tay bế hắn lên, lập tức đội ngũ nghi thức của Đại đô đốc chậm rãi kéo dài di chuyển trên con phố.

Mà Lý Phụng Diệu bận rộn trong ngoài cuối cùng cũng được ngồi xuống thả lỏng, nhưng mà còn chưa thể nghỉ ngơi, hắn còn phải viết thư về nhà, đặc biệt khi biết con gái mình sẽ đi tới phủ Thái Nguyên.

Nghĩ đến điều này hắn không nhịn được mà kích động.

"Tam lão gia, ta đã bảo phòng bếp làm chè." Lý Mẫn ở ngoài cửa kêu lên.

Đàn ông ăn gì chè, trong lòng Lý Phụng Diệu thầm nhủ nhưng mà tay nghề đấu bếp ở đây không tồi.

"Cứ để đó, ta bận xong rồi ăn." Hắn nói.

Lý Mẫn ở bên ngoài thưa dạ, cực kỳ biết điều không bước vào quấy rầy: "Tam lão gia phải nhớ ăn uống, nghỉ ngơi cho tốt, không cần quá mệt mỏi."

Đối phương dong dài lằng nhằng lải nhải một hồi rồi mới đi.

Nhưng Lý Phụng Diệu không cảm thấy phiền, nếu mà phiền thì chỉ có phiền não khi làm lão gia mà thôi.

Hắn ở Kiếm Nam làm lão gia, con gái hắn đi phủ Thái Nguyên làm đại tiểu thư!

Lý Phụng Diệu vừa ngâm nga một khúc nhạc của Kiếm Nam, vừa vận dụng ngòi bút như bay trên giấy.

...

...

Cách lần đưa tiễn trước đây không bao lâu, Lý gia của phủ Giang Lăng lại một lần nữa xuất động, nhưng mà lần này lại thừa dịp chiều hôm lặng lẽ không quá nhiều người biết. Đám nữ quyến chỉ đưa đến nhị môn, bên ngoài cũng chỉ có một vài chiếc xe ngựa bình thường đang chờ.

Tổ tôn, mẹ con chia tay không thiếu được cảnh khóc lóc, Lâm thị cũng đang khóc, nhưng không phải vì ly biệt với cháu gái mà là khóc vì cảnh ly biệt này không phải của con gái của mình.

"Ngươi, đúng là bại gia tử, hủy hoại tiền đồ của chính cha mình."

- --------