208. Tương phùng nói lời vướng bận.
Hơn một ngàn binh mã lướt trên mặt đất tạo lên lớp bụi mù cuồn cuộn.
Tuy rằng chỉ có hơn một ngàn người nhưng vẫn có thể kéo dài tạo thành trận hình, phía trước phía sau có thám báo chạy băng băng, mười kỵ binh một đội, trên người mỗi giáp trường đều buộc chặt đại kỳ, ba chữ Chấn Võ quân phần phật tung bay tựa như thiên quân vạn mã.
Phóng tấm mắt nhìn ra đồng ruộng bốn phía, có thể thấy một vài thôn xóm nhưng không hề có bóng người.
Chợt, có tiếng xé gió sắc bén quỷ dị truyền tới từ cánh rừng rậm phía trước, một thám báo nhanh chóng vung tay lên, chặn đứng một mũi tên bay tới.
Đồng thời, theo mũi tên bay tới này có một toán binh mã nhảy ra, quát: "Kẻ nào tới đây!"
Không đợi trả lời lại có tiếng hô to vang lên, còn làm như hoảng loạn.
"Á! Là Chấn Võ quân!"
"Á! đó là đại kỳ của Từ đại tướng!"
"Chấn Võ quân quá hung mãnh, chúng ta mau rút lui thôi."
"Từ đại tướng thật hung mãnh, chúng ta cũng trốn chạy thôi!"
Từ Duyệt đi đến phì một tiếng, cười mắng: "Đám nhãi ranh này!"
Binh mã của Từ Duyệt lẫn lộn vào trong đám binh lính mai phục này, so với khi gặp nhau bình thường thì được gặp lại nhau trong hoàn cảnh chinh chiến ở loạn thế luôn mang theo vài phần vui mừng, cũng mà khó tránh khỏi thêm vài phần chua xót, bởi luôn có những khuôn mặt quen thuộc không bao giờ có thể gặp lại.
Chẳng qua, hiện tại không phải lúc ôn chuyện và thương cảm.
"Đô tướng ở phía trước." Binh lính canh gác duỗi tay chỉ.
Phía trước là một doanh trại hùng vĩ có tường xây quanh, ở nơi xa nhìn vào thì nơi này có vẻ như còn nguyên vẹn, nhưng khi tới gần mới thấy xung quanh có đầy binh khí và vết máu vương vãi, trên bức tường cao cao cũng đầy dấu vết, chiến trường đã được dọn dẹp vẫn có thể nhìn ra được nơi này từng chiến đấu kịch liệt như thế nào.
"Lãnh Tuân thiện chiến, chia 7000 binh mã đóng giữ bên này." Lão Hồ hô lớn. Trên mặt hắn có một vết thương còn rất mới, như triển lãm ngạo khí của hắn. "Binh lính Sóc Phương tuy rằng lợi hại, nhưng vậy thì sao, cuối cùng Chấn Võ quân của chúng ta vẫn là mạnh nhất."
Từ Duyệt vỗ vỗ hắn: "Ta biết rồi, không cần nói với ta điều ấy."
Lão Hồ phì một tiếng, liếc mắt nhìn sang Khương Danh đang đứng bên cạnh, đương nhiên lời này hắn nói cho người ngoài nghe rồi.
Khương Danh quan sát kỹ bốn phía, gật đầu tán đồng: "Bên này dễ thủ khó công, Đô tướng lợi hại."
Nếu không phải thêm một câu trước thì lời này càng dễ nghe hơn, thêm câu trước vào giống như "đô tướng lợi hại" chỉ là lời bình, Lão Hồ bĩu môi.
"Nhanh đi gặp Đô tướng đi." Từ Duyệt trừng mắt với lão Hồ. "Phu nhân và thiếu phu nhân rất nhớ thương Đô tướng đấy."
...
...
"Đô tướng gầy quá."
Khương Danh cảm thán khi nhìn Võ Nha Nhi đang ngồi trong phòng, hắn cởi bỏ tay nải trước người.
"Nếu bên này mà có họa sư, ta cũng không dám mang bức họa vẽ Đô tướng về."
Võ Nha Nhi cười cười: "Chỉ có gầy thôi cũng là chuyện tốt."
So với bị thương thì tốt hơn nhiều.
Khương Danh bắt đầu lấy ra trình lên những đồ vật trong bao: "Đây là trang phục mùa hè mới, cái này phỏng chừng không mặc được rồi, còn có trang phục mùa đông."
Quần áo là đồ vật bình thường mà phu thê, mẫu thân và người nhà sẽ đưa tới, hắn lại lấy ra một ít đồ ăn uống sinh hoạt và thuốc bổ trị thương. Những thứ này biểu đạt cho thành ý và thiện ý của Võ thiếu phu nhân, cuối cùng là một phong thư và một quyển trục.
"Đây là thư của thiếu phu nhân, và bức họa của phu nhân khi thiếu phu nhân quay về phủ Quang Châu." Khương Danh nói, còn cười ha ha. "Đô tướng nhìn xem, phu nhân còn béo thêm một chút đó."
Võ Nha Nhi đưa tay nhận lấy: "Thiếu phu nhân vất vả."
Khương Danh thở dài: "Đáng tiếc, Chiêu Vương vẫn...."
Võ Nha Nhi nói: "Đã là rất tốt rồi, chỉ trách tặc tử quá càn rỡ."
Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, Khương Danh cúi người, nói lời cảm tạ: "Lần này, đa tạ Đô tướng."
Giữa bọn họ không cần khách sáo lẫn nhau, Võ Nha Nhi nói: "Bôn ba vất vả cả đường đi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, hắn hô người tiến vào sắp xếp.
Người được gọi vào chính là vị quân hán quen thuộc Vương Lực. Hắn cởi lệnh kỳ đang buộc trên lưng, buông đao xuống rồi lôi kéo Khương Danh ra ngoài: "Nhanh kể cho ta biết đánh nhau với đám Phạm Dương quân như thế nào đi? Ngươi lại thử xem đám Phong An quân ở đây xem ai lợi hại hơn."
Hai người nói nói, cười cười thân mật rời đi.
Khương Danh vừa đi, trong phòng trở nên nhẹ nhàng tùy ý hơn, Từ Duyệt ngồi xuống ghế, xách ấm nước lên trực tiếp uống ừng ực, Lão Hồ ở bên thúc giục hắn nhanh kể lại chuyện Nghi Châu.
Vừa rồi, Khương Danh cũng không nhắc đến chuyện này, những chuyện này vẫn nên để người một nhà bọn họ nói ra thì thích hợp hơn. Trong gian phòng vang lên tiếng Từ Duyệt kể chuyện, chia quân như thế nào, phát hiện bị lừa ra sao, chi tiết về thói quen hành binh của Võ thiếu phu nhân, tận mắt chứng kiến được hành động cùng hướng đi của binh mã các nơi dọc đường đi, chuyện lạ về Bạch Bào quân, Chiêu Vương xả thân bảo vệ thành, cùng với Hàn Húc tại Dĩnh Trần Tuyên Võ đạo vân... vân.... Kể thật sự xuất sắc mà nghe cũng mê mẩn, khiến mọi người biết được thiên địa ngoài kinh thành đã biến thành như thế nào.
Chẳng qua, Lão Hồ chép miệng: "Ta biết ngay mà, binh mã bị lừa ra ngoài thì không trở về được nữa, ngươi xem đi, lão Chu biến thành người của nàng rồi."
Từ Duyệt sửa đúng: "Nàng để lão Chu bảo vệ thành Nghi Châu, bên đó toàn là binh mã của chúng ta, không có người của nàng."
"Vậy, ý là thành Nghi Châu là của chúng ta rồi?"
"Đây có phải là tạ lễ của nàng hay không?"
"Nghe nói thành Nghi Châu rất giàu có, không tồi đâu."
Những người khác trong phòng sôi nổi nói giỡn cũng phân tích.
Lão Hồ tỉnh táo nhắc nhở bọn họ: "Các ngươi có ngốc không, nàng kia đâu có ngốc, Nghi Châu cách nàng gần như vậy, nàng dùng càng thuận tiện."
Khi mọi người trong phòng nghị luận, Võ Nha Nhi vừa nghe vừa mở phong thư, vẫn chỉ là một phong thư mỏng, nội dung đơn giản như Khương Danh nói. Báo cho một tiếng bình an, nói một câu cảm tạ, cùng với sắp xếp cho Chu Hiến, còn lại đều tỉnh lược, nhưng so với phong thư trước, chữ đã nhiều hơn một chút.
Hắn nhìn xuống bên hông, trong đai lưng có khâu một túi nhỏ, bên trong có đồ vật trân quý không rời thân, đồ vật ấy cũng không nhiều, vốn dĩ chỉ có một túi tiền, đây là khi còn nhỏ nương đã làm cho hắn, hiện tại nhiều thêm một phong thư.
Ở kinh thành, khi nhìn thấy La Quý Phi chết, hắn không nhịn được muốn trò chuyện với nương, nhưng chỉ có thể viết cho vị Võ thiếu phu nhân này, vốn là cảm xúc kích động nhất thời, viết cũng không đầu không đuôi, gửi đi hắn cũng không suy nghĩ nữa, không ngờ rằng khi rời khỏi kinh thành không bao lâu đã nhận được hồi âm của nàng.
Hắn viết một câu, nàng cũng chỉ trả lời một câu. [Phu quân, thế đạo gian nan, Thiên Đạo vô tình, đều là những nữ tử nhu nhược, ta và mẫu thân nên dựa vào nhau, gắn bó với nhau, an ủi nhau suốt cả cuộc đời].
Có lẽ nàng trả lời cho câu chất vấn của hắn, cho nên dứt khoát đáp lại một câu. Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân của ngươi, bởi vì đều là nữ tử yếu đuối.
Thiên Đạo và đàn ông đều vô tình, nếu nữ tử không thể che chở cho nhau thì bọn họ còn có đường sống trong cái thế gian này không.
Khóe miệng Võ Nha Nhi nhếch lên một ý cười nhè nhẹ, nàng cũng không phải nữ tử yếu đuối gì.
"Ô Nha, ngươi cười gì vậy." Lão Hồ hô. "Quyển trục kia là bức họa của thím à?"
Võ Nha Nhi mở quyển trục ra, lần này không phải bức họa phóng đại có kích thước bằng cả một người nữa, mà chỉ là một bức tranh cuộn không lớn không nhỏ miêu tả cổng thành chen chúc, đám người ùa tới vây quanh ba nữ tử.
"Đây là thím!" Lão Hồ thò người qua, ánh mắt đầu tiên đã nhận ra.
"Trên cửa thành có viết "phủ Quang Châu"." Có người phát ra tiếng cười cổ quái, chỉ vào góc phía dưới bên phải bức vẽ, nơi có rất nhiều binh mã đang đứng. "Đây là lão Từ đúng không?"
Mọi người đều vây đến nhìn bức vẽ rồi lại nhìn Từ Duyệt.
Từ Duyệt cảm thấy vừa thẹn vừa buồn cười, dùng tư cách một người có mặt trong tranh giải thích cho mọi người: "Đây là quang cảnh khi chúng ta đưa tiễn Hàn Húc, rời khỏi Dĩnh Trần trở lại phủ Quang Châu. Tri phủ và bọn quan viên cùng rất nhiều dân chúng đều tới đón chào, thím cũng tự mình tới...."
Võ Nha Nhi nhìn hình ảnh của phụ nhân, tuy rằng khá nhỏ nhưng cực kỳ sinh động, vài sợi tóc bạc cũng được phác họa ra. Hai mắt bà được che bằng một dải lụa trắng mềm nhẹ, trên vành tai đeo hai hạt trân châu to bằng hạt đậu, mặc gấm vóc váy sam màu trắng, so với những bức họa trước, thân hình đã đẫ.y đà hơn.....
Trong lòng Võ Nha Nhi chợt thấy có chút chua xót không biết tên, tầm mắt hắn chuyển tới người trước mặt mẫu thân, nàng kia khoác áo choàng đen, đeo khăn che mặt đen, hoàn toàn đối lập với hình ảnh thuần trắng nhu hòa mềm mại của mẫu thân, nhưng cánh tay ôm chặt lẫn nhau, thân hình mềm mại dán sát, còn nha hoàn nửa quỳ ngửa mặt mỉm cười dưới chân, hình ảnh ấy lại vô vùng hòa hợp.
Võ Nha Nhi nhìn người nữ tử không thấy rõ khuôn mặt này, hắn tin tưởng câu hứa hẹn trong lá thư kia của nàng, tin tưởng nàng có giết hắn cũng sẽ phụng dưỡng mẫu thân của hắn đến trọn đời.
Giống như lời nàng nói, hắn tồn tại, bà là Võ phu nhân, hắn có chết, bà chỉ là nữ tử yếu đuổi.
Nàng là Tu La vô tình, cũng là Bồ Tát thiện tâm.
Rốt cuộc nàng là ai? Bao nhiêu tuổi? Vì sao lại che mặt? Là do trời sinh xấu xí hay là do thương tích hủy hoại dung nhan?
Nữ tử này, rất thú vị.
- -------------------