Đệ Nhất Hầu

Chương 214




214. Đưa tiễn có tình ý.

Hiện giờ, trong nhà chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Trần Ngư.

Tất cả mọi người nhìn Khương Danh vung đao nhanh chóng cắt dần thịt thối màu đen, không có người nào tới ngăn cản cũng không có ai chỉ trích động tác hắn quá thô bạo.

Không bàn đến thủ pháp của Khương Danh mà mấy người đi theo hắn cũng hung hăng ấn chặt Trần Ngư lại, cho tới khi cắt hết phần thịt thối màu đen để lộ ra phần thịt hồng và máu đỏ cũng bắt đầu chảy mới dừng lại. Lúc này, Trần Ngư đã hôn mê rồi.

"Băng bó vết thương cho hắn đi." Khương Danh nói.

Nghe vậy, nhóm đại phu đang há hốc mồm mới lấy lại tinh thần, vội lấy thuốc trị thương và vải bố trắng đến, sau một hồi lăn lộn nữa mới băng bó gần hết phần lưng của Trần Ngư lại được, dù là ai cũng không thể tin tưởng, đây chỉ do vài vết sẹo nhợt nhạt tạo thành.

Làm xong Khương Danh lật Trần Ngư lại, sờ soạn.g trên người mình, rồi nhíu máy nhìn mấy người đi cùng: "Các ngươi có mang theo khu chướng hoàn không?"

*Khu chướng hoàn: thuốc xua đuổi chướng khí.

Mấy người đi cùng nhanh chóng tìm tòi trong túi tùy thân, mọi người trong nhà đều tò mò nhìn qua, thấy bên trong có rất nhiều chai lọ nhỏ, đựng thuốc bột và thuốc viên.

"Ta còn đây." Một người nói rồi đưa một bình nhỏ qua.

Khương Danh nhận lấy, nâng khuỷu tay đâm cho Trần Ngư một cái, đối phương kêu rê.n một tiếng tỉnh lại, hắn còn không hiểu chuyện gì, chưa kịp phản ứng thì Khương Danh đã cầm chai đổ thuốc vào miệng hắn: "Uống hết đi."

Trần Ngư há mồm theo bản năng, thuốc viên lăn xuống, vừa mới nuốt được một chút thì hắn lấy lại tinh thần, đau nhức cũng truyền khắp toàn thân cho nên muốn giãy giụa. Khương Danh phải nâng cằm hắn để hắn nuốt xuống một viên thuốc cuối cùng.

Đối phương phát ra tiếng ho khan kịch liệt, mà ho thì lại càng khiến hắn đau đớn, chỉ biết kêu.rên:

"Rốt cuộc mấy người đã làm gì!"

Đây cũng là câu hỏi của mọi người trong phòng.

"Vết thương này của hắn chúng ta gọi là Tử Ngư Thư." Khương Danh đứng lên giải thích: "Rất ít gặp nhưng cũng rất trí mạng, bởi vì về cơ bản sẽ không phát hiện ra, không thể nhìn được miệng vết thương, chỉ biết triệu chứng là co quắp, run rẩy. Theo quá trình miệng vết thương khỏi hẳn thì tình trạng run rẩy cũng sẽ càng ít đi rồi biến mất, nhưng chất độc sẽ tràn lan trong cơ thể. Khi nào phát tác thì không ai biết, có thể là vài ngày sau, cũng có thể là vài năm sau, từ bên ngoài thì không thể nhìn ra được, cho tới khi phát bệnh, mà một khi phát bệnh thì rất khó để cứu chữa."

Nhóm đại phu ồ lên kinh ngạc: " Vậy mà còn có loại bệnh này ư? Chưa bao giờ nghe thấy, cũng như gặp phải."

"Chứng bệnh này ra sao thì chúng ta cũng không rõ lắm, dù sao bởi vì chúng ta thủy chiến.... chúng ta ở trong nước nhiều, trên người có vết thương sẽ bị nhiễm loại độc này." Khương Danh nói, mắt nhìn sang Võ Nha Nhi nhưng thấy đối phương không nhìn hắn, mà chỉ nhìn chằm chằm Trần Ngư tựa như đang suy nghĩ gì đó, hơn nữa tay còn chậm rãi xoa xoa eo.

"Đô tướng?" Khương Danh nhắc.

Võ Nha Nhi thu tầm mắt lại, nói: "Hóa ra trong nước lại cất chứa nhiều nguy hiểm như vậy, ta đang suy nghĩ nếu lúc ấy ta xuống nước thì có khả năng cũng sẽ bị nhiễm loại độc này."

Không biết vì sao, nghe tới ba chữ Tử Ngư Thư này, bên hông hắn lại thấy nhói đau, giống như hắn cũng đã nhiễm loại độc này vậy.

"Đô tướng không xuống nước." Khương Danh nói. "Là sẽ không nhiễm loại độc này."

Võ Nha Nhi cười cười: "Có lẽ đời trước từng nhiễm." Quay lại đề tài cũ, hắn bắt đầu hỏi chuyện về Tử Ngư Thư.

Khương Danh không giải thích được, chỉ nói: "Thực ra chúng ta cũng không hiểu về cái này, có người nói là độc do cá chết trong nước, cũng có thể là do tử trạng giống như cá chết nên mọi người gọi nó là Tử Ngư Thư, cái tên đó cứ như vậy lưu truyền đến này."

Mọi người vừa mới tận mắt chứng kiến sự khủng bố của loại độc này dù vết thương rõ ràng đã khỏi hẳn, cho nên mặc dù Khương Danh giải thích không rõ nhưng không có ai nghi ngờ lời hắn nói nữa.

Trần Ngư cũng không hỏi nữa, mà đau đớn rê.n rỉ được người nâng về giường.

"Như này đã ổn chưa?" Đại phu hỏi.

Khương Danh đáp: "Chắc hẳn không sao rồi, phát hiện sớm, nếu muộn một vài ngày nữa thì dù cho có phát hiện thì cũng vô dụng."

Võ Nha Nhi nói: "Gọi hết mọi người từng xuống nước tới đây, mời Khương quản gia kiểm tra tỉ mỉ thực hư xem sao."

Nhóm đại phu thưa dạ rồi vội vàng ra ngoài.

Nhóm thương binh trong phòng khôi phục lại tinh thần, có người đi mở cửa sổ để xua đi mùi hôi trong phòng, có người trêu ghẹo Trần Ngư, nói mười ngày nửa tháng nữa hắn đừng hòng xuống giường được, những người còn lại thì nhìn đám người Khương danh, ít đi vài phần tò mò, nhiều thêm vài phần kính trọng và cảm kích.

Trần Ngư thì càng biết ơn, hắn đỏ mặt nói cảm ơn, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy phần thịt thối ở miệng vết thương của bản thân đáng sợ như thế nào, nhưng đau đớn cùng với đống vải bố quấn quanh người nói cho hắn biết, chính mình vừa nhặt về một cái mạng.

Khương Danh cười ha ha: "Người một nhà mà, khách khí làm gì."

Sự việc của Trần Ngư khiến mọi người hoảng sợ, nhưng sau khi được Khương Danh kiểm tra, những người khác không hề có bệnh trạng này thì mới thở phải nhẹ nhõm, vạn hạnh, vạn hạnh.

...

...

"Biết bơi, còn bơi cực giỏi, hơn nữa còn quen thuộc với các loại thương bệnh khi ở trong nước, còn biết trị liệu."

"Ta nhớ rất rõ ràng xung quanh huyện Đậu không có sông lớn hay hồ lớn gì."

"Vì vậy, bọn họ chính xác không phải là sơn tặc."

Trong doanh trướng, Hồ A Thất vừa đi tới đi lui vừa phân tích, cuối cùng hắn dừng lại đưa tay gõ gõ lên dư đồ.

"Bọn họ là thủy tặc."

Mấy quan tướng trong phòng vốn đang nghiêm túc lắng nghe lời hắn chợt phì một tiếng, mọi người cười rộ lên.

Hồ A Thất trừng mắt: "Các ngươi đừng cười nữa, ta nói không phải sao, mọi người cùng xem đi, xem xung quanh huyện Đậu có sông hồ nào thích hợp, nói không chừng có thể tìm ra được lai lịch của bọn họ đấy."

Người trong phòng mồm năm miệng mười đùa cợt, Hồ A Thất ồn ào nhất, chợt doanh trướng bị xốc lên, Võ Nha Nhi đi vào.

Hồ A Thất nhìn thấy hắn thì vui vẻ nhảy tới: "Ô Nha, ngươi đi đâu vậy? Mấy ngày nay ngươi đang làm gì mà chẳng thấy bóng dáng đâu cả." Hắn lại dùng sức ngửi ngửi. "Trên người ngươi có mùi gì vậy?"

Võ Nha Nhi không trả lời hắn, chỉ hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"

Hồ A Thất nghe vậy lập tức quên mất việc đang hỏi, hắn lôi kéo Võ Nha Nhi tới trước dư đồ, trần thuật lại kết luận của mình một lần nữa: "Ô Nha, ngươi xem bọn họ là thủy tặc ở đâu đây?"

Võ Nha Nhi kéo bàn tay to lớn của hắn ra khỏi dư đồ: "Chỉ có một tấm dư đồ thôi đấy, cẩn thận chút đi, bọn họ là sơn tặc hay thủy tặc thì có gì khác nhau chứ? Biết bọn họ là người nơi nào thì có thể làm gì?"

Hình như đúng là không có gì khác nhau cả, chỉ cần mẫu thân của Võ Nha Nhi ở trong tay bọn họ thì cũng không thể làm được gì.

Hồ A Thất nhún nhún vai: "Biết người biết ta được chưa, về chúng ta thì bọn họ cái gì cũng biết, còn bọn họ thì chúng ta chẳng biết gì cả."

"Chỉ cần biết bọn họ không có ác ý là đủ rồi." Võ Nha Nhi nói. "Ít nhất, trước mắt bọn họ không có."

Chỉ cần không có ác ý vậy cũng tốt, ở chung cũng tiện, có gì cũng dễ nói, điều này đúng là mấu chốt.

Mọi người trong phòng tiếp tục cười đùa, mà Hồ A Thất cũng không kiên trì nữa.

Võ Nha Nhi ngồi xuống bàn nhìn lên tấm dư đồ trước mắt, tầm mắt hắn không hề tìm kiếm hồ lớn hay sông lớn xung quanh huyện Đậu mà đảo mắt nhìn khắp toàn bộ dư đồ. Sơn tặc cũng tốt mà thủy tặc cũng thế, tặc là cướp bóc, có loại tặc nào sẽ nói cướp bóc thành tác chiến đây?

Khương Danh nói lỡ một câu, tuy rằng kịp thời sửa lại nhưng hắn không nghe lầm, đối phương không nói đánh cá ở trong nước mà nói thủy chiến.

Đương nhiên bọn họ không thể là tặc được, người có thể khống chế được 3000 binh mã của hắn, dám bôn ba tập kích thành Nghi Châu cách xa ngàn dặm, còn biết qua sông giết địch, sơn tặc hay thủy tặc có thể làm được như vậy thì hoàng triều Đại Hạ này không cần đến Vệ quân nữa.

Nếu bọn họ không muốn nói thì hắn sẽ không tìm tòi hay tra xét lai lịch của bọn họ. Bởi vì, vốn dĩ họ có thể đi luôn hoặc bàng quan đứng ngoài nhưng họ lại không tiếc bại lộ lai lịch của bản thân mà chủ động hỗ trợ qua sông chiến đấu.

Bọn họ có nghĩa thì Võ Nha Nhi hắn có tình.

...

...

Khương Danh lại một lần nữa được mới tới, Võ Nha Nhi chỉ vào một cái tay nải không lớn không nhỏ đặt trên bàn. "Đây là một chút đồ vật chuẩn bị cho nương của ta."

Lúc trước, Khương Danh muốn cáo từ thì Võ Nha Nhi bảo hắn chờ vài ngày, nói muốn chuẩn bị vài thứ đưa cho Võ phu nhân. Hiện tại đã chuẩn bị xong, Khương Danh cười thưa dạ, cầm lấy tay nải, cũng không quá nặng, mềm mại như bông hẳn là da thú gì đó, thời tiết sắp vào đông rồi.

"Đồ mùa đông mà phu nhân và thiếu phu nhân gửi cho Đô tướng chắc hẳn cũng đang trên đường đến rồi." Khương Danh nói, buộc chặt tay nải lên người rồi muốn rời đi, Võ Nha Nhi lại gọi hắn.

"Còn đây là cho thiếu phu nhân." Hắn nói.

Thư à? Khương Danh đưa tay, Võ Nha Nhi đưa ra một hộp tráp nhỏ bằng gỗ, chẳng lẽ đây là phương thức đựng thư từ mới à? Hắn không hỏi lại cũng không nhìn nhiều mà nhanh chóng cất đi.

"Tân đế đăng cơ, tất nhiên sẽ phong thưởng quan viên, đến lúc đó ta sẽ thỉnh phong cho thiếu phu nhân." Võ Nha Nhi nói.

Thư từ hay lễ vật đều chỉ là nghi thức xã giao mặt ngoài, phong thưởng chiếu cáo thiên hạ mới là giao dịch thật sự, Khương Danh đứng thẳng người, lộ ra nụ cười vui mừng, kích động nói: "Ta phải nhanh chóng trở về nói với thiếu phu nhân tin tức tốt này."

...

...

Từ Duyệt ở bên ngoài tò mò ngó vào doanh trướng gọi Đô tướng.

Có thân binh đi qua bảo: "Đô tướng đi đưa Khương quản gia rồi."

Từ Duyệt á một tiếng: "Khương lão ca phải đi rồi à, ta cũng phải đi đưa chứ." Hắn xoay người, rồi nhíu mày dùng sức ngửi ngửi, còn quay đầu lại nhìn doanh trướng của Võ Nha Nhi, tự nói thầm: "Sao trong doanh trướng lại thơm như vậy?"

Mùi thơm này khiến hắn nhớ lại, mang theo vài phần buồn bã nói: "Giống như trong doanh trướng của thiếu phu nhân vậy."

- --------------------------