210. Bóng đêm lướt qua mặt sông.
Mười người, đổi 3000 binh à?
Hồ A Thất trừng mắt, khẩu khí của lão nông này mượn binh và trả binh thật lớn lối nha.
Còn Võ Nha Nhi thật ra không cảm thấy lời này buồn cười, hắn nhìn Khương Danh dò hỏi: "Các ngươi đều biết bơi à?"
Khương Danh gật đầu, lại bổ sung một câu: "Bơi không tệ lắm."
"Nào đến đây thí nghiệm một chút." Hồ A Thất vẫy tay nói.
Khương Danh hướng ra ngoài nhìn sắc trời: "Trời tối nước sông sẽ càng chảy xiết, chúng ta thì không sao cả chỉ sợ mọi người gặp phải nguy hiểm lớn hơn."
Hồ A Thất á một tiếng, Võ Nha Nhi đánh gãy lời hắn: "Vậy làm phiền các ngươi."
Cứ như vậy đồng ý rồi? Nếu Võ Nha Nhi đã cho phép thì lão Hồ tuy có trừng mắt bất mãn nhưng vẫn nuốt lời muốn nói xuống.
Đúng như lời Khương Danh phải hành động cành nhanh càng tốt, Võ Nha Nhi vừa hạ lệnh, một đội binh mã lập tức tập kết ở bờ sông Vô Định. Chiều hôm, nước sông càng thêm chảy xiết, nó hung mãnh rít gào tựa như buông lời đe dọa với những sinh linh nhỏ bé sắp dẫm đạp lên mình nó.
Đứng ở đầu tiên có khoảng hơn 20 người, bọn họ đã cởi giáp y binh bào xuống, trần tru,ồng. Trong đó ngoại trừ hơn mười binh sĩ Chấn Võ quân vượt qua được mấy bài kiểm tra thì có thêm 10 người của Khương Danh. Đám người Khương Danh cũng cởi hết quần áo giống vậy, nhưng khác ở chỗ bọn họ không hề đứng trang nghiêm bất động mà vung vẩy tay chân.
So sánh với Chấn Võ quân thì đám người Khương Danh nhỏ gầy hơn, nhưng cơ bắp lại rắn chắc, ngay cả vị lão nông có tuổi Khương Danh, da thịt cũng không hề lỏng lẻo nhăn nheo như khuôn mặt tươi cười của hắn, ngược lại cơ thể lại rất săn chắc. Hồ A Thất bĩu môi, đúng là ăn uống tốt quá.
"Khởi động thân thể đi." Khương Danh vừa nhảy lên vỗ đánh vào thân thể, vừa chỉ huy mười mấy binh sĩ Chấn Võ quân vẫn đang đứng trang nghiêm.
Mười mấy người này, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, rồi lại nhìn mấy quan tướng bên cạnh.
Võ Nha Nhi nói: "Khương gia bơi rất giỏi, mọi việc các ngươi nghe theo lời hắn đi."
Dứt lời, Võ Nha Nhi cũng đưa tay lên cởi áo sam, chuẩn bị tham gia với mọi người.
Khương Danh thấy vậy vội nói: "Đô tướng, ngài đừng đi."
Nhưng đối phương không dừng động tác mà nói: "Ta cũng biết bơi lội."
Khương Danh nói: "Đô tướng vẫn lên ở lại trên bờ đi, dưới nước rất nguy hiểm." Không chờ Võ Nha Nhi nói gì thêm, hắn vội giải thích. "Ta biết ngài không sợ gian nguy, muốn làm gương cho binh sĩ, nhưng số người như vậy là đủ rồi, quá nhiều người xuống nước dây thừng sẽ bị rối. Nếu Đô tướng đã quen bơi lội thì không bằng ở trên bờ xem xét chuyển động của dây thừng."
Dưới nước có muôn vàn biến hóa, người ở trên bờ không dễ dàng nhìn ra được.
"Nếu có người đuối nước, Đô tướng cũng có thể kịp thời kéo lên, đồng thời còn ngăn ngừa được những phán đoán sai lầm làm gián đoạn những người không bị đuối nước, điều này là chìa khóa là điều mấu chốt để vượt sông thành công."
Võ Nha Nhi nhìn hắn suy nghĩ.
Khương Danh lại cười: "Nói một câu không khách khí chứ, việc vượt sông này, chỉ cần chúng ta thôi cũng đủ rồi. Đừng nói đô tướng, những người khác cũng không cần đi đâu."
Hồ A Thất trợn trắng mắt, Võ Nha Nhi cười cười, mặc lại quần áo vừa mới cởi ra: "Được."
Chữ "Được" này vừa mới thốt ra thì chân trời có tiếng sấm rền vang, khiến mọi người đều ngẩng đầu.
Hồ A Thất mắng: "Tại sao đang tốt đẹp lại muốn mưa rồi!"
Tuy rằng không biết bơi nhưng hắn biết nếu mưa to thì vượt sông sẽ càng phiền toái hơn.
Võ Nha Nhi không để ý đến tiếng sấm liên tục, mà chỉ gật đầu ý bảo đám binh sĩ tiếp tục. Mười mấy người lập tức học theo Khương Danh, khởi động tay chân vỗ đánh vào thân thể, tiếng bộp bộp hòa lẫn với thanh âm nước sông đang rít gào.
Khương Danh lại bảo người múc lên những thùng nước sông, rồi tưới lên trên người, nước bùn dần loang ra trên mặt đất khô khốc.
Cùng với tiếng sầm cuồn cuộn, Khương Danh kéo sợi dây thừng lên quấn quanh eo, một bước, hai bước, ba bước tới trước mặt sông, không hề chần chừ, bước thêm một bước rơi xuống.
Quá đột nhiên, Hồ A Thất hô nhỏ một tiếng rồi nhảy lên vách đá bên bờ sông, lúc này, chỉ nhìn thấy dây thừng đang lơ lửng giữa dòng nước xiết, còn Khương Danh thì vô tung vô ảnh. Tiếng sấm cuồn cuộn trên đầu, nước sông chảy ầm ầm dưới chân, khiến tim người ta không khỏi nhói lên.
Những người khác cũng không chờ đợi mà sôi nổi buộc dây thừng, người thì giống Khương Danh tản bộ nơi sân vắng, người thì chảy chậm nhảy xuống, có hai người còn lộn hai vòng trên không rồi mới chui xuống mặt nước.....
Hồ A Thất lại phì một tiếng, hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Dây thừng động đậy." Đám binh linh canh giữ dây thừng ở bờ sông phát ra tiếng la.
Hồ A Thất nhìn xuống dòng nước, khi đám người Khương Danh xuống nước những sợi dây thừng vốn nổi bồng bềnh tựa như có sinh mệnh chậm rãi trườn về phía lòng sông.
Những thanh âm tõm tõm không ngừng vang lên, toàn bộ binh sĩ tiên phong đều nhảy xuống sông. Những sợi dây thừng trên bờ bắt đầu hoạt động, đánh vào vách đá, rũ xuống nước sông, hòa vào dòng nước, giống như những cành liễu phất phơ trong gió.
Đám lính ngụp lặn vào dòng nước dày đặc như sủi cảo, tựa như mò kim đáy bể. Họ chìm nổi giữa lòng sông, ẩn hiện giữa dòng xiết, có một người nổi lên, chìm xuống rồi không thấy ngoi lên nữa.
Nhóm quan tướng đều đứng trên vách đá nhìn chằm chằm xuống dòng sông. Võ Nha Nhi thì nhìn chằm chằm vào những sợi dây thừng đang hoạt động.
"Kéo lên." Hắn chỉ vào một sợi, hô to.
Đám binh sĩ lập tức hò hét kéo túm, sợi dây thừng nhanh chóng được lôi lên, một binh sĩ trần tru,ồng được kéo lên bờ. Cả người hắn xanh tím, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, không còn hơi thở.
"Lật hắn lại."
"Vỗ vào lưng hắn, vỗ thật mạnh vào."
"Để hắn nằm úp trên đùi."
Đám binh sĩ mồm năm miệng mười bận rộn hô gọi.
Võ Nha Nhi không chú ý tới tiểu binh này nữa mà tiếp tục nhìn chằm chằm dây thừng. Sau đó, rất nhanh 4-5 sợi dây được lôi lên, chỉ có 2 binh sĩ trong số đó là được cứu sống, còn lại thì không có cách nào xoay chuyển được tình thế.
Mà những sợi dây thừng còn lại, Võ Nha Nhi cũng không thể bảo đảm những người dưới nước kia có còn sống hay không, bởi họ đã bị nước sông nuốt sống toàn bộ, hắn không thể nhìn thấu được.
Tiếng sấm vang lên liên tục, càng ngày càng dày đặc, sắc trời chạng vạng mà phảng phất như trong nháy mắt đã bước vào đêm tối.
Bờ sông lặng ngắt, tất cả mọi người nhìn về phía bờ đối diện, sắc mặt kiên quyết nhưng mờ mịt, bọn họ không sợ sinh tử, không sợ quân địch hung ác, nhưng trước mặt con sông không có máu thịt này, ý trí anh dũng ấy chỉ có vô lực đứng nhìn.
Võ Nha Nhi cột sợi dây thừng của một binh sĩ đã chết vào bên hông, chờ 15 phút nữa, nếu còn không thấy gì, hắn sẽ tự mình xuống nước.
Nước sông vẫn rít gào như cũ không hề có biến hóa gì, mà bờ sông bên kia cũng vậy, thời gian tựa hồ như bị đình trệ, lại tựa như nhanh tróng trôi đi.
Hắn yên lặng tính thời gian trong đầu, ba, hai, một, đến rồi. Hắn giữ chặt dây thừng cất bước đi về phía trước....
Bỗng, Hồ A Thất đứng trên vách đá kêu to, mà người cũng vọt tới rìa vách đá khiến cho vài cục đá vụn rơi rào rào vào nước.
Hắn bất chấp sợ hãi, giơ hai tay lên dùng sức múa may về hướng đối diện.
Tầm mắt của tất cả mọi người cũng hướng về phía đó, bóng đêm tối tăm tựa như bị đẩy ra. Một người đàn ông tr,ần trụi ướt sũng đứng trên vách đá đối diện, một tay túm lấy dây thừng, một tay dùng sức vẫy gọi.
Là khuôn mặt lão nông nọ, trước kia thật sự Hồ A Thật chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ vào khuôn mặt đó.
Không chỉ có một mình người kia mà rất nhanh bên phía đối diện bóng đêm lại bị đẩy ra, ngoại trừ người đứng thẳng bên bờ sông thì trên vách đá còn có người đang leo lên.
Người bò ra khỏi dòng nước, mặc kệ việc nghỉ ngơi, họ bắt đầu cởi dây thừng, đóng đinh nó xuống mặt đất hoặc là buộc chặt vào những táng đá lớn. Vừa thấy Khương Danh xua tay, Võ Nha Nhi tháo sợi dây thừng buộc eo mình ra, quát to một tiếng: "Dựng cọc!"
Những binh sĩ trông coi dây thừng cũng nhanh chóng vừa chạy vừa la hét, dựng thẳng những cọc gỗ vừa to vừa nặng lên, dây thừng được quấn quanh nó kéo căng ra, nhảy ra khỏi mặt sông, treo lơ lửng và rũ xuống bờ đối diện.
Võ Nha Nhi chạy tới phía trước, đến bờ sông thì nhảy lên, hai tay túm lấy một miếng da thú, bao lấy sợi dây thừng.
"Qua sông!" Thanh âm cao vút, bén nhọn của hắn cắt qua bóng đêm, phủ lên những tiếng sấm rền liên tục.
Bọn người lão Hồ cũng nhảy xuống vách đá, nghiêm túc tập hợp ở bờ sông, những binh sĩ ở đây từng đội từng đội bước lên phía trước.
"Qua sông!"
"Qua sông!"
Tiếng la cuồn cuộn, bóng người trượt theo những sợi dây thừng tựa như những ngôi sao băng xẹt qua chân trời, rơi xuống mặt đất, tạo thành ánh lửa, ánh lửa càng ngày càng nhiều khiến hai bờ sông Vô Định bốc cháy dữ dội.
...
...
Bóng đêm thâm trầm, Lỗ Vương bọc mình trong bộ binh phục bình thường đang dựa vào dưới mái hiên, đột nhiên mở mắt, hai tai giật giật.
"Các ngươi có nghe được thanh âm gì không?" Hắn nhỏ giọng nói. "Tựa như có tiếng cú kêu."
- -----------------