203. Trước đó và hiện tại.
Lý Minh Lâu không cưỡi ngựa, mà nắm tay Võ phu nhân lên xe ngựa, tri phủ Quang Châu đi theo cạnh xe nói chuyện.
Cảnh nội phủ Quang Châu hiện giờ đã sớm không có bóng dáng của phản quân nữa, ngay cả Hoài Nam đạo cũng vững vàng hơn rất nhiều. Tuy rằng đã từng gặp gỡ và giao chiến vài lần với phản quân của An Đức Trung và đám quân đầu hàng của Quan sát sử Hoài Nam đạo tại những nơi khác, nhưng không hề xảy ra ở trong cảnh nội của Quang Châu.
Sau đó phần lớn phản quân của An Đức Trung rời đi tới Đông Nam đánh nhau với Tề Sơn, đám quân đầu hàng càng không dám bén mảng tới phủ Quang Châu, nhưng binh mã ở châu phủ lại thường xuyên ra ngoài, thành trì nào có thể đòi lại thì đòi, không đòi được thì đánh, đánh không lại cũng không sao, cướp đoạt lương thảo và lưu dân xong thì chạy.
Người tới ta đi dần dần Hoài Nam đạo lấy Sào Hồ là biên giới, phía tây quy thuận và nghe theo lệnh của phủ Quang Châu, phía nam thì nghe theo lệnh của Quan Sát sử đã đầu hàng.
"Binh mã của chúng ta mở rộng thêm được 1 vạn 5 nghìn người." Tri phủ Quang Châu mặt mày hơn hở, mang theo vài phần ngượng ngùng cộng thêm vài phấn đắc ý, ám chỉ: "Lúc trước, tính ra đạo phủ lúc trước cũng chỉ có khoảng ngần đó binh mã, số lượng đăng ký lên triều đình chẳng qua là giả dối."
Hơn 1 vạn binh mã này đương nhiên nghe theo mệnh lệnh của Chấn Võ quân, nhưng đại tướng Nguyên Cát của Chấn Võ quân, người thu phục bọn họ lại ở trong phủ nha, ngoại trừ luyện binh ra thì những việc khác đều do tri phủ là hắn đây quản lý, cho nên, hiện giờ địa vị của hắn có thể nói là cùng cấp với Quan sát sử Hoài Nam đạo.
Chỉ thiếu một tờ công văn nhâm mệnh do triều đình phê duyệt.
Hắn có thể ban bố công văn bổ nhiệm cho huyện lệnh huyện Đậu, nhưng công văn nhâm mệnh của bản thân thì không ký được. Chẳng qua, tri phủ cảm thấy việc này chẳng có vấn đề gì, hắn nhìn Võ thiếu phu nhân và Võ phu nhân ngồi trong xe ngựa, hiện tại trượng phu của một người cũng là con trai của một người ở bên trong đang dẫn đại quân che chở cho cả triều đình đi tới đất phong của Lỗ Vương.
Chiêu Vương đã chết, Thái tử cũng sắp ly thế rồi, Lỗ Vương là huyết mạch duy nhất của Tiên đế, người này chính là tân đế.
Nhâm mệnh một chức vị Quan sát sử đối với Võ Nha Nhi người có công ủng lập và hộ vệ không phải việc lớn gì, mà đối với tân đế thì lại càng không.
Nhớ đến lúc trước chỉ muốn vào Đạo phủ làm phó thủ, tri phủ Quang Châu cảm thấy mình thật không có chí khí, cho nên Nguyên Cát muốn thu nhận lưu dân hắn cũng không có ý kiến, lượng người ở Đạo phủ Dương châu còn đông gấp 10 lần phủ Quang Châu đấy.
Mà dù có lấp đấy 10 cái phủ Quang Châu này thì cũng không cần hắn ra tiền.
Có người ra tiền nuôi quân, có người ra tiền dưỡng dân, hắn chẳng qua chỉ là chạy nhiều nơi một chút, nói nhiều lời thêm một chút với quan binh, dân chúng mà thôi.
Nghĩ đến đây, vó ngựa của hắn thật nhẹ nhàng, đám quan lại phía dưới còn khuyên hắn không cần tự mình tới đón Võ thiếu phu nhân, đứng ở cửa nha môn đón là được, vì như này có vẻ mất thân phận. Hắn hung hăng mắng cho bọn họ một trận, mới qua được vài ngày lành đã không biết trời cao đất rộng là gì, chẳng lẽ không biết bên Tuyên Võ đạo kia vừa khóc vừa la muốn Võ thiếu phu nhân ở lại đó hay sao.
"Võ thiếu phu nhân chẳng qua mới dừng lại ở đó hơn một tháng, Tuyên Võ đạo đã an ổn hơn so với trước khi gặp nạn binh hỏa, ngay cả thương nhân cũng qua đó rồi, thậm chí dám rêu rao đi qua nơi đóng quân của phản quân."
"Nếu Võ thiếu phu nhân ở lại Tuyên Võ đạo thì Nguyên Cát và vô số binh lính cũng sẽ đi theo."
Mồ hôi của nhóm quan lại vã ra như tắm, không có binh thì bọn họ chẳng còn gì hết, vì thế không chỉ ra ngoài đón tiếp mà còn kêu gọi nhóm người phú quý, tài giỏi trong thành cũng ra nghênh đón.
Ngoại trừ quan viên và nhóm người giàu có ra thì dân chúng cũng ùa tới như thủy triều, khác hẳn với lúc trước vừa xa lạ vừa gò bó. Lúc này, dù chỉ nhìn được chiếc xe ngựa không thấy được người ngồi bên trong họ vẫn kích động kêu gọi tên nàng, Võ thiếu phu nhân, còn có người cất cao giọng, hát lên khúc nhạc ngợi ca.
"Phủ Quang Châu cũng thiết lập rất nhiều lu cháo, không có lu rượu, trời nóng quá, Nguyên Cát đã đổi thành canh giải nhiệt." Ở trong xe ngựa, Kim Kết giải thích cho Lý Minh Lâu.
Nơi này bị vây khốn trong thời gian không dài, dân chúng ở phủ thành cũng giàu có, vốn dĩ không cần làm việc này, nhưng binh mã được khuếch trương và lưu dân đến càng lúc càng nhiều. Dân chúng trong phủ thành không cần Võ thiếu phu nhân phải ra tay, chỉ có lưu dân thì được nàng dưỡng, vì điều này mà dân chúng phủ thành cũng được lợi cho nên nàng được người người ca ngợi.
"Vệ đại nhân cũng góp vui đấy ạ, để cho phú hộ ở huyện Đậu cũng tới đây phát cháo, còn tuyên dương khắp nơi rằng họ được lu cháo của Võ thiếu phu nhân cứu mạng, hiện giờ có ruộng có phòng có tiền, ăn no mặc ấm, cho nên cũng tới phát cháo để hồi báo cho người, còn nói thêm với những người tới lĩnh cháo rằng, hãy tới huyện Đậu, trong tương lai bọn họ cũng có thể đi phát cháo cho người khác."
"Nhóm lưu dân không tin lời đó, có mấy phú hộ liền vỗ ngực nói có thể kiếm tiền, còn chia sẻ cơ hội kiếm tiền nữa, vì thế không ít lưu dân đã bị họ câu đi mất."
"Phủ Quang Châu cực kỳ tức giận, nói cho Vệ huyện lệnh là không được tới đây cướp người, Vệ huyện lệnh cũng cực kỳ tức giận nói đây là chia sẻ khó khăn với châu phủ."
"Thấy huyện Đậu và châu phủ thay nhau cướp lưu dân, những thành trì khác cũng đến cướp. Bọn họ lại càng buồn cười hơn là cướp về không biết dưỡng như thế nào, chạy tới trước mặt Nguyên Cát đòi tiền, da mặt thật dày nói Võ thiếu phu nhân không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia được."
"Nguyên Cát đúng là thành thật, cuối cùng vẫn cho tiền."
"Vì thế rất nhiều nơi biết được thiếu phu nhân thiện tâm."
Thanh âm ríu rít của Kim Kết vang lên trong xe, tri phủ Quang Châu ở bên ngoài cũng không thấy ầm ĩ, thỉnh thoảng còn góp một hai câu bổ sung hoặc sửa đúng lại.
Những việc này Lý Minh Lâu không biết, vì không để ảnh hưởng đến việc hành quân của nàng, Nguyên Cát rất ít khi viết thư, cũng rất ít khi kể về những việc bên này, có hắn ở đây, nàng cũng rất yên tâm.
Nguyên Cát khiến nàng yên tâm và làm tốt mọi thứ hơn so với tưởng tượng, tựa như Hàn Húc vậy, kiếp trước hai người họ đều chết sớm, không ai có thể nhìn thấy ánh hào quang của bọn họ, ánh hào quang ấy có thể cứu được rất nhiều người.
"Hẳn là không còn tiền đúng không?" Lý Minh Lâu hỏi Kim Kết.
Tuy rằng mặc kệ mọi chuyện nhưng chuyện gì Kim Kết cũng biết, nàng nhíu mày, gật gật đầu:"Đúng là không đủ dùng."
Tiền của nàng hẳn là đã xài hết, Kiếm Nam đạo lại cách quá xa, chiến loạn nổi lên bốn phía, chuyển tiền tới đây không hề dễ dàng, mà cũng dễ dàng bị người phát hiện.
Xuyên qua cửa thành, đường cái càng thêm náo nhiệt, qua tấm mành sa Lý Minh Lâu nhìn thấy không ít thương nhân đã giơ lên hàng hóa của mình.
"Võ thiếu phu nhân, ta có kỳ trân dị bảo."
"Võ thiếu phu nhân, ta có rượu ngon."
Lý Minh Lâu nói: "Chúng ta tự mình kiếm tiền thôi." Dứt lời, nàng nhấc mành sa lên, nhìn các thương nhân đang chen tới: "Các vị có kỳ trân dị bảo gì?"
Đây là lần đầu tiên đám thương nhân nhìn thấy Võ thiếu phu nhân. Đột nhiên, sau tấm mành tinh mỹ xuất hiện một người bọc kín diện mạo, thật đúng là khiến người hoảng sợ, nhưng tiền tài có thể chống lại được mọi sợ hãi, bọn họ nhanh chóng ùa tới tranh nhau dâng lên hàng hòa của bản thân.
Hàng hóa tinh xảo không thể không tùy thời mang theo.
Tên của những hàng hóa này quá hiếm lạ và cổ quái, dân chúng bốn phía hoang mang nghe không hiểu ra sao, mà nhóm phú hộ và quan viên vây quanh xe có vài thứ cũng chưa từng nghe qua, nhưng người thiếu nữ xốc mành sa lại không hề tò mò.
"Loại chạm ngọc này quá lớn, ta không thích."
"Chuỗi hạt mà vị này nói quá sáng, tạm thời ta không dùng đến."
"Ta không thích khắc gỗ, dù cho nó đúng là kỳ trân."
Nàng nhất nhất nói ra bản thể của những kỳ trân dị bảo đó, chỉ dùng ngữ điệu bình đạm cũng khiến cho những thương nhân này thấy xấu hổ. Tại sao bọn họ có thể lấy ra những đồ vật tục tằng như vậy bán cho Võ thiếu phu nhân được chứ.
Người thiếu nữ với bộ dạng giống như nữ quỷ trước mắt đây quả nhiên là thần tiên trong truyền thuyết, chỉ có thần tiên mới gặp qua nhiều trân bảo đến như vậy.
Lý Minh Lâu không hề trào phúng những thương nhân này: "Nếu các vị có trân bảo càng thú vị hơn thì có thể lại đến tìm ta, nếu không có trân bảo vậy bán thứ khác đi." Nàng lướt qua đám thương nhân này nhìn về phía phố xá sầm uất. "Vị nào bán rượu?"
Bởi vì đám thương nhân có kỳ trân chen lên trước cho nên những thương nhân bán đồ ăn uống tự biết xấu hổ lui ra xa, lúc này nghe thấy tiếng hỏi thì lập tức vui vẻ, sôi nổi giơ tay đáp.
"Thiếu phu nhân, ta có rượu ngon."
"Thiếu phu nhân, ta cũng có rượu ngon."
Lý Minh Lâu nói: "Chúng ta bôn ba mấy tháng trời bên ngoài, trải qua sinh tử mới về đến đây, mua toàn bộ rượu ngon của bọn họ, ta mời toàn thành uống rượu cùng vui."
Không biết Nguyên Cát xuất hiện ở bên cạnh xe từ khi nào, mà tựa hồ như vẫn luôn ở đây, hắn đáp lại bằng một nụ cười và tiếng thưa dạ.
Tiếng hoan hô vang lên bốn phía, tản ra khắp phố xá sầm uất, toàn bộ phủ thành tràn đầy không khí vui mừng.
"Thiếu phu nhân trở về, cả tòa thành giống như đóa hoa nở rộ." Tri phủ Quang Châu thốt ra lời khen ngợi hoàn toàn không thấy ngượng mồm.
Chỉ có Kim Kết ngồi bên trong xe là có một chút khó hiểu: "Thiếu phu nhân không phải nói muốn kiếm tiền ư? Đây là tiêu tiền mà."
...
...
Mặt trời chói chang tựa như có thể phơi khô cả người, Từ Duyệt cúi đầu ngửi ngửi cánh tay, hương rượu vẫn còn vấn vương quanh đây, nhớ đến ngày ấy vào thời khắc đứng dưới lu rượu được rượu thơm tưới đẫm thân mình, hắn không nhịn được mà nhếch miệng cười, chơi vui cực kỳ.
Có tiếng ho nhẹ bên tai: "Từ đại nhân, hôm nay chúng ta có cần tạm nghỉ không? Phía trước có trạm dịch."
Đương nhiên, trạm dịch kia đã hoang tàn, chẳng qua phòng ốc vẫn còn, không cần ăn ngủ ngoài trời.
Từ Duyệt quay đầu nhìn Khương Danh: "Khương lão đệ, chúng ta vẫn nên ra roi thúc ngựa nhanh chóng tìm Võ Đô tướng đi."
Khương Danh gật đầu, đưa tay vỗ vỗ tay nải treo trước người: "Đúng vậy, phu nhân và thiếu phu nhân cực kỳ nhớ mong đô tướng, không biết trên đường có bình an, thuận lợi hay không."
- --------------------------