Đệ Nhất Hầu

Chương 59




59. Lý tam lão gia thật bận rộn.

Dinh thự của Lý Phụng An nằm phía sau phủ đô đốc, có một con hẻm nối liền, Lý Phụng Diệu bước ra cửa dinh thự đi qua con hẻm hướng về phía phủ nha.

Đám sai vặt ở trông cửa đang ngồi nói chuyện phiếm, tin tức Lý Minh Ngọc thừa kế tiết độ sứ khiến mọi người đều nở nụ cười mà rất lâu rồi chưa từng thấy. Nhìn thấy Lý Phụng Diệu đi tới, mọi người đều đứng lên nhiệt tình cung kính thi lễ.

"Tam lão gia."

"Tam lão gia muốn ra ngoài à."

"Tam lão gia có muốn mang người đi cùng không?"

"Tam lão gia muốn dùng xe không?"

Tiếng thăm hỏi quan tâm liên tục vang lên, khiến Lý Phụng Diệu như chúng tinh phủng nguyệt được đưa tặng ra ngoài.

Lý Phụng Diệu vừa thân thiết lại vừa kiêu căng nhất nhất đáp lại nói phải đi ra ngoài, không cần xe, đi nha môn nhìn xem, rồi hắn xuyên qua con hẻm đi tới cửa sau của nha môn.

Cửa sau của nha môn cũng có thủ vệ đang đứng, khác với đám gia nhân trông cửa Lý gia, bọn họ đều mặc binh phục, biểu tình nghiêm túc, nhìn thấy Lý Phụng Diệu đi tới gần, thì đưa đao trong tay lên đón chào:

"Người nào, làm gì?"

Đã tới được hơn nửa năm, Lý Phụng Diệu dù cho có tức giận thì cũng không còn sức lực nữa:

"Đám các người dù cho mỗi ngày đều đổi người thì cũng nên nhận thức ta chứ, có thể đổi lời khác được hay không?"

Thủ vệ không bao giờ nói đùa, không trả lời cũng không cho qua.

Lúc vừa tới đây, Lý Phụng Diệu rất có tính tình nha, sau lại bị dạy dỗ đến không còn tính tình nữa, hiện tại Lý Minh Ngọc trở thành đại đô đốc, hắn lại có tính tình rồi:

"Tránh ra, đây là phủ đô đốc, cháu trai ta là đại đô đốc đấy."

"Đại đô đốc không có ở trong nha môn." Thủ vệ đáp.

Lý Phụng Diệu hít một hơi: "Xin thương xót được không, đại đô đốc có việc, ta thay hắn đi nha môn được chứ?"

Thủ vệ vẫn không tránh ra mà vẫn đứng chặn như cũ: "Ngươi muốn tìm ai?"

Sau khi Lý Phụng An qua đời, Kiếm Nam đạo vẫn có thể hoạt động, luân chuyển bình thường, trong nha môn không có đại đô đốc thì từ Phó Sử, Tư Mã, Phán Quan, Tư Lại cũng các chức quan khác giải quyết các vấn đề.

Phó Sử là Nghiêm Mậu chủ trì Kiếm Nam đạo.

Những người này đều nghe lệnh của Nghiêm Mậu, căn bản đã quên Kiếm Nam đạo là của họ Lý, cũng may Minh Ngọc đã bắt được tinh tiết, đã danh chính ngôn thuận, về sau ai dám coi kinh hắn nữa, Lý Phụng Diệu oán hận nói: "Ta tìm Nghiêm Mậu."

Lúc này, hắn không bị người ngăn trở nữa, nhưng cũng không để hắn tự mình vào mà có một tiểu binh tới dẫn đường cùng đi. Trên đường đám quan lại đi tới đi lui bận bận rộn rộn, nhìn thấy Lý Phụng Diệu cũng không hề nhiệt tình chào hỏi vấn an gì. Trong nha môn thật là khiến người không vui nổi, so với Lý trạch thì ít nhất hắn đi đến nơi nào đều có người nhiệt tình cung kính nghênh đón. Tuy rằng nhiệt tình kia chẳng được lợi gì cả.

Lý Phụng Diệu bị trực tiếp đưa đến trước mặt Nghiêm Mậu.

Nghiêm Mậu lớn hơn Lý Phụng An 5 tuổi, là một vũ phu tiêu chuẩn, hắn ngồi sau bàn cầm bút như nắm đao, tuy rằng không hề nhiệt tình nhưng thái độ cực kỳ cung kính, thấy người tới, hắn đứng dậy đi xuống xưng hô một tiếng Lý tam lão gia.

"Minh Ngọc tiếp nhận chức vụ đại đô đốc, muốn cùng mọi người chung vui, ta tới sắp xếp một chút." Lý Phụng Diệu cũng không hàn huyên nhiều với đối phương mà nói thắng.

Nghiêm Mậu thưa dạ: "Đã sắp xếp xong." Rồi hắn lấy trên thư án một quyển tập: "Đây là danh sách quan viên các nơi sẽ tới thăm viếng."

Tới tham viếng nhất định không thể tay không đến đây đúng không? Toàn bộ quan viên của Kiếm Nam đạo này đều là do tiết độ sứ đề cử sau đó dâng chiếu lên triều đình phê chuẩn. Nói trắng ra là đều do tiết độ sứ quyết định. Chức quan của bọn họ có lên hay xuống, bị điều nhiệm đi đâu đều là ở trong tay tiết độ sứ cả. Đều là ở trong tay Minh Ngọc, à, đều là người làm của Lý gia cả, một Kiếm Nam đạo to như vậy, mấy trăm chức quan, Lý Phụng Diệu không khỏi hít một hơi thật sâu, vươn tay muốn....

Nghiêm Mậu đã nhanh chóng khép lại: "Nhưng chưa sửa sang xong."

Lý Phụng Diệu nghẹn một cái thiếu chút nữa sặc lên, tức giận: "Giờ là lúc nào rồi mà còn chưa sửa sang xong!"

Nghiêm Mậu lại thưa dạ: "Ta lập tức sửa sang lại, muộn nhất là sáng mai sẽ tự mình đưa đến trước mặt đại đô đốc."

Lý Phụng Diệu hừ một tiếng rồi lại lộ ra mặt cười: "Nghiêm tướng quân vất vả rồi, Minh Ngọc còn nhỏ, có chuyện gì ngươi cứ việc nói cùng ta...."

Hắn còn chưa nói hết câu thì thị vệ đã tiến vào: "Đại nhân, Quý Lương cầu kiến."

Quý Lương, Lý Phụng Diệu chợt nhớ đến người này, à một tiếng: "Đúng rồi, vết thương của Hạng đại nhân...."

Lần này hắn vẫn chưa kịp nói hết câu đã bị người xông vào đánh gãy, tựa như một trận gió ùa vào.

"Vội? Vội cái gì mà vội? Chẳng lẽ còn vội hơn so với đại phu hay sao?" Quý Lương múa may ống tay áo, phẫn nộ hô lên, còn vọt tới trước mặt Nghiêm Mậu quát: "Vị đại nhân này, rốt cuộc các ngươi để cho ta đến xem bệnh trị thương hay coi ta là phạm nhân đây?"

Nghiêm Mậu không hề tức giận khi mặt bị nước miếng của đối phương bắn đầy lên. Hắn nhìn về phía sau Quý Lương, có một thị vệ đi theo vào:

"Quý tiên sinh muốn đánh gãy chân một binh sĩ rồi trị thương lại, Đông Hải tiên sinh không đồng ý."

Đông Hải tiên sinh vốn là một đại phu ở Kiếm Nam, được Nghiêm Mậu đặt bên người Quý Lương với danh nghĩa thỉnh giáo.

"Vết thương ở bắp đùi hắn trước kia vốn đã không được chữa khỏi, đương nhiên phải đánh gãy một lần nữa rồi chữa lại." Quý Lương cười lạnh, nhìn đám người trong phòng như những khẻ vô tri không biết gì.

"Thương binh kia đã có thể đi được rồi." Thị vệ bổ sung.

"Khập khiễng thì đi cái gì mà đi?" Quý Lương kiêu căng: "Ta sẽ cho mấy người kiến thức một chút thế nào mới chân chính gọi là nối xương gãy."

Biểu tình của thị vệ không hề kiếp sợ mà chỉ đờ đẫn trầm tĩnh nói:

"Thương binh ấy đã rất vừa lòng đối với thực trạng hiện tại của mình."

Nghiêm Mậu gật đầu hiểu rõ, Quý Lương tức giận: "Hắn không phải là đại phu, biết cái gì chứ?"

Nghiêm Mậu nói: "Quý tiên sinh, binh sĩ lấy thân mình ra để bảo vệ quốc gia, họ có thể hy sinh cả thân thể của mình, nhưng chúng ta không có quyền xử trí nhân thân thân thể của họ, cho nên nếu người kia không đồng ý, chúng ta không thể ép buộc hắn trị thương được."

"Vậy để cho ta tới đây làm cái gì! Lúc trước đại tiểu thư của các ngươi chính là ngàn cầu vạn cầu ta mới đến đây." Quý Lương hô to, còn vung tay áo lên, tầm mắt cũng đảo qua đám người trong phòng, dù là Lý Phụng Diệu hay thị vệ hắn không hề quen biết một ai nhưng hắn biết nơi này là Kiếm Nam đạo, bọn họ tham gia quân ngũ, nếu có chiến sự chắc chắn sẽ có thương vong. Người bị thương ở nơi này chắc chắc sẽ nhiều hơn so với gà rừng, thỏ hoang trên núi....

Cho nên Quý Lương nuốt lại câu "đã như vậy ta đây sẽ rời đi" định nói xuống bụng, hừ mạnh một tiếng, vừa khuất nhục vừa kiêu căng chạy ra ngoài.

Nghiêm Mậu xua xua tay với thị vệ, người kia thi lễ lui ra ngoài.

"Tam lão gia, ngươi vừa mới nói cái gì?" Hắn quay đầu hỏi: "Vết thương của Hạng đại nhân..."

"Vết thương của Hạng đại nhân đã khá hơn nhiều, ngài ấy có thể tham gia ăn mừng, không bằng để ngài ấy chủ trì đi." Lý Phụng Diệu vội nói.

Đây mà là đại phu ư, là kẻ điên thì có, để hắn khám vết thương cho Hạng Vân, chẳng lẽ định để Hạng Vân lại ngã ngựa rồi bị ngựa dẫm một lần nữa mới cứu hay sao?

Nghiêm Mậu nói: "Vậy quá tốt rồi, nhưng mà cụ thể thế nào còn phải do đại đô đốc quyết định, đêm nay ta sẽ đi gặp đại đô đốc."

Lý Phụng Diệu ừ một tiếng, không còn hứng thú ở lại nơi này nữa. Nếu buổi tối Nghiêm Mậu sẽ đi gặp Minh Ngọc thì hắn chỉ cần ở trong nhà chờ đợi là được.

Nhìn Lý Phụng Diệu chân không chạm đất đi mất, biểu tình của Nghiêm Mậu không hề gợn sóng, cầm danh sách trên bàn không hề sửa lại mà gọi thị vệ vào: "Đưa cho Cổ tư mã ấn theo danh sách này thông báo cho bọn họ tới đây."

Lý Phụng Diệu lướt qua đám thủ vệ nha môn như tượng đất đi vào Lý trạch, lại lần nữa được đám sai vặt chúng tinh phủng nguyệt đi vào gia môn. Hắn quyết định đêm nay phải thủ Lý Minh Ngọc, không chỉ đêm này mà về sau hắn đều phải thủ. Lý Minh Ngọc không chỉ là một đứa nhỏ mà đã thành đại đô đốc rồi, phải xử lý chính sự rồi. Nhưng mà Minh Ngọc vẫn là trẻ nhỏ, người làm thúc phụ như hắn nhất định phải canh giữ bên người, không thể để đứa nhỏ này bị đám thủ hạ hay đám quan viên lòng mang ý xấu lừa gạt được.

"Tam lão gia!"

Lý Phụng Diệu nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng, cùng với mùi hoa nhàn nhạt, hắn quay đầu lại nhìn thấy Lý Mẫn đang nấp sau một thân cây, vẫy vẫy tay.

"Tại sao ngươi lại ở đây? Nhanh như vậy đã từ phủ Giang Lăng về rồi à?" Lý Phụng Diệu vừa đi qua vừa đặt câu hỏi.

Lý Mẫn xua tay: "Ta còn chưa đi đâu, không đúng, ta đi rồi lại về còn chưa đi."

Lung tung gì vậy??? Lý Phụng Diệu nhíu mày, Lý Mẫn không đợi hắn nói chuyện đã giữ chặt tay hắn: "Việc này không quan trọng, trước tiên tam lão gia cho ta mượn chút tiền đi."

Tiền? Lý Phụng Diệu cực kỳ tức giận: "Ta làm gì có tiền chứ!"

Đây là việc hắn bức bội nhất khi ở Lý trạch này, cả ngày nhìn núi vàng núi bạc mà hắn không thế lấy được một cắc nào, đương nhiên chi phí ăn uống là không thiếu, muốn cái gì có cái đó nhưng mà, vài thứ ấy thì có là gì, hơn nữa đều là do bọn hạ nhân này đưa cho hắn.

Hắn cần tiền, muốn tự khống chế nó, muốn tự mình đưa tiền cho mình kìa.

"Như thế nào mà ngài lại không có tiền?" Lý Mẫn trợn tròn mắt nói: "Chẳng lẽ Nhị lão gia không cho ngài tiền ư?"

Nhị lão gia? Người kia có tiền à? Có khi còn không bằng mình đâu, ít nhất hắn ở Kiếm Nam đạo, chi phí ăn mặc không cần tiêu tiền đâu.

Nhưng...

Lý Phụng Diệu nắm ngược lại tay Lý Mẫn, chuyện khác đều bỏ qua nhưng chuyện "tiền" thì: "Tiền gì? Ngươi nói nhanh đi."

...

...

Mặc Lý Phụng Diệu nhọc lòng bận rộn trong ngoài, Hạng Vân không lại chú ý nữa, hắn về trong phòng, ngồi suy nghĩ những việc gần đây rồi thở dài, mọi chuyện không thông thuận lắm nha.

Lý Phụng Diệu, Lý Phụng Thường cho rằng Lý Minh Ngọc có thể kế tục tiết độ sứ là do công lao của hắn nhưng như vậy cũng vô dụng thôi, người của Kiếm Nam đạo sẽ không cho rằng như vậy, bởi vì đính xác không phải công lao của hắn.

Hắn không có công lao thì làm việc gì cũng không thuận tiện, nhưng mà, cũng may có một việc thuận lợi. Sau khi Lý Minh Lâu gặp Hạng Nam đã khởi hành đi phủ Thái Nguyên.

Như vậy để khiến mọi chuyện thuận lợi hơn một chút thì phải lập tức hoàn thành việc thành thân vốn dĩ định để sau kia lại, đêm dài lắm mộng, câu nói này đúng là có đạo lý.

Hạng Vân lấy giấy bút ra, nâng cánh tay trái không bị thương lên, hắn bắt đầu dùng tay trái để viết chữ.

Ngay từ thời thiếu niên, hắn đã có thể viết chữ bằng cả hai tay, thiên văn địa lý thông thạo, thượng hành hạ đạt làm quan cẩn trọng, nhưng nửa đời người lại chỉ núp dưới bóng một người, chẳng lẽ cả đời này cũng chỉ có thể núp bóng người khác hay sao?

- ----------------------------