Đệ Nhất Hầu

Chương 205




205. Dễ sai, dễ bảo, dễ làm.

Hàn Húc vào phủ nha thì không phải chịu cảnh nhục nhã như khi ở trước cửa thành nữa.

"Ta cũng không biết, haizzz, thế đạo đã như thế này, ta cũng chỉ biết phó mặc thôi." Tri phủ tố khổ. "Cũng không có chính vụ gì phải xử lý, toàn bộ công việc hàng ngày đều đã ngừng lại, chỉ có đề phòng và đánh giặc, còn phải nghe theo đám người tham gia quân ngũ kia."

"Đám binh tướng kia thì đại nhân ngài biết rồi đấy, có quy củ gì bọn họ cũng không hiểu, mong đại nhân bỏ qua cho."

Đương nhiên Hàn Húc sẽ không tức giận đối với những binh sĩ nghe lệnh thủ thành, hắn cũng không tin lời tri phủ nói, chẳng qua hiện tại với thế đạo này cũng không phải lúc để xé rách mặt hay vấn tội.

"Phản quân là tặc, mà sơn tặc cũng là tặc, phản quân phải giết, sơn tặc cũng phải diệt." Hắn nói. "Sơn tặc gây họa cho bá tánh cũng có thể sẽ cấu kết với phản quân, đến lúc đó thành trì sẽ nguy hiểm."

Tri phủ gật đầu: "Đại nhân nói đúng." Hắn xoay người dặn dò quan lại bên cạnh. "Trong cảnh nội có sơn tặc tác loạn, mau đi giết."

Tri phủ giải quyết nhanh nhẹn như vậy Hàn Húc không cần ra mặt thủ thành bảo hộ dân chúng, nhưng hắn không yên tâm, đối phương nhanh nhẹn, thống khoái như vậy cũng có thể là muốn tiễn hắn đi cho sớm.

"Thân thể ta có thương tích, muốn ở đây nghỉ tạm vài ngày." Hắn nói với tri phủ.

Mà tri phủ cũng không cự tuyệt, hắn ra lệnh cho cấp dưới sắp xếp chỗ ở cho Hàn Húc, cũng mời tất cả y sư có thể mời đến.

Cấp dưới đi ra, nhìn đông ngó tây, tiểu lại ở trước cửa thấy vậy vội hỏi hắn muốn tìm ai.

"Trung Tề đâu?" Cấp dưới hỏi.

Tiểu lại cười hì hì chỉ chỉ về phía hành lang đằng trước: "Đang trêu đùa tùy tùng của Hàn đại nhân."

Ở hành lang, Trung Tề dẫn theo vài binh lính vây quanh tùy tùng của Hàn Húc, cười hi hi ha ha không biết nói gì. Biểu tình của vị kia thì nghiêm túc tựa hồ như không muốn để ý đến bọn họ, nhưng Trung Tề cũng không quan tâm, vừa dựa gần vừa nói giỡn, còn vỗ vỗ cánh tay chạm chạm tóc vị kia.

Cấp dưới nhíu mày: "Trung Tề này vui đùa ầm ĩ đã quen, kia là tùy tùng mà Chấn Võ quân đưa, đám thổ dân tới từ Mạc Bắc không thể trêu chọc đâu."

"Mấy tùy tùng thôi mà, sợ cái gì, từ trước tới giờ Tề ca không hề để mất lễ nghi." Tiểu lại nói, cũng nhìn đủ rồi mới ngoan ngoãn lắc lắc tay áo. "Để ta gọi hắn tới."

Cấp dưới nhìn tiểu lại gọi Trung Tề tới. Người kia lập tức đi về bên này, bộ dáng tiểu tử kia tuy rằng lúc nào cũng vui cười nhưng cực kỳ phục tùng mệnh lệnh, làm việc chưa bao giờ trì hoãn, không hổ là binh lính của Kiếm Nam đạo. Chẳng qua, trước khi đi vẫn nắm lấy râu của tùy tùng Hàn Húc, vị kia dựng ngược chân mày, mắng một tiếng nhưng không động thủ....

"Ngươi đã nói, đó là người của Chấn Võ quân, mà bọn họ cực kỳ đáng sợ." Cấp dưới trừng mắt với Trung Tề đang đi tới.

Má núm đồng tiền của Trung Tề hằn sâu xuống, hắn cười: "Ta đang kết bạn với bọn họ, đừng lo lắng, chúng ta đã quen thuộc rồi."

Nói đùa ra, thời gian ngắn như vậy làm sao có thể quen thuộc nhưng như vậy được, cấp dưới không thèm để ý nữa, có đắc tội tùy tùng của Chấn Võ quân cũng không sao, bởi Trung Tề này không phải người của Trung Võ quân bọn họ, mà là người của Kiếm Nam đạo, đến lúc đó đẩy lên người đối phương là được.

"Hàn Húc đại nhân muốn diệt phỉ, không diệt phỉ hắn sẽ ăn vạ ở đây không đi nữa." Hắn nói với Trung Tề. "Ngươi dẫn theo người đi diệt trừ đám sơn tặc đó đi, càng nhanh càng tốt."

Trung Tề nhanh nhẹn thưa dạ: "Đại nhân yên tâm."

Dứt lời, hắn xoay người bước chân nhanh nhẹn đi ra, tới hành lang hắn còn chào hỏi vài binh lính đang đứng gác ở đó, còn không quên nói vài câu vui đùa với tùy tùng của Hàn Húc. Lần này, vị kia tựa hồ như bị chọc giận, nhấc chân đá Trung Tề, người kia nhảy lên né tránh rồi chạy.

Cấp dưới hoảng sợ, nhìn vị tùy tùng kia không đuổi theo đánh cũng không đi về bên này mà chỉ yên lặng đứng trở lại vị trí thì nhẹ nhàng thở ra. Không bao lâu sau, Hàn Húc được tri phủ đưa ra ngoài, dẫn theo đám y sư được mời đến cùng nhau đi tới dịch sở của quan phủ.

Việc diệt phỉ còn nhanh hơn so với phỏng đoán của mọi người, hai ngày sau Trung Tề đã dẫn theo binh mã trở về, còn bày một loạt đầu người trước cửa thành, đám người trẻ tuổi bị sơn tặc cướp bóc cũng được giải cứu ra.

"Không chỉ ở một nơi mà sơn tặc quanh đây đều đã bị diệt hết." Trung Tề lớn tiếng tuyên dương. "Phụng mệnh Quan Sát sử và Tri phủ đại nhân, ta tuyệt đối không cho phép sơn tắc tác loạn trong cảnh nội Hà Nam đạo."

Bá tánh sôi nổi trầm trồ khen ngợi, mà những khổ chủ bị hại cũng khóc lóc mừng rỡ nói lời cảm tạ.

Tri phu thì lôi kéo Hàn Húc nói: "Đây đều là công lao của Hàn đại nhân, ta hổ thẹn á."

Trung Tề bước đến, vỗ ngực: "Vậy lại mong Hàn đại nhân dẫn đường, chúng ta sẽ đi tiêu diệt hết sơn tặc trong cảnh nội Hà Nam."

Chúng quan viên cũng kêu lên, nói lời cảm tạ, dân chúng trước cửa thành rầm rộ hoan hô, Hàn Húc trong khung cảnh người người khen ngợi này bước lên xe ngựa rời đi dưới sự hộ tống của binh mã bản thân và binh mã do Trung Tề dẫn dắt.

Nhìn bóng người đi xa dần, Tri phủ khinh thường bĩu môi: "Lúc nào rồi còn nghĩ mình là quan lớn trong triều à, còn đi tới Kiếm Nam ư, Kiếm Nam mà biết thì nửa đường sẽ làm thịt hắn thôi."

"Bằng không hắn còn có thể đi đâu được?" Cấp dưới đứng bên cạnh mang một chút thương hại nói. "Bệ hạ đã không còn, triều đình rối loạn, hắn không còn chỗ về, chỉ có thể ôm hoàng mệnh đến chết."

"Đám quan lớn triều đình này đúng là không nhận biết rõ hiện thực." Tri phu cao cao tại thượng rủ lòng thương sót.

"Không phải không biết rõ mà là không muốn biết mà thôi." Có người cảm thán.

Bọn họ quay đầu nhìn thấy một văn sĩ mặc áo xanh đang đứng ở phía sau.

Người này mỉm cười thi lễ với tri phủ: "Sống an lành quá lâu rồi, có thể tỉnh táo như đại nhân quả thật là rất ít."

Tri phủ mỉm cười nhận lời khen ngợi.

"Nhưng mà thật sự muốn đi diệt phỉ à? Đám binh mã kia không ít nha." Văn sĩ cũng nhìn về phương xa, chân mày nhăn lại mang vài phần lo lắng. "Vì mấy gã sơn tặc mà thiệt hại binh mã quả thật không đáng."

"Không sao, đại đa số không phải binh mã của chúng ta." Tri phủ cười nói.

"Đám binh mã Kiếm Nam này dùng khá tốt đó chứ." Cấp dưới cũng cười nói theo. "Lệnh bọn họ làm gì thì bọn họ làm đó, chịu thương, chịu khó."

"Cũng đáng thương, làm mất của hồi môn của Lý đại tiểu thư, mà Kiếm Nam đạo trị quân cực kỳ nghiêm khắc, bọn họ không dám trở về, cũng không dám đi đến phủ Thái Nguyên, chỉ có thể ở lại nơi này của chúng ta." Tri phủ cười cười. "Xem bọn họ chịu thương chịu khó làm việc như vậy, Quan Sát sử mới cho bọn họ ở lại Trung Võ quân, có việc lặt vặt gì thì giao cho bọn họ chạy chân, lần này tới bên này của chúng ta, ta thấy dùng thuận tay nên giữ lại lâu một chút."

Văn sĩ vuốt râu híp mắt nói: "Nhưng rốt cuộc bọn họ là binh mã Kiếm Nam đạo, đại nhân, nơi này không thể giữ lại người ngoài, chờ binh mã của tướng quân tới, mọi người không dễ hợp tác."

Hắn nói không hề e dè, tri phủ không khỏi chột dạ nhìn bốn phía, cũng may bên cạnh đều là nhóm quan lại người mình.

"Vậy nên làm như thế nào?" Tri phủ nhỏ giọng hỏi. "Đuổi đi thì khó coi, vạn nhất bọn họ gây ồn ào lại đưa người của Kiếm Nam đạo tới thì càng phiền toái."

Văn sĩ cười: "Này thì có gì khó? Bọn họ không phải đi diệt phỉ hay sao? Vệ binh Đại Hạ hy sinh thân mình chết vì con dân đúng là có ý nghĩa mà."

...

...

Tiễn đi quan lớn triều đình, nhận được lời cảm tạ của dân chúng, bọn quan viên trong phủ đến tử lâu bày yến hội, còn tặng chút rượu và thức ăn cho đám người trên đường cái.

"Nghe nói vị Võ thiếu phu nhân ở Hoài Nam đạo cũng hưởng lạc như vậy."

"Gì mà hưởng lạc, đó là thu mua nhân tâm để nổi danh thôi."

"Ha ha, chúng ta cũng thu mua nhân tâm để nổi danh nào."

Bọn quan viên uống say khướt đi xuyên qua phố xá náo nhiệt, thật ra một khi đã quen với loạn thế thì cũng chẳng có cảm giác gì, phản quân không đánh tới đây, mà đánh cũng không phải sợ, binh mã trong tay bọn họ, triều đình cũng không quản lý, dân chúng còn thành thật nghe lời hơn so với trước kia....

Đi vào phủ nha yên ắng, chỉ có bốn tiểu lại ra nghênh đón.

Tri phủ thấy không vui hỏi: "Người đâu hết rồi?"

Mấy tiểu lại tựa hồ như sợ hãi, cúi gằm mặt xuống, thanh âm hàm hồ thưa thốt: "Uống rượu."

Bởi vì trên đường có tặng rượu, cho nên rất nhiều người trong phủ nha đều chạy ra ngoài cướp đoạt rượu uống, tri phủ mắng một tiếng kỳ cục, mấy viên quan lại bên cạnh khuyên can.

"Hiếm khi vui vẻ, để cho bọn họ uống vài ly đi." Bọn họ nói.

Văn sĩ ở phía sau cũng gật đầu: "Cùng vui, cùng vui." Rồi lại giơ tay cười nói. "Để ta phục vụ đại nhân đi nghỉ thôi."

Đám quan lại khác cũng cười theo, mồm năm miệng mười nâng tri phủ đi vào.

"Nghe nói lúc trước, khi có yến hội trong cung, mọi người uống say còn ngủ ở đại điện đó."

"Hôm nay chúng ta cũng ngủ ở đại đường được không?"

Tiếng nói cười càng ngày càng say sưa, đám người xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào bên trong, không hề chú ý bốn tiểu lại ở phía sau đã đóng chặt cửa phủ. Bên trong phủ nha đèn đuốc cũng ít đi nhiều, gió đêm gợi lên khiến bóng đêm lay động dưới mái hiên hay trên đầu tường, tựa như có vô số cánh tay đang múa loạn. Cánh tay càng ngày càng nhiều, biến thành hình người, bọn họ bò lên đứng dậy, những chiếc bóng in hình xuống mặt đất càng lúc càng nhiều.....

Trong đại đường, đèn đuốc sáng trưng, nhóm quan lại cười nói kề vai sát cánh đi vào, có người thật sự muốn nằm luôn xuống mặt đất ở đại đường, nhưng vừa mới cúi người thì đã thấy một bóng người đã nằm ở đó, hắn dùng đôi mắt say lờ đờ nhìn theo cái bóng đó, sau đó hai mắt trừng lớn.

"Trung Tề? Vì sao ngươi lại ở chỗ này?" Hắn hô lên thất thanh.

Trên bàn trong đại đường đang có một người trẻ tuổi ngồi đó, cẳng chân dài chống lên, bàn tay đùa nghịch một thanh đao thon dài, nghe thấy có người hỏi thì ngẩng đầu cười với đối phương, hai má núm đồng tiền hằn sâu chọc người say mê.

"Trung Tề?" Tri phủ mông lung trong men say. "Đến đây, đến đây, uống rượu...."

Tuy rằng văn sĩ cũng uống say nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn xoay chạy ra phía ngoài: "Người....."

Chữ "đâu" còn chưa kịp thốt ra thì thanh đao thon dài đã xuyên thấu ngực hắn, văn sĩ trợn trừng mắt ngã sấp xuống mặt đất, hắn biết mà, binh lính Kiếm Nam đạo chẳng sợ cười e lệ giống một cô nương thì cũng là một con sói đói.

Thi thể gã ngã xuống nện vào khung cửa, đại đường náo động, trong ánh đèn sáng trưng bóng người như đang quay cuồng, tựa như thiêu thân, nhưng mặc kệ có bay như thế nào cũng không thể thoát ra được khung cửa. Bên ngoài, một tia sáng cuối cùng đã bị bóng đêm nuốt hết, bóng tối bủa vây lấy phủ nha, nuốt sống những tiếng kêu thảm thiết.

...

...

Tin tức trong loạn thế được lan truyền nhanh chóng, vẫn luôn là tin tức xấu.

"Đường Thành náo loạn phỉ tặc à?"

Binh mã đã ra khỏi địa phận Hà Nam đạo đang tạm nghỉ ở ven đường, khi Từ Duyệt tới gần thì nghe thấy Khương Danh đang tán gẫu với vài người.

Khương Danh không hề kiêng dè hắn mà đáp: "Đúng vậy, phản quân chưa đánh tới bên kia thì sơn tặc đã gây loạn trước rồi."

Từ Duyệt nghĩ: "Lúc trước, chúng ta đi qua Hứa Châu của Hà Nam đạo hình như cũng gặp không ít sơn tặc, thế đạo rối loạn, tặc phỉ càn rỡ." Hắn lại xùy một tiếng. "Còn có loạn quân là tặc."

Đám binh mã Hà Nam kia thật buồn cười, vậy mà còn định ngăn bọn họ lại.

Một binh tướng nói cho Từ Duyệt tin tức vừa mới nghe được:

"Đường Thành diệt phỉ, giết được rất nhiều bày ở cửa thành thị chúng, còn tuyên bố muốn thanh trừ toàn bộ phỉ tặc trong cảnh nội, kết quả đám phỉ tặc kia bí quá hóa liều, đêm đó thừa dịp quan phủ và dân chúng uống rượu cùng vui, giết hết đám quan viên say rượu."

"Thật đáng sợ." Khuôn mặt lão nông thuần phác của Khương Danh tràn đầy kinh hoảng. "Cũng may là vừa lúc có một ít binh mã của Kiếm Nam đạo ở đó, bọn họ hiệp trợ cho Trung Võ quân diệt phỉ còn chưa đi xa, kịp thời trở về giết hết đám sơn tặc nọ."

"Kiếm Nam đạo?" Từ Duyệt khó hiểu, lại cảnh giác hỏi. "Tại sao binh mã của Kiếm Nam đạo lại ở nơi đó?"

Khương Danh nói: "Đại nhân không biết à? Chuyện này nói ra thì rất dài, nhanh ngồi xuống đi."

Vì thế, hắn lôi kéo Từ Duyệt ngồi xuống, kể như này như kia một phen, Từ Duyệt nghe đến mơ màng rồi chợt nhớ tới: "Dường như lúc trước khi An Khang Sơn mới phản loạn có nghe qua, Hà Nam đạo báo tin vui có binh mã Kiếm Nam đạo đến hỗ trợ gì đó."

Khương Danh gật đầu: "Đúng vậy, đúng là bọn họ."

Từ Duyệt lại nhớ đến đám Trung Võ quân vừa chặn đường, hừ một tiếng: "Ta biết ngay mà, đám chặn đường kia đúng là phế vật."

Chẳng qua, Từ Duyệt gãi gãi lỗ tai, tại sao cảm thấy việc này có chút quen thuộc?

"Đại nhân, chúng ta nhanh nhổ trại đi." Khương Danh kết thúc tán gẫu, hắn nói với biểu tình lo lắng: "Tình hình bên Đô tướng cũng không quá tốt á."

Từ Duyệt vứt hết những ý niệm lung tung rối loạn ra khỏi đầu: "Đúng vậy, chúng ta phải nhanh chóng chạy về, hỗ trợ cho Đô tướng giết địch."

- ---------------------------