Đệ Nhất Hầu

Chương 258




258. Ly rượu đan xen thật thật giả giả

Hoàng A Tiêu cùng các huynh đệ của hắn đều cúi đầu nghe dạy bảo, phụ thân và các thúc thúc sôi nổi đứng ra tự trách, sau đó lập tức gọi người hầu đưa chậu than, chuẩn bị rượu và thức ăn thịnh đãi khách quý.

"Lão thái gia." Tống tri phủ lại lôi kéo tay Hoàng lão thái gia một lần nữa, giống như một đứa nhỏ làm nũng đòi hỏi không biết bao nhiêu kẹo là đủ. "Lúc này, không dám ở lại ăn cơm, ta còn phải đi đến nhà những người khác."

Hoàng lão thái gia kiêu căng, cười: "Không cần đi, ngươi nên bận những việc khác đi."

Nói cách khác, những thế gia còn lại không cần quan phủ phải đi đến bái phỏng, ăn nói khép nép, ông đại biểu mọi người rồi.

Thật là vừa thản nhiên, vừa thị uy, trong lòng chúng quan viên vừa oán hận vừa sợ hãi.

Tống tri phủ vui vẻ nói cảm tạ, không hề buông tay Hoàng lão thái ra, như muốn một lời bảo đảm từ đối phương: "Nghe nói Đào Nhiên, Đào đại nhân tới đây, vào 5 năm trước trong tiệc mừng thọ của lão thái gia, ta đã từng được gặp. Lần này nếu may mắn được gặp thì thật sự quá tốt, còn tưởng rằng quen biết cũ lại không thể gặp lại."

Hoàng lão thái gia gạt bay cái tay kia: "Hắn là lệnh quan của triều đình, cũng không phải người quản lý vùng này của chúng ta, chỉ vì nhớ mong ta nên mới ghé về, hợp tình nhưng không hợp lý nên ta đã bảo hắn đi rồi."

Ý là người kia sẽ mặc kệ chuyện ở nơi này, đây là câu trả lời cho Tống tri phủ. Tri phủ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thật là tiếc nuối, ta còn muốn nghe chuyện triều đình."

Mọi việc đều nói thỏa đáng, yến hội của Hoàng thị cũng đã dọn xong, cả đám người được mời đến một gian phòng khác, vừa ấm áp vừa có hương rượu thơm và thức ăn ngon nồng đậm đập vào mặt, khiến đám người bị chết cóng hồi lâu lệ nóng doanh tròng.

"Ta còn tưởng không còn được uống rượu của lão thái gia nữa." Tống tri phủ cảm thán, cầm lên một miếng điểm tâm mềm mại phấn hồng ở trên bàn nhét vào miệng, vẻ mặt tỏ ra say mê. "Bánh túy hoa này cũng chỉ có ở đây, cũng chỉ ở đây mới ăn được."

Hoàng lão thái gia hừ một tiếng: "Ngươi nhớ ta hay là nhớ thương bánh túy hoa nhà ta?" Tuy rằng ông xụ mặt hừ một tiếng nhưng ý bên trong đã khác hoàn toàn lúc trước.

"Thúc thúc còn từng trộm bánh túy hoa của ta cơ." Hoàng A Tiêu hô lên.

Tống tri phủ nghiêm mặt, trừng mắt: "Đứa nhỏ này, nói bừa gì vậy!"

Ngôn ngữ không cố kỵ mới là người thân cận nha, mọi người trong phòng cổ động cùng đùa cợt theo, cảm thán quá khứ, nói về hiện tại, tựa như những khúc mắc lúc trước chưa bao giờ có.

Mà Khương Lượng kia hành sự lại càng không câu nệ, lôi kéo mấy lão gia nhà họ Hoàng nói nói cười cười, hỏi đông hỏi tây, đám lão gia cũng cổ động làm lão càng thêm vui vẻ uống rượu hết ly này đến ly kia. Khuôn mặt già nua nhanh chóng đỏ bừng, lời nói chỉ mình nghe mình hiểu.

"Là một tiên sinh viết thư." Đã có người bên này hỏi thăm rõ ràng, đang ghé vào tai Hoàng lão thái gia giới thiệu lai lịch thân gia của Khương Lượng. "Mấy ngày hôm trước đánh nhau bị Võ thiếu phu nhân bắt lại, rồi không biết sao giờ trở thành môn khách của nàng."

Còn có thể như thế nào nữa, lừa gạt chứ còn gì. Hoàng lão thái gia cười cười hiểu rõ, loại thư sinh này hắn gặp nhiều rồi, đọc vài quyển sách đã tự cho rằng mình có tài, nhưng không gặp thời, miệng thì nói lời thanh cao nhưng thực chất là thấy sang bắt quàng làm họ.

"Cũng không tồi, nếu không dùng danh nghĩa của Võ thiếu phu nhân thì cả đời chắc không có cơ hội vào được yến hội nhà chúng ta đâu." Một lão gia nhỏ giọng cười.

Hoàng lão thái gia bình tĩnh nói: "Đúng là không tồi, ta thích người có chí tiến thủ, thấy người sang bắt quàng làm họ."

Leo lên người khác thì ai mà không muốn chứ?

Khương Lượng kia còn không quên mình đang leo lên ai cho nên vào lúc này, lão giơ chén rượu chống men say chen tới bên người Hoàng lão thái gia: "Thiếu phu nhân nói, bảo bọn ta đi đến nhà vài người, nói chuyện. Hiện tại thế đạo gian nan, phản quân không thể đánh đuổi trong ngày một ngày hai được, cho nên chúng ta phải, đồng tâm hiệp lực để cùng vượt khó khăn!"

Hoàng lão thái gia không nâng chén rượu, nói: "Ta còn đang bệnh trong người, không được uống rượu, thiếu phu nhân có thể nghĩ như vậy đã là cực tốt."

Khương Lượng nâng chén uống một hơi cạn sạch, nói: "Có một câu này của lão thái gia, chúng ta yên tâm rồi."

Hoàng A Tiêu ở bên cạnh cười cười: "Có tổ phụ của ta ở đây, mọi người có thể an tâm, phủ Quang Châu có thể an tâm. Lúc trước, Quan sát sử Hoài Nam đạo từng cho người mang thư tới khuyên nhủ tổ phụ của ta, như vậy cũng biết địa vị của tổ phụ, của Hoàng thị chúng ta...."

Đôi mắt đậu đen say lờ đờ của Khương Lượng mờ mịt nhìn về phía người nói: "Hoài Nam đạo, Quan sát sử?"

Hiện tại, Hoài Nam đạo không có Quan Sát sử, kẻ kia đã mang theo một nửa vệ quân của cả một đạo đầu hàng phản quân rồi, không thể xưng là Quan Sát sử nữa.

Các lão gia ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng.

".... Tặc tử kia bị tổ phụ của ta mắng chửi một hồi." Hoàng A Tiêu không nói kỹ càng tỉ mỉ nữa nhưng biểu tình vẫn kiêu căng và đắc ý,

Bị phản quân tới khuyên hàng cùng với việc cự tuyệt chiêu hàng không phải ai cũng có thể làm được, điều đó biểu hiện địa vị và bản lĩnh.

Ở phủ Quang Châu này, không phải chỉ có quan phủ và Võ thiếu phu nhân là có địa vị đâu.

Hai mắt say lờ đờ của Khương Lượng tỏa sáng lấp lánh, lão lại bưng chén rượu lên, vung lên thiếu chút nữa đã chọc vào mặt của Hoàng lão thái gia: "Nếu không có lão thái gia thì phủ Quang Châu đã sớm không còn nữa!"

Nếu Hoàng thị thật sự đi theo địch, một khi kích động thế gia đại tộc, phản loạn sẽ bắt đầu từ trong nội bộ, thành trì châu phủ có kiên cố cũng chẳng có ích lợi gì.

Cho nên để phủ Quang Châu chân chính yên ổn thì không thể tách rời khỏi Hoàng thị được.

Đây là sự thật không cần tranh luận, cũng là sự thật đã được kiểm chứng không cần khiêm tốn, có đôi khi nhất định phải để người khác nhận rõ điều đó.

Hoàng lão thái gia duỗi tay đón lấy chén rượu trong tay Khương Lượng, nhìn lão cười: "Đồng tâm hiệp lực cùng vượt khó khăn đúng không."

Nói rồi ông uống một hơi cạn sạch.

Đến tận đây, yến hội tới cao trào, mọi người trong phòng cũng sôi nổi chè chén, ngoài trời đông giá rét trong đại trạch Hoàng thị lại hoan thanh tiếu ngữ.

...

...

Khách và chủ tẫn hoan, người tan đi, Hoàng lão thái gia nhắm mắt nằm trên ghế dài, thị nữ bên cạnh cẩn thận dùng nước ấm chà lau mặt và tay cho ông, một chén rượu cũng không thể khiến ông say được.

"Gia gia, chuyện này cứ để như vậy à?" Hoàng A Tiêu đi vào hỏi. "Bảo bọn họ dừng việc chuyển nhà lại?"

Hoàng lão thái gia không để ý tới nhưng môn khách đứng bên cạnh cười, nói:

"Lão thái gia đang giỡn với bọn họ thôi."

Hoàng A Tiêu thở phào nhẹ nhõm, rồi hừ một tiếng: "Còn định nói quy củ với chúng ta ư, thật không biết tự lượng sức mình."

Môn khách kia cười nói: "Hiện tại, bọn họ không tình nguyện cúi đầu, nhưng không biết rằng, chúng ta cần cái cúi đầu ấy sao. Bây giờ muốn cúi cũng muộn rồi."

Hoàng A Tiêu vui vẻ nói: "Phủ Quang Châu cũng nên đổi chủ nhân rồi, chẳng lẽ ngoại trừ nàng thì nơi này không còn ai hay sao?"

Nàng có cái gì, chẳng qua dựa vào tên tuổi thiếu phu nhân của Chấn Võ quân, mà Chấn Võ quân là của Hoàng đế bệ hạ, nếu bệ hạ phái người khác tới lãnh binh thì nàng có thể làm gì?

Nếu chính mình làm chẳng lẽ còn không bằng một phụ nhân hay sao?

Hoàng lão thái gia hé mắt nói: "Nói lời ngốc gì vậy, phủ Quang Châu từ trước tới nay chỉ có một chủ nhân mà thôi."

Bọn họ sinh tồn ở đây qua nhiều thế hệ, trải qua bao đời triều quốc thay đổi, nạn đói, dịch bệnh vẫn đừng sừng sững không ngã. Người có thể dung nhập vào mảnh đất này thì cho phép ở lại, còn đám người từ bên ngoài vào si tâm vọng tưởng không biết trời cao đất dày chỉ là cỏ dại bùn sa, chắc chắn sẽ bị diệt trừ rồi chôn xuống khiến mảnh đất này thêm phì nhiêu thôi.

"Thái gia." Có người bước nhanh từ bên ngoài vào. "Có môn khách tự xưng là người của Võ thiếu phu nhân bái phỏng các thế gia khác, bọn họ hỏi nên chiêu đãi như thế nào?"

Hoàng A Tiểu cười lạnh: "Võ thiếu phu nhân này đúng là tà tâm bất tử, lừa gạt dân tâm, hiện tại lại muốn lung lạc thế gia."

Hoàng lão thái gia đã nói không cần quan phủ ra mặt, ông đã thay mặt các thế gia đại tộc khác, nhưng Võ thiếu phu nhân hiển nhiên không muốn cứ ngồi chờ như vậy, nàng thà tự mình ra mặt nói chuyện với những nhà khác để gia tăng cảm tình với họ.

Hoàng lão thái gia chợt nhớ tới những lời vị môn khách già Khương Lượng kia nói, ông một lần nữa nhắm mắt lại, xua xua tay: "Người ta đã cúi đầu tới lấy lòng, đương nhiên phải tiếp tục tố khổ để bù đắp lại những thiệt thòi lúc trước về chứ."

Không sao cả, đây cũng không phải chuyện trẻ con cãi nhau, đánh một roi lại cho một viên kẹo là có thể xua tan mọi hiềm khích lúc trước.

Điều bọn họ muốn không phải cái cúi đầu cho qua mà là cái cúi đầu để chém đứt cổ ngươi.

Lúc đó mới khiến cho kẻ khác biết thế nào là tốt, thế nào là xấu.

Lúc trước đúng thật là quá thiệt thòi, bọn họ có tiền, có lương thực, có nhân khẩu, có địa vị, có uy vọng lại bị một kẻ ngoại lai như Võ thiếu phu nhân khinh nhục.

...

Ở bên kia, gia chủ dùng trà lạnh, gian phòng lạnh lẽo mặc kệ người đến bái phỏng. Hồi lâu sau, chủ nhân nhà này mới đi vào gặp người đàn ông tên Lưu Phạm, kẻ tự xưng là môn khách của Võ thiếu phu nhân, nhìn đối phương mặt mày xanh mét thì vô cùng thoải mái.

"Không ngờ khách quý như Võ thiếu phu nhân có thể tới cửa nhà ta." Hắn kiêu căng nói. "Không biết vì chuyện gì?"

Người đàn ông với khuôn mặt xanh mét tên Lưu Phạm nhìn hắn: "Đương nhiên là để nhìn xem đám người chết đến nơi như mấy người đã chuẩn bị đầy đủ quan tài hay chưa."

Nét kiêu căng trên mặt chủ nhân đọng lại, sao thế này? Lời này đâu có giống lời lấy lòng đâu?"

- -------------