Đệ Nhất Hầu

Chương 234




234. Hạng Nam lại xin gặp.

Phủ Quang Châu yên ắng chưa từng có, tiếng tiểu thương rao hàng, lũ trẻ cười đùa, đám phụ nhân buôn chuyện biến mất trong nháy mắt. Tất cả mọi người đứng ở ven đường, thân mình cứng đờ, nhưng đầu vẫn có thể chuyển động, tầm mắt của bọn họ di chuyển theo toán người kia.

Yên ắng chỉ là tạm thời, rồi náo nhiệt nhanh chóng vọt tới từ bốn phương tám hướng, nào là tiếng bước chân, tiếng kêu la.

"Võ thiếu phu nhân đã trở lại rồi à?"

"Võ thiếu phu nhân đã trở về rồi sao?"

"Mấy người đang nhìn gì vậy? Có nhìn thấy Võ thiếu phu nhân không?"

Mọi người bị đông cứng chậm rãi gật đầu, tầm mắt vẫn đuổi theo về phía xa, rập khuôn nói: "Đúng, Võ thiếu phu nhân vừa đi qua."

Quả nhiên là vậy, những người nghe thấy tin tức này đặc biệt là đám tiểu thương hưng phấn định đuổi theo nhưng lại phát hiện dị thường.

"Vậy sao mấy người không kêu?"

"Vậy sao mấy người không đi theo Võ thiếu phu nhân?"

Dĩ vãng mỗi lần thiếu phu nhân đi ra ngoài thì dân chúng trên đường đều sẽ vui vẻ kêu gọi tên nàng, còn đi theo xe ngựa, có thể hô lớn bao nhiêu thì lớn bấy nhiêu, để Võ thiếu phu nhân cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.

Nhưng giờ này, khắc này, nghe câu hỏi này, một phụ nhân đang ôm con nhỏ khẽ suỵt một cái: "Làm sao dám kêu!"

Đứa nhỏ vốn ầm ĩ cũng yên lặng ngậm đầu ngón tay gật đầu.

Tại sao không dám kêu? Đám tiểu thương không hiểu ra sao, một lão thư sinh mặc trường bào giải thích: "Sợ kinh động người trời."

Sau một phen ồn ào, người mới tới cuối cùng cũng hỏi rõ, vừa rồi, Võ thiếu phu nhân cưỡi ngựa đi qua, không hề che mặt, rất nhiều người thấy được dung mạo của nàng, giống như tiên nhân vậy.

Lúc này, mọi người cũng nhớ tới, đây là lần dầu tiên nhìn thấy mặt Võ thiếu phu nhân, trước kia nàng đều che mặt, theo lời đồn do bị thương, hủy dung mạo cho nên không thể không che.

Nhưng mà chẳng ai đàm luận đến chuyện này, vì nàng có tâm địa Bồ Tát, dù có xấu như quỷ quái thì mọi người không cũng dám khinh nhờn.

Nhưng hiện tại, sao lại thế này? Võ thiếu phu nhân không hề bị thương, mà còn xinh đẹp giống như tiên nhân nữa?

Nghị luận sôi nổi vang lên khắp chốn, những người đóng băng được hóa giải, việc vừa rồi quá đột nhiên, phần lớn mọi người không hề chính mắt nhìn thấy. Bọn họ kinh ngạc, dò hỏi lẫn nhau biểu đạt nghi vấn, ại có rất nhiều người dứt khoát chạy về hướng phủ nha, nhưng lại gặp một đám thương nhân dắt ngựa, kéo xe đi ra.

Dân chúng không xa lạ gì đám người này, họ là những thương nhân thường xuyên canh giữ ở ngoài cửa nhà của thiếu phu nhân tìm kiếm cơ hội phát tài. Họ vẫn luôn muốn gặp nàng, vậy thì lúc này hẳn là đã gặp được rồi chứ, sao lại chạy ra?

"Mấy thứ này của chúng ta chẳng phải là trân bảo gì, không dám lấy ra trước mặt thiếu phu nhân."

"Gặp được thiếu phu nhân ta mới biết vì sao nhiều kỳ trân dị bảo như vậy lại không lấy được niềm vui của nàng."

"Bởi vì nàng chính là kỳ trân dị bảo."

"Thiếu phu nhân là tiên nhân, chỉ liếc mắt nhìn viên đá quý này của ta thì viên đá đã ảm đạm không còn ánh sáng."

Mấy thương nhân che mặt thúc ngựa, giục xe vội vàng rời đi, tựa như không thể ở thêm nơi này một khắc nào nữa.

"Chúng ta nhanh đi tìm kỳ trân có thể xứng với Võ thiếu phu nhân thôi."

Đường cái lại càng trở nên ồn ào hơn, thiếu phu nhân đã vào phủ, mọi người không nhìn thấy nữa, chỉ có thể hỏi thăm những người vừa rồi may mắn nhìn thấy. Lúc này, những người may mắn cũng mới lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, một đám người hưng phấn, kích động không thôi, vội vàng không chờ nổi kể ra. Đầu đường, cuối ngõ, hô bằng gọi hữu, tửu lâu hay quán trà, nơi nào cũng có tiếng trò chuyện.

Hạng Nam đã trở lại khách điếm, phủ thành Quang Châu chưa từng bị tàn phá, nội thành vẫn giữ gìn nguyên vẹn, khách điếm này phía trong rất sâu vì vậy có thể ngăn cách được tiếng ầm ĩ trên đường, khiến khách nhân ngủ ngon, nhưng lúc này, tiếng ồn ào vẫn có thể vọt vào.

"Có chuyện gì vậy?" Hạng Nam vừa thay quần áo vừa hỏi.

Tùy tùng Hạng gia hầu hạ bên người hắn, nghe vậy thì phái người ra ngoài hỏi thăm, mới vừa phái người đi thì Trần Nhị đã chạy vào nói cho mọi người biết đã xảy ra chuyện gì.

"Vị Võ thiếu phu nhân kia đã trở lại." Hắn bĩu môi nói.

Vì mấy tùy tùng Hạng gia vội vã lên đường không có nhiều thời gian ăn uống thong thả nghe người qua đường tán gẫu cho nên khó hiểu hỏi: "Võ thiếu phu nhân trở về thì làm sao? Nàng không phải vẫn luôn ở phủ Quang Châu à? Trở về thì có gì kỳ lạ?"

"Mọi người đều kích động khi thấy nàng, thật là, trên đường đâu đâu cũng là người." Trần Nhị vừa nói, vừa kéo kéo, vỗ vỗ lại quần áo dúm dó vì chen chúc. "Hơn nữa, lúc này hình như còn nhìn được chân dung của Võ thiếu phu nhân."

Nói đến chân dung thì tùy tùng Hạng gia cũng biết, vội nói: "Nói là bị thương hay có bệnh gì đó, dung mạo bị hủy không thể để lộ, cả ngày che mặt, tránh trong xe ngựa không gặp người."

Trần Nhị nói: "Hiện tại, xem ra đã khỏi rồi."

Vết thương? Bị bệnh? Che mặt? Bàn tay đang cởi áo sam của Hạng Nam chợt dừng lại, nghe có chút quen tai....

"Không phải bị thương hay bệnh gì hết." Một tùy tùng Hạng gia vừa hỏi thăm tin tức về, mặt mày hớn hở nói. "Vốn dĩ Võ thiếu phu nhân không bị thương hay bệnh gì, vì nàng là thần tiên, không thể để người thường nhìn thấy bộ dạng, nếu không sẽ phải bay về trời."

Mọi người trong phòng cười rộ lên, lời này đương nhiên bọn họ không tin tưởng.

"Thật ra, là phương pháp dưỡng dung nhan của nhà phú quý thôi." Một tùy tùng lớn tuổi khác có kiến thức rộng rãi nói. "Có không ít nữ tử nhà phú quý cho rằng trắng nõn, trong suốt là xinh đẹp cho nên không đi dưới ánh nắng, không muốn bị gió thổi, như vậy mới có phong thái của thần tiên."

Lý do này hợp lý nhất, trước kia mùa hè bọn nữ tử đi ra ngoài phần lớn đều mang theo nón có rèm, che đậy ánh nắng và gió nóng, miễn cho ảnh hưởng dung nhan.

Lần này, nghe nói Võ thiếu phu nhân ra ngoài đã lâu, bà mẫu trong nhà thân mình không tốt, cho nên thiếu phu nhân nóng vội, bất chấp chải đầu, trâm hoa, che mặt hay khoác áo bào mà nhanh chóng trở về, thật là thuần hiếu.

Hạng Nam cười cười, Võ thiếu phu nhân này hoặc là người bên cạnh nàng thật lợi hại, một việc nhỏ cũng không buông tha, đều lấy ra tới khen ngợi hiền danh.

Sau đó các tùy tùng bắt đầu kể về bộ dạng của Võ thiếu phu nhân, tất cả nghe ngóng được từ trên đường. Hạo xỉ nga mi (răng trắng lông mày đẹp), khúc mi phong má (mi cong má đầy), môi đỏ răng trắng, mặt hạnh má đào, ngọc chất thiên thành, phong thái nghiên lệ v... v... tóm lại là như thiên tiên.

Dân chúng đã mặc kệ dung nhan thật sự của Võ thiếu phu nhân, họ chỉ dùng những từ ngữ hoa lệ nhất, trau chuốt nhất để miêu tả. Như vậy, căn bản không thể tưởng tượng ra được tướng mạo chân chính của nàng, nhưng lời này vào tai Hạng Nam, trước mắt hắn hiện lên một thoáng kinh hồng bên hồ. Nếu trên đời này, người nào có thể nhận lấy những từ ngữ hoa lệ đó thì chỉ có người ở bên hồ mà thôi.

Trong lòng hắn bỗng cả kinh, nhớ tới lúc ấy, đám hộ vệ kia hô nàng là thiếu phu nhân.

"Nếu Võ thiếu phu nhân đã hồi phủ thì chúng ta lại đệ thiệp đi." Hắn đánh gãy lời nghị luận của Trần Nhị và đám tùy tùng.

Mấy người kia đều ngẩn ra: "Không phải đã đệ lên rồi sao?"

"Nghe tin Võ thiếu phu nhân trở lại mà không đệ danh thiếp xin gặp thì có vẻ không có thành ý." Hạng Nam nói. "Chẳng lẽ lại chờ nàng mời ta ư? Nàng chính là ân nhân cứu mạng của ta đó, như vậy quá thất lễ rồi."

Trần Nhị lại cầm danh thiếp đi tới phủ nha, lúc đưa thiệp nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của vị quan trước mắt, hắn không nhịn được đỏ mặt. Dù cho ở nông thôn không có quá nhiều kiến thức hay khi làm tiểu binh không hiểu lễ nghĩa, thì hắn cũng biết, như này rõ ràng là quấn lấy buộc người ta phải gặp. Đây mới là thất lễ đúng không?!

Công tử nhà phú quý quả nhiên tâm nhãn quá xấu rồi!

Vị quan lại nhận được thiệp, tuy rằng cảm thấy người này thất lễ, nhưng đối phương lại chỉ tên nói họ muốn gặp Võ thiếu phu nhân, như vậy tất nhiên sẽ có lai lịch hay thân phận nào đó. Thanh danh của Võ thiếu phu nhân tuy rằng truyền xa, nhưng hầu hết được truyền trong bá tánh bình dân và thương nhân. Những người này muốn gặp nàng thì chỉ cần chờ trên phố là được, không ai nghĩ đến sẽ tới phủ nha, họ đến đây thì cũng chỉ để gặp quan phủ bởi họ không biết thật ra quan phủ cũng ở trong tay Võ thiếu phu nhân.

Tất nhiên người đã nhìn ra được gì đó thì mới tới quan phủ đệ thiệp muốn gặp thiếu phu nhân.

Hắn không dám chậm trễ, cầm thiệp đi gặp tri phủ, vì tri phủ có thể tùy ý gặp nàng, nhưng khi nhìn thấy tấm thiệp này, tri phủ lại bảo cứ để đó trước.

"Bên thiếu phu nhân có chút việc." Tri phủ lo lắng nói. "Ta nghe tiếng khóc của Kim Kết."

Nhóm quan lại trong đại sảnh đều gật đầu: "Hôm nay, thiếu phu nhân không che mặt mà cưỡi ngựa vào thành."

Lúc ấy, vài người bọn họ đang đứng ở bên ngoài phủ nha, vừa liếc mắt một cái thì kinh ngạc đến nỗi công văn trên tay rớt đầy đất, nhớ đến tướng mạo của người kia....

"Thiếu phu nhân không bị thương hay bệnh mà, vì sao lại muốn che mặt tránh người." Nhóm quan lại tụ tập bên nhau, không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.

Tri phủ vuốt râu cười, tỏ vẻ đã sớm nhìn thấu tất cả: "Thiếu phu nhân có phong thái như thần tiên, sao có thể tùy ý triển lộ trước mặt thế nhân được?"

Tướng mạo như vậy chỉ có thể xa rời thế nhân thôi, nếu không người xấu thấy được sẽ có ác ý, người tốt thấy được sẽ sinh lòng tham.

Chúng quan đều gật dù, chẳng qua lại thấy bất an, không biết có việc gì quan trọng khiến nàng vội vàng bất chấp che giấu dung nhan mà trở lại như vậy.

Kim Kết đúng là đang khóc, nhưng không phải bi thống mà là vui mừng.

"Tiểu thư." Nàng lôi kéo cánh tay của Lý Minh Lâu, ống tay áo đã bị cuốn lên, lộ ra cánh tay trơn bóng, trắng nõn như ngó sen. "Thương thế của người đã khỏi rồi."

Nàng còn nhớ rất rõ lúc ấy, cánh tay của tiểu thư bị thối rữa từng mảng, sau đó, tiểu thư tự mình tắm gội. Nàng rất khổ sở, muốn nói mình không sợ nhưng nàng lại để ý đến việc, tiểu thư sẽ không muốn để người khác nhìn thấy, cho nên tới tận bây giờ nàng vẫn để mặc cho tiểu thư tự mình rửa mặt, không nghĩ rằng tiểu thư đã khỏi rồi.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lý Minh Lâu, trơn mịn, trắng nõn, trong sáng. Kim Kết nhớ đến lần đầu tiên tiểu thư về Lý gia, nàng đứng lẫn trong đám nha đầu bà vú ở phía sau trộm ngắm, dung mạo của người ngồi trong xe đúng là như này, giống như thần tiên.

Tiểu thư không hề bị thối rữa giống như ác mộng hàng đêm của nàng.

Lý Minh Lâu cũng kiểm tra lại cơ thể mình, cánh tay, đầu vai, rồi dứt khoát cởi bỏ quần áo, nàng nhìn đầu vai, cần cổ, trước ngực, eo thon, chân dài không một chỗ nào không toàn vẹn.

Nàng biết mình đã tốt lên, tốt từ rất lâu, nhưng cho tới bây giờ nàng mới hiểu được mình đã tốt tới trình độ nào.

Không che diện mạo, ánh nắng trực tiếp chiếu rọi từ ngoài thành trở về phủ nha, mà người nàng vẫn như cũ, không hề bị thối rữa, ngay cả đau đớn cũng không có.

Nàng có thể đường đường đi giữa ban ngày ban mặt.

Ngoài cửa, có tiếng bước chân truyền vào.

"Tiểu thư, bên ngoài đã sắp xếp ổn thỏa." Là thanh âm của Nguyên Cát. "Đã điều tra rõ nơi Hạng Nam đang ở, cũng bao vây rồi, khi nào động thủ?"

- ---------------------