Đệ Nhất Hầu

Chương 220




220. Thích khách đúng là âm hồn bất tán.

Bóng đao ánh kiếm kèm tiếng chém giết vang lên trên con đường lớn.

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm từ mũi tên và vó ngựa, Hạng Vân đã được nhóm thân binh bảo vệ tầng tầng lớp lớp, hắn xuyên qua đám người quan sát chém giết.

Bóng người giữa tầng tầng vây bọc hỗn loạn va chạm vào nhau, chợt, lại có tiếng nổ vang lên, khói đen cuồn cuộn bốc lên giữa đám người, binh mã phải lui về phía sau.

Trong bóng đêm, có bóng người chạy về phía dãy núi trập trùng, giữa khói đen lượn lờ chỉ thấy được đôi chân dài của người kia.

"Thích khách chạy rồi!"

"Đuổi theo!"

Trước khi đám binh sĩ hô to đuổi theo thì bóng dáng thích khách kia đã mơ hồ không thấy rõ.

Tuy rằng không thấy rõ hình dáng nhưng cái cách một kích không trúng thì quay đầu chạy lại quá quen thuộc, Hạng Vân đứng dậy nhìn về phía bóng người biến mất.

Tên thích khách ở Kiếm Nam kia lại xuất hiện.

Kiếm Nam đạo không bắt được người này, Hạng Vân cũng không hề thả lỏng cảnh giác, trở lại Lũng Hữu cũng đã nghiêm tra phòng bị rất lâu, cho tới khi xác nhận không có bất cứ người nào khả nghỉ cả.

Không ngờ rằng, tới khi hắn sắp quên đi thì kẻ này lại xuất hiện.

Như vậy, có kẻ không hề từ bỏ việc ám sát hắn, biểu tình Hạng Vân trở nên nghiêm trọng, hơn nữa thích khách này quá hiểu biết hành tung của hắn, như vậy rõ ràng vẫn luôn ở bên người hắn, nhìn trộm và chờ đợi.....

"Đại nhân, không còn người sống."

Nhóm binh tướng đã kiểm tra thi thể ở bốn phía một lần nữa, rồi tới gần cúi đầu thỉnh tội.

"Các ngươi sao vậy!" Phó tướng thân tín lạnh giọng quát: "Năm đó Đại đô đốc cũng bị hại như này, vậy mà các ngươi còn không cẩn thận ư!"

Đám binh tướng phần phật quỳ xuống đầy đất.

Hạng Vân đứng lặng một bên không hề phấn nộ, ngược lại còn cảm thấy buồn cười, đây là gậy ông đập lưng ông à? Lý Phụng An bị hắn giết bằng cách này, đến giờ hắn cũng sẽ bị gi.ết chết như vậy sao?

Đây là do Lý Phụng An thành quỷ cũng không buông tha hắn hay là do người Kiếm Nam cố tình sắp xếp?

Hạng Vân hắn chưa bao giờ sợ quỷ, trên đời này chỉ có người mới là đáng sợ nhất.

"Đại nhân, ngài sao rồi?" Phó tướng thấy Hạng Vân đứng bất động không lên tiếng thì bất an dò hỏi.

Hạng Vân bước một bước về phía trước, thân mình khẽ đung đưa, phó tướng vội đỡ lẫy.

"Chân bị thương." Hạng Vân cúi đầu nhìn xem chân cẳng.

...

...

Bóng đêm buông xuống, quân trướng được dựng ven đường đèn đuốc sáng trưng, như đang thiêu đốt toàn bộ sơn cốc, và không ngừng có ánh lửa ùa tới từ nơi xa, tựa như cả dải ngân hà rơi xuống mặt đất.

"Đô đốc."

Một đám quan viên phi nhanh tới, không chờ ngựa dừng ổn đã nhảy xuống vọt vào, Tưởng Hữu không dẫn đầu mà chỉ lẫn trong đám người không trước cũng không sau, hắn cùng những quan viên khác xúm lại quanh Hạng Vân.

"Ngài thế nào rồi?"

Hạng Vân đã dỡ áo giáp xuống chỉ mặc quần áo bình thường, trên người không có vết máu hay vết thương gì, chẳng qua chân phải bị buộc ván kẹp cố định.

"Không sao, khi xuống ngựa bị thương ở chân." Hắn nói.

Chúng quan viên thở phào nhẹ nhõm, quay ra chỉ trích đám binh tướng thô tâm đại ý, lại hỏi thích khách đã bắt được chưa.

Phó tướng với sắc mặt xấu hổ lắc đầu: "Còn đang truy bắt, nhưng mà vẫn chưa có tin tức gì."

Đám quan viên mồm năm miệng mười nghị luận: "Đây là tặc binh của Sóc Phương."

"Chúng ta phải nghiêm tra trong cảnh nội."

Tưởng Hữu vẫn luôn không mở lời, lúc này mới đứng ra cao giọng nói: "Không, ta hoài nghi đây là âm mưu của An Khang Sơn!"

Doanh trướng chợt yên ắng, mọi người đều nhìn về phía hắn.

Tưởng Hữu tiến lên thi lễ nói: "Đô đốc, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, mời ngài về Lũng Hữu trước đi."

Những người khác liếc mắt nhìn nhau, Hạng Vân cười cười:

"Không đến mức như vậy."

"Đô đốc, chúng ta đều biết Kiếm Nam đạo đang nguy cấp nhưng xin ngài cũng đừng sơ suất." Tưởng Hữu lấy dư đồ ra, trải lên mặt bàn, rồi ý bảo mọi người cùng tới xem. "Ở Sóc Phương bên kia được bệ hạ anh dũng tự mình dẫn binh truy kích, phản quân trong cảnh nội đã được thanh trừ. Nhưng An tặc đã chiếm được kinh thành, cho nên như hổ rình mồi với cả Sóc Phương lẫn Lân Châu, Lũng Hữu của chúng ta tuy rằng nhỏ bé hẻo lánh nhưng lại ở vị trí vô cùng quan trọng."

Bọn quan viên vây lại nhìn Tưởng Hữu vẽ một đường từ Lũng Hữu về phía Tây trên dư đồ.

"Nơi này có thể nối thẳng tới phiên bang." Tưởng Hữu nhìn mọi người. "Nếu như Lũng Hữu xảy ra chuyện, An Khang Sơn rất có thể liên hợp với Hung Nô, Thổ Phiên như vậy thì Sóc Phương xong rồi."

Đám quan viên nhìn dư đồ, đúng là vị trí của Lũng Hữu nằm ở nơi hiểm yếu, trước kia không cần phải lo lắng Hung Nô, Thổ Phiên đám người ngoại bang này, vì có Sóc Phương trấn thủ và có Đại Hạ uy vũ yên ổn mấy trăm năm.

Ai ngờ trong một đêm Đại Hạ rối loạn.

"Lúc trước, Lý đại đô đốc thỉnh xin triều đình bố trí tiết độ sứ ở đây, tất nhiên cũng đã suy xét tình hình này." Tưởng Hữu thở dài một tiếng. "Đại đô đốc anh minh á."

Mọi người ở đây cũng thở dài một tiếng.

"Cho nên An Khang Sơn sẽ xuống tay với Lũng Hữu của chúng ta." Thanh âm Tưởng Hữu cất cao, kéo sự chú ý của mọi người lại. "Hắn dùng lại biện pháp khi hại chết Lý đại đô đốc, đúng là trò cũ diễn lại để hại đô đốc, nếu lần này ngài ấy bị ám sát thì sẽ có kết quả như thế nào?"

Khi Lý Phụng An xảy ra chuyện, triều đình vẫn còn yên ổn, vẫn còn đông đảo quan tướng binh mã, cho nên có thể ổn định được cục diện rất nhanh. Nhưng thế cục hiện tại đã khác, nếu Hạng Vân mà chết thì lập tức Lũng Hữu sẽ rối loạn.

Sắc mặt mọi người chuyển biến rõ rệt.

"Không chỉ là Lũng Hữu rối loạn, mà chúng ta là cửa ngõ của Kiếm Nam đạo." Tưởng Hữu trầm giọng nói, duỗi tay chỉ vào Lũng Hữu và Kiếm Nam. "Nếu Lũng Hữu thất thủ thì phản loạn từ Kiếm Trung hay Nam Di sẽ ngo ngoe rục rịch, đây mà là nguy hiểm chân chính của Kiếm Nam."

Tức khắc, doanh trướng vang lên tiếng nghị luận.

"Ở đâu không có nguy hiểm chứ? Hiện giờ thiên hạ như này đều là âm mưu của An Khang Sơn."

"Ta không cho rằng đô đốc trốn tránh là lương sách."

"Đúng vậy, mọi người hãy phòng bị thật tốt."

"Ta không đồng ý lời này của ngươi, đô đốc không đi Kiếm Trung không phải trốn tránh mà là để yên ổn Lũng Hữu."

"Đúng vậy, tuy rằng Kiếm Trung phản loạn nhưng bên trái đã có Tề Sơn dẫn xuất đại quân Đông Nam. Áp lực của Kiếm Nam không phải quá lớn, hơn nữa bản thân việc đám binh mã hèn nhát Kiếm Trung dám đến quấy nhiễu Kiếm Nam đã là quỷ dị rồi, nói không chừng đây là kế dụ dỗ Đô đốc xuất binh đó."

Có người phản đối cũng có người tán đồng, tuy rằng số lượng rất ít, nhưng vẫn mở ra một lỗ hổng, Tưởng Hữu cảm thấy khá vừa lòng, hắn lại cất cao giọng một lần nữa, nói với Hạng Vân: "Cho nên, thỉnh xin Đô đốc tạm thời về Lũng Hữu, việc này phải thận trọng xem xét."

Mọi việc vẫn phải do bản thân Hạng Vân quyết định, mọi người dừng nghị luận, nhìn về phía hắn.

Hạng Vân nói: "Những điều này đều là suy đoán, chờ bắt được thích khách, điều tra rõ thân phận của hắn mới đưa ra kết luận."

Đúng vậy, thân phận của thích khách mới là mấu chốt, mọi người tỉnh ngộ, đồng thời thưa dạ.

Sau đó, càng nhiều binh mã chạy từ doanh địa ra tứ phía, phảng phất như thiên la địa võng che trời lấp đất.

...

...

Đêm dài đầu đông trong rừng có thanh âm nhỏ vụn vang lên, tựa như có ai đó đang đi lại, lại tựa như là rắn rết bò sát qua đường. Cách đó không xa trên đường cái truyền đến tiếng vó ngựa chấn động khiến thanh âm trong rừng kia biến mất.

Cũng lúc đó, dưới trời đêm khi đám mây tan đi, ánh trăng bị che khuất ló rạng, xuyên qua đám cánh lá dần khô héo, tạo ra những vệt sáng loang lổ soi tỏ vào một thân người đang đứng lặng.

Thân hình hắn cao lớn, thời tiết đã vào đông nhưng chỉ bọc một mảnh lông thú, phần lớn da thịt lộ ra, oánh bạch tỏa sáng dưới ánh trăng.

Hắn nghiêng tai lắng nghe tiếng vó ngựa xa dần, sau đó lại cất bước, bàn chân to lớn dẫm xuống đất, từng bước, từng bước nhanh chóng xuyên qua rừng cây đi tới bờ sông.

Ánh trăng khiến nước sông sóng sánh như tấm gương soi, người đàn ông kia ngồi xổm xuống nhìn ảnh ngược của mình trong nước. Chòm râu rậm rạp che khuất khuôn mặt, chân mày hắn khẽ nhăn, hắn đưa tay lấy ra một thanh chủy thủ, thông qua nước sông bắt đầu cạo râu.

Chòm râu giống như cây cỏ bị cắt bỏ, vứt xuống đánh nát mặt sông phẳng lặng, từng vòng gợn sóng lan ra rồi tan đi, mặt sông dần dần tĩnh lặng, lúc này nước sông chiếu rọi ra một khuôn mặt anh tuấn.

"Quả nhiên, ta vẫn là đẹp nhất." Hướng Cù Nhiêm gật đầu vừa lòng, thông qua ảnh ngược sửa sang lại bản thân, cho đến khi bụng thì thầm kêu.

Nước sông phản chiếu khuôn mặt anh tuấn kia nhíu chặt lại, hắn dứng dậy.

Vì băng đèo vượt núi cho nên quần áo hoa lệ đã sớm bị vứt bỏ, để ẩn mình như đá tảng khuôn mặt này phải dãi nắng dầm mưa trở nên thô ráp, nhưng thân thể vẫn bình yên vô sự trước sau như một.

Giả chết lẫn trong đám sơn tặc không khiến hắn bị thương, dùng toàn lực phóng ra một kích không trúng kia cũng không làm hắn bị thương. Bởi vì hắn tới là để ám sát không phải tới để xả thân, một kích không trúng thì lập tức quay đầu đi, không ham chiến, không liều mạng.

Mạng của Hạng Vân còn chưa lấy được, hắn không thể liều mình.

Chẳng qua là quá đói bụng, hắn không nhớ rõ mình đã không ăn bao lâu. Hướng Cù Nhiêm xoa bụng, xoay người đi về phía sau. Đôi mắt sáng tìm kiếm thứ gì đó dưới ánh trăng, đột nhiên hắn cúi người nhào lên, tới khi đứng thẳng dậy thì bàn tay đang xách một con chuột đồng to mọng.

Con chuột kia chưa kịp phát ra bất cứ một thanh âm nào đã bị vặn gãy cổ.

Hướng Cù Nhiêm vừa lòng quơ quơ con chuột trong tay, rồi ngồi xổm xuống mặt đất lấy ra đồ nhóm lửa, chuẩn bị tìm chút cỏ khô để châm lên, nhưng lỗ tai hắn giật giật, dừng mọi động tác lại.

Tiếng vó ngựa chợt xa chợt gần, nối liền không dứt, nếu đốt lửa trong bóng đêm thì rất dễ bị bại lộ thân phân.

Như vậy thì.....

Hướng Cù Nhiêm cất đồ nhóm lửa đi, há miệng, mấy chiếc răng trăng trắng lộ ra cắn phập lên cổ con chuột đồng. Máu đỏ dần nhỏ giọt tràn ra từ lớp lông dày, càng ngày càng nhiều, rồi chảy ra khỏi khóe miệng trượt dần xuống thân thể trầ.n trụi của hắn.

Hướng Cù Nhiêm vung đầu giật mạnh, cắn vào đứt một mảng thịt, hắn phì một tiếng nhổ nhẹ xuống đất, rồi cố cắn lấy phần thịt vừa lộ ra ấy.

Nước sông yên ắng như gương, phản chiếu bóng lưng của một người đàn ông anh tuấn lặng lẽ nhai sống huyết nhục.

- -----------------------