223. Hai người khóc, cả thành hoảng.
Thân ảnh màu trắng hấp dẫn sự chú ý của dân chúng trên đường, họ vừa quen thuộc lại vừa thấy xa lạ.
Quen thuộc là vì mọi người đều có thể lập tức nhận ra người này là ai, còn xa lạ vì đã lâu không gặp người này.
Lý Phụng An đã từng mang theo một tôi tớ xinh đẹp bên người gọi là Mẫn Mẫn Nhi, phàm là người đã gặp qua thì không thể quên được bộ dáng của hắn. Về sau, Mẫn Mẫn Nhi không theo bên người Lý Phụng An nữa, nghe nói là vì quá xinh đẹp, quá nổi bật làm lấn át cả Lý đại đô đốc cho nên bị tống cổ làm thô sử rồi.
Sau nữa, đúng thật là rất ít khi thấy hắn, ngẫu nhiên có người bắt gặp cũng là bộ dáng phong trần mệt mỏi, hàng trang nặng nề ra vào phủ Đại đô đốc.
Cho nên khi phát hiện thân ảnh Mẫn Mẫn Nhi thì họ đều kinh ngạc không thôi, dân chúng trước sau vây lấy.
Vì sao người kia lại khóc? Xảy ra việc lớn gì à?
Mọi người cùng hướng theo tầm mắt và trông mong của Mẫn Mẫn Nhi, lúc này mới rõ kẻ đã chạy ra đến cửa thành còn được quan binh vây quanh phía trước là Lý Phụng Diệu.
Dân chúng phủ thành cũng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với người này.
Đại đô đốc qua đời, tiểu đô đốc ở bên ngoài, vị này là đệ đệ của Đại đô đốc, cũng là thúc phụ của Tiểu đô đốc tọa trấn trong đạo phủ. Dân chúng từng bắt gặp hắn dẫn theo đám quan viên ra ngoài quan sát dân tình, bắt gặp hắn lãnh binh mã ra ngoài tuần tra, bắt gặp hắn ngồi xử lý chính vụ trong công đường của nha môn đạo phủ, bắt gặp hắn cùng quyền quý phú thương chuyện trò vui vẻ ở tửu lâu, bắt gặp hắn trái ôm phải ấp ra vào thanh lâu....
Lý Tam lão gia vừa đáng tin cậy lại vừa không đáng tin cậy, Kiếm Nam đạo tựa hồ như có người này lại tựa như không có.
Dân chúng thấp thỏm bất an, cũng may là chúng quan văn, võ tướng đều đáng tin cậy, cho nên không xảy ra nhiễu loạn gì.
Nhưng, hôm này làm sao vậy?
Lý tam lão gia định bỏ chạy à? Mẫn Mẫn Nhi thương tâm như vậy kia mà!
"Tam lão gia, ngài không thể đi á!" Rốt cuộc Lý Mãn cũng đuổi kịp, nhào tới bắt lấy dây cương trên cổ ngựa.
Con ngựa đang trong trạng thái điên cuồng bốn vó chạy như điên chỉ trong nháy mắt đã yên tĩnh lại, Lý Phụng Diệu thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bị kinh hách cho nên lắp bắp nói: "Đừng.... đừng cản ta, ta không đi.... ai.... còn ai có thể đi.... Kiếm Nam đạo... không thể hủy trong tay ta được."
Sau khi hòa hoãn lại một hơi, nói chuyện cũng thông thuận hơn, hắn đưa tay vỗ ngực ngửa mặt lên trời rơi lệ.
"Ca ca ơi! Sao ca ca chết sớm như vậy."
Lý Mẫn ôm đầu ngựa khóc lớn: "Đại đô đốc ơi! Đại đô đốc."
Dân chúng bên đường nhìn mà trong lòng run sợ, tuy rằng không biết có chuyện gì nhưng nghe hai câu kia, rõ ràng là muốn nói Kiếm Nam đạo xong rồi!
Lúc này, một đám quan văn võ tướng từ bên trong cũng đuổi theo tới, nhìn cảnh tượng này thì có chút xấu hổ.
"Tam lão gia không cần lo lắng, binh mã của chúng ta đã xuất phát." Một quan tướng hô. "Ngài không cần tự mình đi."
Lý Phụng Diệu ngồi trên lưng ngựa, quay đầu cất cao giọng: "Binh mã của chúng ta làm sao mà đủ! Ta không đi làm sao được! Thời điểm nguy cấp như vậy mà!" Nghĩ tới thời khắc nguy cấp, nước mắt hắn lại trào ra. "Là ta vô dụng, ta chỉ có cái mệnh này thôi."
"Đây không phải lỗi của tam lão gia á." Lý Mẫn vỗ đầu ngựa, khóc hu hu phụ họa. "Thiên hạ đại loạn, mỗi người đều cảm thấy bất an, mỗi người đều cảm thấy bất an á."
"Lý Mẫn, ngươi không khuyên tam lão gia thì thôi, còn khóc theo làm gì hả." Một vị quan văn nhíu mày hô. "Nhiễu loạn dân tâm."
Dân tâm đã rối loạn rồi. Biểu tình của dân chúng trên đường trở nên hoảng sợ, vô số người ùa tới như thủy triều.
"Mọi người không cần phải kinh hoảng, là phản loạn ở Kiếm Trung, Giang Nam đạo mời Kiếm Nam đạo chúng ta tới hiệp trợ bình định." Nhóm quan văn, võ tướng vội cao giọng giải thích với dân chúng. "Lý tam lão gia trung can nghĩa đảm, muốn đích thân lãnh binh."
Kiếm Trung à, cũng may, không phải Kiếm Nam đạo, huống chi chỉ là hỗ trợ Giang Nam đạo, dân chúng thở phào nhẹ nhõm, Lý tam lão gia này đúng là không đáng tin cậy, gào khóc gì mà như phủ thành sắp bị công phá tới nơi vậy, dọa chết người.
Chắc hẳn cả đời Lý tam lão gia này chưa từng cầm lấy đao thương đúng không, nghe phong phanh đánh giặc đã sợ tới mức vỡ gan rồi đúng không, là ruột thịt với Lý đại đô đốc mà khác biệt lớn như vậy à?
Có tiếng cười nho nhỏ và nghị luận vang lên trong đám người.
"Các người thì biết cái gì! Các người thì biết cái gì! Không phải người gánh vác gia nghiệp thì không biết củi gạo quý giá! Các người không biết hiện giờ Kiếm Nam đạo đang nguy cấp như thế nào!" Lý Phụng Diệu bi phẫn hô. "Ta đúng là đang sợ hãi, ta chưa từng cầm vào đao thương, nhưng ta không sợ chết! Ta bằng lòng chết vì Kiếm Nam đạo! Nói đến cùng ta mới là ruột thịt, cũng chỉ có ruột thịt mới bằng lòng đi chết, còn những người khác ư, không đáng tin cậy...."
"Không đáng tin cậy, kẻ không đáng tin cậy đều là giả nhân giả nghĩa." Lý Mẫn thúc ngựa theo sau, than thở. "Chỉ có tam lão gia."
Lời này có ý gì? Lời Lý tam lão gia thật khó hiểu, mà sao Mẫn Mẫn Nhi lại cũng bi thương?
Nhìn dân chúng bên đường sôi nổi nghị luận, bá quan văn võ vừa vội vừa bực vừa bất đắc dĩ. Lý tam lão gia quả thật không đáng tin cậy, không biết sao hắn lại đột nhiên nổi điên, mọi người vừa nhận được tin từ Lũng Hữu còn đang bàn bạc, hắn đã tự mình chạy ra.
Không có việc gì cũng bị hắn gây rối thành có việc mất!
"Tam lão gia không cần lo lắng, đám phản quân hèn kém bên Kiếm Trung không phải mối lo, không cần chủ tướng, chủ soái của Kiếm Nam đạo tự thân xuất mã, khi Đại đô đốc còn sống cũng không vì vậy mà tự mình nắm giữ ấn soái." Bọn họ nghiêm nghị quát. "Tam lão gia ngài cũng không cần đứng ra, mời ngài tọa trấn trong đạo phủ xem chúng ta giết địch."
Dứt lời không chần chờ đã khuyên bảo, dỗ dành, uy hiếp nâng Lý Phụng Diệu về, còn Lý Mẫn hết thảy coi Lý Phụng Diệu là đầu ngựa, không cần nâng hắn cũng tự thúc ngựa vừa nghẹn ngào khóc hu hu vừa đi theo về.
Trò khôi hài này khiến toàn bộ phủ thành sôi trào, việc Kiếm Trung phản loạn, Kiếm Nam đạo xuất binh đã được công bố trước mặt dân chúng, nhưng còn có một vài việc lén truyền ra.
"Vì sao Lý tam lão gia phải đích thân lãnh binh? Là vì vốn dĩ đã cho người đi mời Hạng đại nhân lãnh binh, kết quả Hạng đại nhân không chịu đi."
"Sao có thể? Hạng đại nhân là người của Kiếm Nam đạo chúng ta mà."
"Ngươi hồ đồ à, Hạng đại nhân là người của Lũng Hữu."
"Nói cũng đúng, làm gì có ai bỏ nhà của mình để đi giúp nhà người khác lãnh binh đánh giặc."
"Nếu Đại đô đốc vẫn còn, Hạng đại nhân nhất định sẽ tới, trước kia hắn luôn miệng nói Kiếm Nam đạo là nhà."
"Còn không phải vì Đại đô đốc không còn nữa hay sao, nhân tâm mà, sẽ thay đổi thôi."
Cùng với những lời đồn đãi này, còn có vô số lời đồn thổi về việc đối chiến với phản quân được tùy ý dựng lên. Nào là phản loạn Kiếm Trung không hề đơn giản; nào là toàn bộ Kiếm Trung đều rối loạn; nào là Tề Sơn không ngăn cản được; nào là An Đức Trung, con trai trưởng của An Khang Sơn đã đến Kiếm Trung rồi, hắn tự mình lãnh binh thề chém giết xông vào Kiếm Nam đạo. Mà binh mã Kiếm Nam không nhiều lắm, hầu hết đã theo Tiểu đô đốc ra ngoài, giờ Tiểu đô đốc không kịp trở về đang bị phản quân chặn....
Cho nên thật sự Kiếm Nam đạo sắp xong đời rồi!
Phủ thành lâm vào kinh hoảng, có không ít người thu thập đồ dùng chuẩn bị chạy.
"Thật là buồn cười! Đại đô đốc mất, An Khang Sơn phản cũng không khiến Kiếm Nam của chúng ta lâm vào hỗn loạn, vậy mà Lý tam lão gia khóc một hồi lại có thể làm được."
Chúng quan văn võ sôi nổi bàn bạc, người phẫn nộ trách cứ Lý tam lão gia, kẻ thì hối hận biết người kia không đáng tin cậy, không nên mặc kệ như thế. Mà dù phẫn nộ hay tự trách thế nào thì trước hết phải bác bỏ tin đồn, trấn an dân tâm đã.
"Thực sự phản quân ở Kiếm Trung không nhiều lắm, chỉ có 3 châu phủ, không đến 3 vạn binh mã."
"Hạng Vân, Hạng đại nhân vì bị ám sát, bị trọng thương cho nên mới không thể lãnh binh."
"Hơn nữa triều đình có lệnh, Vệ quân ở các nơi không được rời khỏi nơi quản hạt, phải thủ địa bàn bình định hộ dân."
"Dù vậy, Hạng đại nhân vẫn phái 1 vạn binh mã gấp rút tới tiếp viện, hiện giờ sắp tiến vào cảnh nội Kiếm Trung rồi."
"Kiếm Nam đạo chúng ta cũng đã phái 3 vạn binh mã hội hợp với họ."
Nhưng tin tức chính quy, hợp tình hợp lý này đã được công bố ra ngoài, nhưng không thể trấn an được dân chúng, bởi mọi người vừa thấy công bố là nhớ đến quang cảnh Mẫn Mẫn Nhi và Lý Phụng Diệu ôm nhau khóc ròng ngoài cửa thành. Quang cảnh kia đã khắc sâu vào ký ức của mọi người, bao phủ hết thảy.
Trong nha môn đạo phủ, đèn đuốc sáng trưng, người ngồi đầy nội đường trắng đêm không ngủ, sắc mặt văn võ bá quan nặng nề nghị luận sôi nổi, lo âu bất an.
"Đây đều là lỗi của Lý tam lão gia."
"Để hắn rời khỏi Kiếm Nam đạo đi."
"Đón Tiểu đô đốc về mới có thể trấn an dân tâm."
Nghe mấy lời này đã mấy ngày, cuối cùng Lý Mẫn người thay thế Lý Phụng Diệu đứng sau thư án, cũng bước ra khỏi cõi thần tiên thiên ngoại, gõ gõ xuống bàn:
"Việc bé như vậy! Không cần mời Tiểu đô đốc trở về!"
Rốt cuộc hắn cũng mở miệng, đám quan viên trong phòng càng thêm phẫn nộ: "Việc này mà bảo việc nhỏ à? Nếu không phải việc nhỏ thì sao Lý tam lão gia lại không tới?"
Bọn họ nhìn lên án thư trống trơn, Lý Mẫn chỉ đứng bên cạnh, hắn không có tư cách ngồi xuống, mà người có tư cách ngồi thì từ khi bị nâng về đã lấy cớ bị bệnh trốn trong nội trạch không ra rồi.
"Tam lão gia bị bệnh mà." Lý Mẫn nói.
Hiện tại Lý Mẫn chỉ nghe theo Lý Phụng Diệu, rất chân chó, cái gì cũng nghe người kia, khiến mọi người ở đây tức giận hừ một tiếng.
"Hiện tại mà mời Tiểu đô đốc về, mọi người sẽ càng căng thẳng, càng sợ hãi, không có việc gì cũng nhận định là có việc, dân tâm càng loạn." Lý Mẫn nói. "Mấy người có phải cũng bị dọa hồ đồ rồi không? Để giải quyết chuyện này rất đơn giản."
Cái gì? Mọi người đều nhìn người đàn ông nổi bật giữa đám người này,
Lý Mẫn chắp tay nói: "Chỉ cần thắng lợi thôi, đánh bại phản quân Kiếm Trung, chỉ cần đại thắng là có thể bình ổn được tất cả, dĩ nhiên mọi lời đồn cũng tự sụp đổ rồi."
Nội đường yên lặng trong một khắc, chợt tiếng bàn ghế va chạm vang lên, một người, hai người, rồi càng nhiều người đứng lên, mọi người xoay người hùng hổ đi ra ngoài, chỉ trong nháy mắt, đại đường rộng rãi chỉ còn lại một mình Lý Mẫn.
Hắn thu hai tay về, ấn vào lồ.ng ngực: "Các người á, đúng là thích coi chuyện đơn giản nghĩ thành phức tạp, này không thể trách ta được nha."
...
...
- --------------