Đệ Nhất Hầu

Chương 209




209. Chuẩn bị chiến tranh trước mắt.

Muốn biết nàng là ai, muốn biết càng nhiều về nàng thì phải sống sót.

Lời Tán gẫu sau khi biệt ly nhanh chóng kết thúc, chi tiết trong quá trình tạm thời bỏ qua, kết quả Chiêu Vương đã qua đời là điều khẳng định, cứu Lỗ Vương là việc gấp rút nhất hiện giờ của bọn họ.

Thư nhà của Võ thiếu phu nhân đã cất đi thay bằng dư đồ địa hình được bày trên bàn.

"Lỗ Vương không thể chống cự được bao lâu nữa." Võ Nha Nhi nói. "Bên phải và bên trái đều là Vạn Lý Trường Thành cổ kính, Lãnh Tuân đã sắp xếp quân lính bao vây phòng thủ, chúng ta không phải không thể đánh lui được bọn họ, chẳng qua không có thời gian,"

Biểu tình của đám lão Hồ nghiêm túc lại, cười đùa vừa rồi đã được thu hồi.

"Binh mã của chúng ta quá ít." Lão Hồ thở dài một tiếng.

"Bên Lão đại nhân đã nhận được tin tức rồi đúng không?" Từ Duyệt hỏi.

Xa hơn về phía Bắc một chút đó là nơi đóng quân của Chấn Võ quân Mạc Bắc, dựa theo sắp xếp của Võ Nha Nhi, Lương Chấn đã đá đi Tiết độ sứ đương nhiệm, và khống chế quân đội, nhưng không hề phái quân về kinh thành hay các nơi ở bụng Trung Nguyên, mà chia quân, một mặt đề phòng biên cảnh nơi quân Hung Nô còn sót lại, một mặt thì bao vây Phạm Dương hang ổ của An Khang Sơn.

Nếu bọn họ cần viện quân thì Chấn Võ quân ở gần nhất cũng thuận tiện nhất.

"Lão đại nhân đã nhận được tin, triệu tập 7000 binh mã đang hướng về Hoài Viễn." Có người đáp. "Nhưng vẫn cần thời gian."

Võ Nha Nhi đưa tay xoẹt một đường giữa hai cục đá: "Hiện tại biện pháp nhanh nhất đó là vượt qua sông Vô Định."

Mọi người trong phòng đều giật mình hoảng sợ.

Nhìn khoảng trống giữa hai cục đá trên bàn, trên dư đồ đó chỉ là một nét vẽ dài thật mảnh.

Nhưng sông Vô Định thật sự không phải hẹp dài như vậy, chưa đi tới bờ sông đã nghe thấy tiếng ầm ầm thác đổ, qua một mùa hè oi bức mà nước sông vẫn chảy mãnh liệt như một con ngựa được nuôi béo qua một mùa đông.

Đây là một nơi hiểm yếu, trước đó Lãnh Tuân bố trí phòng thủ ở đây nhưng bọn họ đã từng đối chiến và đánh bại quân địch, lúc này mới có thể tiếp cận được sông Vô Định này.

"Phía đối diện không biết có phản quân phòng thủ hay không?" Lão Hồ nói, hắn đứng trên một táng đá cao cao nhô ra khỏi lòng sông nhìn về phía đối diện, bên kia là sườn núi nhấp nhô che khuất tầm nhìn.

Hiện tại, ngoại trừ Kinh Lược quân rút lui theo Lỗ Vương vào Hoài Viễn thì hầu như toàn bộ binh mã Linh Châu đã đi theo Lãnh Tuân phản loạn.

"Phòng thủ của loạn quân thì có gì mà đáng sợ." Một người đàn ông lẩm bẩm nói. "Nước sông đáng sợ hơn nhiều."

Hắn nhìn vách đá dưới chân tựa như đang lơ lửng giữa không trung, nước sông vẩn đục chảy xiết trào lên, xoay quanh chỉ nhìn thôi cũng thấy choáng váng, đứng cũng không xong rồi.

"Như này thì qua sông thế nào được."

Vấn đề này không chỉ có một mình hắn hỏi, dù thiên quân vạn mã bọn họ cũng chưa từng sợ hãi nhưng lúc này, những người đi theo Võ Nha Nhi tới bờ sông không dám tiến thêm một bước.

Chỉ có lão Hồ và một người khác theo Võ Nha Nhi đứng trên vách đá nhô ra khỏi bờ sông.

Ngoài lão Hồ và Võ Nha Nhi thì người còn lại rõ ràng không thể đứng vững được, thân thể vốn vững trãi như sắt thép giờ lại lung lay tựa như đứa trẻ mới học đi đường, ngồi xổm xuống, bàn tay bám vào tảng đá.

"Nước sông rất sâu, dòng nước lại chảy xiết, trên sông không có cầu, xung quanh đây cũng không có bến đò, càng không có thuyền bè gì." Lão Hồ lắp bắp.

Bởi vì nước sông này quả thực không thích hợp để đi thuyền, chưa từng có người nào muốn qua sông từ đây cả.

Vậy hơn 3000 binh mã của bọn họ làm như thế nào để qua đây?

Võ Nha Nhi nhìn nước sông rồi khoa tay múa chân một chút: "Ta nghĩ, một số người buộc theo dây thừng vượt sông trước, dựng giá đỡ từ mấy sợi dây thừng, sau đó mọi người trượt theo dây thừng qua sông. Ngựa xe thì để lại đây, sau khi qua nếu có phản quân thì cướp của chúng, không có thì hành quân đi bộ, dù có đi bộ cũng nhanh hơn đi vòng từ bên ngoài..."

"Không đúng, không đúng, chờ chút đã, trước tiên đừng nghĩ xa vời như vậy." Lão Hồ giữ chặt cánh tay của Võ Nha Nhi, trừng mắt. "Trước hết nên nói làm thế nào để vượt qua sông đi đã, ta không biết bơi, phần lớn chúng ta đều không biết bơi nha."

Chấn Võ quân ở Mạc Bắc, có thể chịu được cái lạnh đến khắc nghiệt, có thể chịu được gió cát, có thể chiến đấu ác liệt với quân Hung Nô ở thảo nguyên không gì cản nổi, nhưng sông lớn, hồ lớn thì chưa bao giờ gặp phải, nhiều nhất cũng chỉ lội qua mấy con lạch nhỏ để tắm cho ngựa hay tẩy rửa mà thôi.

"Ô Nha, ngươi biết bơi không?" Người đàn ông ngồi xổm trên tảng đá hỏi.

Võ Nha Nhi nhìn nước sông đang rít gào tựa như một con mãnh hổ vồ mồi: "Khi còn nhỏ ta bị..... rớt xuống sông, vùng vẫy bơi một chút, dù sao cũng không chết, cũng xem như có biết."

Hắn thu tầm mắt lại nhìn về phía mọi người.

"Nơi hiểm yếu xác định là hung hiểm, nhưng cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta." Hắn nói. "Tìm kiếm trong hơn 3000 binh mã của chúng ta xem, chỉ cần mười mấy người biết bơi cũng đủ rồi."

Hắn nhảy xuống vách đá, bàn chân chạm xuống mặt đất khô khốc khiến bụi đất bay lên.

"Tính cả ta trong đó."

...

...

Sau chiến đầu, bên trong doanh trại có tường vây bao quanh trở nên ồn ào, cùng với những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt của những chiếc xe gỗ kéo theo mấy cái chum thật lớn, lại có binh sĩ xách thùng nước vội vàng qua lại.

"Làm gì vậy nhỉ?" Khương Danh bước ra từ trong phòng, hỏi.

Mấy tùy tùng đang ngồi xổm xem náo nhiệt vội đứng lên: "Hình như là định nấu nước, nấu cơm, có thể là hầm thịt chiêu đãi chúng ta."

Khương Danh phì một tiếng: "Đâu có bỏ đói ngươi, lúc nào cũng nhớ đến ăn."

"Hình như bọn họ đang nghịch nước." Một người khác nói, hắn hất cằm ý chỉ vào trung tâm của doanh trại. "Ta nhìn thấy mấy binh lính tóc dính nước đi qua."

Vừa dứt lời thì bên kia truyền đến tiếng ồn ào, cười đùa, tựa hồ như đang tiếc nuối, lại tựa như đang cười nhạo, Khương Danh không nhịn được, tò mò nói: "Đi xem một chút nào."

Ở một khoảng đất trống trong doanh trại có đặt mười mấy cái chum lớn, tiếng nước rào rào, mấy tên binh sĩ nhảy vào bên trong, rồi lặn ngụp xuống. Nước không quá đỉnh đầu bọn họ, mà ở một bên khác còn đào một cái hố to, từng thùng từng thùng nước được đổ vào, vừa có hiệu lệnh thì mấy tên binh sĩ trơn bóng nhảy vào bên trong, bắt đầu quẫy đạp.

Bên chum nước thỉnh thoảng có binh sĩ nhô lên, người thì ngạt thở đến mức mặt tím tái, người thì liên tục ho khan, bên vũng nước cũng ầm ĩ không kém, có người vùng vẫy một hồi rồi không thấy người, có người giống như cá vẫy đuôi, bạch bạch vài cái khiến bọt nước bắn khắp nơi. Binh tướng vây xem xung quanh không ngừng vớt người từ trong chum nước lẫn vũng nước ra ngoài....

Đám người Khương Danh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được phải hỏi một binh sĩ:

"Làm gì vậy? Quân đội đang tỷ thí à?"

Thân phận của đám người Khương Danh bây giờ là tùy tùng, không mặc binh phục, nên ở trong doanh trại thì khá nổi bật, binh sĩ kia sau khi tò mò đánh giá bọn họ vài lần thì sảng khoái nói: "Đô tướng muốn chọn người biết bơi để làm tiên phong, có rất nhiều người báo danh, hiện giờ đang sàng lọc tuyển chọn xem ai thật sự có thể."

"Tuyển chọn người biết bơi làm tiên phong?" Khương Danh nhắc lại, hắn quay đầu nhìn về phía Hoài Viễn, lập tức hiểu ra.

Các tùy tùng bên người cũng cười cười, nhìn đám người đang quẫy đạp ầm ĩ giữa sân: "Đây cũng không phải vấn đề biết bơi hay không."

Khương Danh vuốt vuốt chòm râu, như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau: "Lần này Thiếu phu nhân có thể thoát nợ được rồi."

...

...

"Tuy rằng có hơn 1000 người báo danh, nhưng đều chỉ là đám nhãi ranh nói mạnh miệng."

Hồ A Thất đứng trong nhà, một tay cầm bản danh sách, một tay cầm bút khoanh tròn tròn, gạch gạch.

"Cuối cùng cũng chỉ có 17-18 người coi như qua cửa."

Võ Nha Nhi đang cởi bỏ giáp y, nghe vậy gật đầu: "17-18 người có thể qua sông là đủ rồi."

Hồ A Thất gật đầu, cắn lấy thân bút, khép lại danh sách: "Ta đây đi xuống bảo bọn họ chuẩn bị, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, lập tức qua sông." Nói xong như lại nghĩ đến gì đó, hắn nhìn Võ Nha Nhi. "Chẳng qua là, Ô Nha, ngươi còn chưa kiểm tra lần nào đâu?"

Võ Nha Nhi sẽ đích thân mang đội bơi qua sông.

Nghe được câu hỏi thì động tác cởi giáp y chợt khựng lại một chút: "Ta kiểm tra gì?"

Hồ A Thất hơi do dự: "Ngươi nói, ngươi biết bơi lúc nhỏ, nhưng mà nhiều năm như vậy chúng ta không hề bơi lội, ngươi còn nhớ rõ không?"

Mấy quan tướng bên cạnh cũng phản ứng lại, gật đầu sôi nổi dò hỏi.

Võ Nha Nhi cười cười đánh gãy lời bọn họ, đặt giáp y vừa cởi xuống mặt bàn: "Đã học xong thì không quên được." Hắn vừa buộc lại tay áo, vừa trấn an mọi người, "Yên tâm đi, ở trong nước, ta không chết được."

Hồ A Thất nhớ tới lúc nhìn nước sông mà rùng mình: "Sông kia thật sự rất đáng sợ, thôi được rồi, ta đi chuẩn bị dây thừng đây. Ô Nha, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy."

Hắn xoay người định rời đi thì ngoài cửa có binh sĩ cao giọng nói: "Quản gia của Thiếu phu nhân tới."

Khương Danh à? Tới lúc này làm gì? Từ biệt ư? Hừ, đang lúc bận rộn đấy, thật không có mắt nhìn gì cả. Mọi người trong nhà liếc nhau, còn Võ Nha Nhi đã cao giọng mời vào.

Khương Danh cười ha ha rảo bước đi vào: "Chư vị đều ở đây à."

Biểu hiện vừa giống như lão nông lại vừa giống như đầu bếp, tựa như câu tiếp theo sẽ hỏi khi nào ăn cơm vậy.

Hồ A Thất nghiêm trang nói: "Khương lão ca, chúng ta không mang theo quân nhu, mọi người ở ngay tại chỗ tìm ăn, có cái gì thì ăn cái đó, nên không thể chiêu đãi các người nhiều được."

Từ Duyệt trừng mắt với Hồ A Thất, Khương Danh cũng không để ý lời trêu cợt này, vẫn cười như cũ: "Chúng ta ăn rồi, thịt khô mang theo còn đủ dùng."

Nghe thấy thịt khô, Hồ A Thất không nhịn được chép chép miệng, thịt khô bọn họ mang theo từ Mạc Bắc đã ăn hết từ lúc còn ở kinh thành rồi..... Những người này ra ngoài lâu như vậy mà vẫn còn thịt, đúng là xa hoa lãng phí.

Võ Nha Nhi đánh gãy lời bậy bạ của Hồ A Thất, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Nghe nói, Đô tướng muốn chọn binh mã qua sông, chúng ta đến để tự tiến cử." Khương Danh không nói tào lao nữa, hắn cười ha ha: "Lần trước mượn của Đô tướng 3000 binh, lần này coi như trả 3000 binh chúng ta mượn cho Đô tướng."

Không khí trong phòng trì trệ.

Trả 3000 binh mã?

Hồ A Thất chớp chớp mắt nhìn người đối diện, đánh giá lão nông này từ trên xuống dưới, nói: "Các ngươi có bao nhiêu người?"

Lão nông đứng thẳng dậy, đưa tay lên trước người, xoay ngược bàn tay ra, trên khuôn mặt thuần phác, ý cười càng ngày nồng: "Mười người."

...

...

(Lời tác giả: Có người hỏi bản đồ, xin tham khảo bản đồ triều Đường. Ta nhớ có một hai nơi là sai lầm, còn lại thì không khác là mấy. An Khang Sơn ở phạm vi đảo Tần Hoàng, Chiêu Vương ở phía Sơn Đông, Lỗ Vương ở phía bắc Ninh Hạ, Chấn Võ quân ở Mạc Bắc khu vực Nội Mông. Thô sơ, giản lược là vậy, còn có những địa danh nhỏ là tự nghĩ ra, còn những địa danh lớn thì cơ bản không thay đổi nhiều.)

- ----------------------------