Đệ Nhất Hầu

Chương 200




200. Đi đường vòng.

Ngày mùng 7 tháng 6 năm Thành Nguyên thứ tư, doanh trướng rậm rạp trải rộng ngoài thành Hình Dương, bên trong có vô số binh tướng đứng trang nghiêm, thậm chí không ngừng có kỵ binh chạy băng băng tới, theo đó ở nơi xa còn vô số binh mã vọt tới, che trời lấp đất.

Trước thành Hình Dương, đại kỳ của An Khang Sơn đã treo ở cửa thành, bên cạnh đó là thi thể của tri phủ nơi đây, cửa thành rộng mở, bên trong phảng phất như một tòa thành chết, không có lấy một bóng người, nhưng An Khang Sơn không hề vào thành mà ngồi ngay ngắn bên trong doanh trướng kêu rê.n khóc lóc.

Đương nhiên, hắn không phải bi thương cho thi thể thành chủ đang treo trước cửa.

"Ta đáng chết vạn lần." Nước mắt An Khang Sơn không ngừng trào ra, ướt đẫm chòm râu cùng với tấm áo gấm khoác trên người, hắn còn đấm mạnh nắm tay vào ngực mình. "Ta tới chậm một bước rồi, khiến bệ hạ gặp phải độc thủ."

Hai bên doanh trường có mười mấy quan tướng đang quỳ, cũng lớn tiếng kêu khóc, đấm ngực dậm chân: "Là chúng nô tài vô năng."

Hai bên chủ tớ tự tránh một phen, dưới sự khuyên báo của hai gã quan văn đi theo quân, An Khang Sơn mới dừng khóc, lúc này đám tráng phó mới nâng chậu vàng và khăn lụa mềm lên cho An Khang Sơn lau mặt.

Trong doanh trướng đã không còn tiếng khóc, không khí yên ắng ngưng đọng, đặc biệt là khi tầm mắt của An Khang Sơn hướng về nơi trung tâm, trong doanh trướng to rộng có vẻ chật chội bởi ngoài trừ đám quan tướng đang quỳ ra thì còn có không ít thi thể nằm dưới mặt đất.

Những thi thể này là quan tướng mới chết trận gần đây, chức vị có cao có thấp, khuôn mặt có quen có lạ. Tầm mắt An Khang Sơn dừng lại ở thi thể Tôn Triết.

"Bạch Bào quân?" An Khang Sơn hỏi, hắn đứng lên đi tới gần.

"Là đội quân hợp thành từ những tán binh lưu lạc trong cảnh nội Hoạt Châu, bọn họ khoác lên áo bào trắng bên ngoài binh phục của Đại Hạ, tự gọi mình là Bạch Bào quân." Một quan tướng cúi người, thấp đầu nói: "Thủ lĩnh là Hạng thị của phủ Thái Nguyên, Hạng Nam."

Thiên hạ rộng lớn như vậy, phủ Thái Nguyên lại quá nhỏ bé, vì sợ An Khang Sơn không biết Hạng thị là ai, một quan tướng khác vội vàng bổ sung: "Là con rể của Lý Phụng An, cháu trai của Hạng Vân một trong tám thuộc cấp của Lý Phụng An."

An Khang Sơn à một tiếng, nhớ ra: "Là tiểu tử chạy thoát trong khi chém giết người của Thôi Chinh à."

Đúng vậy, lúc ấy cảm thấy chỉ là một tiểu tử không đáng lo, ai ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã có thể kéo thành một đội quân mã.

"Ánh mắt Lý Phụng An đúng là không tồi." An Khang Sơn khen, hắn cúi đầu nhìn thi thể Tôn Triết.

Thi thể này bị Hạng Nam treo trên tường thành thị chúng mấy ngày mới được Phạm Dương quân cướp về, lại còn vận chuyển tới đây, giờ là mùa hè mùi thi thể hư thối làm người buồn nôn.

An Khang Sơn không hề bịt mũi còn nghiêm túc kiểm tra thi thể hư thối đó: "Có hai vết thương trí mạng?"

"Hạng Nam dùng thương." Một quan tướng vội đáp. "Đâm trúng bụng Tôn Triết, yết hầu của hắn trúng mũi tên là do Chấn Võ quân bắn thủng, lúc ấy Tôn Triết hai mặt thụ địch."

"Chấn Võ quân." An Khang Sơn nhai ba chữ này trong miệng.

Một quan tướng khác nửa quỳ, cúi đầu: "Đại đô đốc, xông vào Nghi Châu là Chấn Võ quân, cho nên mới đối kháng với Tôn Triết đang đóng giữ tại Tứ Thủy, mà Điền Trình cũng chết trong tay Chấn Võ quân, người lãnh binh là thê tử của Võ Nha Nhi."

Lại là hai vợ chồng họ! An Khang Sơn ấn khăn lụa lên mặt mình, nước mắt đã ngừng rơi nay lại cuồn cuồn trào ra, hắn lại gào lên khóc lớn: "Ta đáng chết, cũng lại chậm một bước khiến Chiêu Vương gặp phải độc thủ của bọn họ."

Đám quan tướng lại một lần nữa khóc theo, có người đấm xuống mặt đất, có người dập đầu liên tục, tranh nhau ôm đầu trách mắng, khóc cũng là khóc thật, khóc cho bản thân cùng với những bất an trong lòng. An Khang Sơn đối với thuộc cấp rất hào phóng, tùy ý ban thưởng, ăn nhậu chơi bời, trên đường hành quân có thể ngẫu nhiên đánh cướp, cướp được là của riêng nhưng đồng thời cũng rất tàn nhẫn, một khi bị định tội về quân luật, chết không phải chỉ một mình mà thường thường sẽ liên lụy tới người nhà và thân tộc.

Hiện tại, An Khang Sơn đang khóc như này, không biết chờ lát nữa bọn họ còn có thể khóc ra được nữa không, thừa dịp có thể khóc thì nhanh khóc ra đi.

"Đại đô đốc, bệ hạ và Chiêu vương liên tiếp gặp độc thủ, chúng ta phải nhanh chóng vào kinh thôi." Quan văn đứng bên cạnh lại lần nữa khuyên bảo, hắn ăn nói nhỏ nhẹ an ủi An Khang Sơn đang bi thống. "Thôi gian tặc đã dẫn Võ Nha Nhi và đám tặc binh đi Lân Châu."

Mặt An Khang Sơn đầy nước mắt: "Bệ hạ đã gặp độc thủ, ta còn vào kinh làm gì? Ta phải đuổi theo những gian tặc kia!"

Một quan văn khác vội nói: "Đại đô đốc, kinh thành còn có Thái tử mà, Đại đô đốc không thể bỏ mặc ngài ấy không màng được."

Quan văn lúc trước cũng nói: "Đại đô đốc, chỉ có vào kinh thành mới có thể chiêu cáo thiên hạ về hành phi phạm tội của đám tặc tử kia, báo thù cho bệ hạ và Chiêu Vương."

Kinh thành là nơi ở của Thiên tử Đại Hạ, đứng ở đó mới là chính thống, An Khang Sơn kéo ra khăn lụa đang đắp trên mặt: "Nhổ trại vào kinh."

Đám quan tướng đang khóc chết đi sống lại trên mặt đất lập tức đứng dậy, vang dội hô "vâng".

"Nhưng mà." Lại có quan tướng chần chờ một chút nói. "Xung quanh Lương Thành xảy ra chút vấn đề."

Con đường thích hợp và nhanh nhất để vào kinh thành là qua Lương Thành.

"Lương Thành có vấn đề gì."

"Không phải Hà Càn ở Lương Thành sao?"

Những quan tướng khác sôi nổi hỏi, bọn họ không muốn lại ở trong doanh trướng nữa, sự bi thương của An Khang Sơn sắp không áp chế được rồi.

"Hà Càn ở Lương Thành nhưng Chấn Võ quân cũng đã tới, lại có thêm một vị gián nghị đại phu tên là Hàn Húc đang kích động binh mã của các châu phủ xung quanh để phục tùng Chấn Võ quân." Quan tướng kia căng da đầu báo lên tin tức vừa nhận được. Hiện tại không nói, chờ tới khi An Khang Sơn tự mình thấy được thì hắn nhất định sẽ bị giết. "Bọn họ còn tuyên bố chờ Đại đô đốc đến."

Lại là Chấn Võ quân.

"Ta vốn tưởng nếu Lý Phụng An không chết thì hắn sẽ là phiền toái lớn nhất của ta." An Khang Sơn nói. "Không nghĩ tới hắn đã chết lại nhô ra một Chấn Võ quân."

Hắn vẫy tay với tráng phó, hai gã tráng phó hợp lực nâng một cây Phương Thiên kích*.

"Vậy... "An Khang Sơn nhận lấy trọng kích. "Vòng qua đi, chờ ta vào kinh phụng chính thống, gian thần tặc binh trong thiên hạ chờ tru sát đi."

Hiện tại chưa phải lúc dây dưa với bọn họ, chờ đại thế đã định, Chấn Võ quân cũng tốt mà Bạch Bào quân cũng thế, mệnh con kiến khó mà chống đỡ được bốn mùa.

Nhưng mà, An Khang Sơn chống trọng kích xuống đất, toàn bộ doanh trướng như run lên.

"Bệ hạ, Chiêu vương chết thảm, khó an." Thanh âm hắn nghẹn ngào, lại muốn rơi lệ. "Để con dân tặc quan trong Hình Dương này đều chôn cùng đi."

...

...

Ở nơi xa, khói đặc tựa như phá nát chân trời, mặt đất chấn động từng hồi liên tục rất lâu không ngừng.

Trên thành trì cao cao, trong sơn cốc nhấp nhô, giữa thôn xóm bị tàn phá chỉ còn là phế tích, một toán binh mã ẩn núp, thân mình họ căng ra đứng trang nghiêm tay nắm chặt đao thương.

Cứ như vậy mãi cho đến ngày tiếp theo cũng không thấy 10 vạn đại quân xuất hiện.

"Hàn đại nhân!" Hàn Húc đứng trên đỉnh đồi nhìn hai tin binh vội vàng chạy tới. "An Khang Sơn đã vòng qua Lương Thành, từ phía nam đi về kinh thành."

Một vài quan quân đứng bên cạnh không biết nên vui hay buồn lại càng do dự không biết có nên lập tức điều binh đuổi theo hay không.

Hàn Húc cười ha ha: "Hắn sợ chúng ta, An Khang Sơn không phải là không sợ gì cả, hôm nay hắn sợ hãi vòng qua chúng ta, ngày sau gặp nhau trên chiến trường, chúng ta cũng có thể khiến cho hắn sợ hãi mà bỏ chạy!"

Ngày sau ư? Nói cách khác hiện tại không đuổi theo à?"

"Hàn đại phu." Một quan tướng do dự nói. "Không thể thả An tặc vào kinh, chúng ta nên đuổi theo ngăn trở."

Hàn Húc nhìn người kia hỏi: "Đuổi theo sau ư, các ngươi có thể ngăn cản được không?"

Đối phương có mười mấy vạn đại quân mà hiện tại ở nơi này tính cả Phong Uy quân, Chấn Võ quân cũng với không ít tán binh nghĩa sĩ cộng vào chỉ có không đến 1 vạn người. Mấy quan tướng liếc nhìn nhau, đương nhiên không thể.

"Ta cũng không sợ, nguyện dùng thân này trừ tặc." Một quan tướng nghiêm mặt nói.

Hàn Húc cười nhạt: "Biết rõ không thể mà vẫn làm ư? Đừng ngu xuẩn như vậy, hy sinh thân mình như thế không hề có ý nghĩa gì đâu."

Đám quan tướng liếc nhau, không biết và cũng không dám nói gì.

Hàn Húc lại nhìn về phương xa. "Bệ hạ đã không còn nữa, thiên hạ đại loạn đã trở thành kết cục đã định. Việc cần làm lúc này không phải là đấu tranh trong sớm chiều mà phải nhìn lâu dài, dũng khí chân chính không phải là dám nghênh chiến mà là không lùi bước, cũng không phải là lấy trứng chọi đá, điều chúng ta phải làm là khiến bản thân lớn mạnh, ngưng tụ sức lực toàn thiên hạ để bình định phản loạn."

Chúng quan tướng đồng thanh hướng ứng, ánh mắt nhìn Hàn Húc cũng khác với trước đây, lúc trước là kính là sợ, hiện tại càng thêm phần tin phục.

Vị đại nhân triều đình này không giống với trong tưởng tượng của bọn họ, hắn có vũ dũng, lại sáng suốt, thông thấu, thật sự giống như một ngọn đèn soi đường.

"Hàn đại nhân." Có giọng nữ truyền đến.

Kẻ vũ dũng, sáng suốt, thông thấu khẽ nhíu mày, nghĩ, nữ tử này thật là, thời thời khắc khắc không rời. Hắn quay đầu nhìn xuống phía dưới chân đồi, nàng kia không mang theo tùy tùng mà tự mình cầm dù đi lên.

Nàng thấy được tầm mắt của hắn thì khẽ nâng dù lên, cho dù có miếng vải đen che mặt hắn vẫn tựa hồ như nhìn thấy nụ cười xán lạn của nàng.

Hàn Húc thở dài, kinh thành xa hoa lãng phí đã biến mất, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi bị kẻ khác quấn quýt si mê.

Nhìn thấy nữ tử này đi tới, hai bên quan tướng cung kính lui về sau mấy bước.

Khác với quan tướng ở nơi khác, Tuyên Võ đạo gần với Hoài Nam đạo cho nên bọn họ rất quen thuộc với Chấn Võ quân.

Cho nên, ở cái đêm xảy ra hỗn chiến đó, khi Chấn Võ quân đột nhiên đánh tới, nghe được Chấn Võ quân của huyện Đậu ra hiệu lệnh "không phải tặc không giết, không phải tặc lui ra sau", bọn họ không chần chờ nhiều đã lui ra sau, dừng công kích.

Hơn nữa so với Chấn Võ quân tại kinh thành, bọn họ càng quen thuộc với Chấn Võ quân tại huyện Đậu, cũng càng quen thuộc với Võ thiếu phu nhân hơn.

Chấn Võ quân tại huyện Đậu không phải tới từ Mạc Bắc mà là do Võ thiếu phu nhân chiêu mộ dân tráng mà thành quân, những dân tráng đó tạo thành đội quân đánh lui loạn binh, cứu viện phủ Quang Châu, khiến cho phản quân của An Đức Trung ở Chiết Tây chỉ dám nhìn rồi tránh đi.

Đây là sự lợi hại của Chấn Võ quân hay là sự lợi hại của riêng Võ thiếu phu nhân? Bọn họ lui về sau lặng lẽ đánh giá nữ tử này.

Lý Minh Lâu đã tới bên người Hàn Húc.

"Hàn đại nhân, An Khang Sơn đã vòng qua Lương Thành đi về Kinh thành." Nàng nói. "Đây đều là công lao của ngài."

Hàn Húc lắc đầu. "Thiếu phu nhân quá khen."

"Không phải tán thưởng." Nàng nói. "Bởi vì có Hàn đại nhân ở đây cho nên binh mã xung quanh Lương Thành mới có thể tụ tập, vạn người một lòng, khiến An Khang Sơn sợ hãi." Giọng nàng lại mang vài phần ảm đạm. "Cũng khiến cho dân chúng nơi đây không gặp phải tra tấn."

Theo tin tức đại quân của An Khang Sơn đi đường vòng đưa về thì còn có tin quan binh dân thường xung quanh thành Hình Dương thương vong. Sau khi thất thủ, tri phủ thành Hình Dương bị giết, bị phơi thây ngoài cửa thành, An Khang Sơn lại buông lời lừa gạt đối với dân chúng và quan binh trong thành chỉ cần đầu hàng sẽ không giết. Sau đó bàng quan để cho binh sĩ dân chúng tàn sát lẫn nhau mua vui, cuối cùng vạn mũi tên bắn ra, thiêu cháy toàn bộ tù binh và dân chúng.

Có khoảng sáu bảy ngàn người bị hại.

Thành Hình Dương đã từng là nơi phồn thịnh bậc nhất giờ giống như địa ngục trần gian.

Hàn Húc bi thương, phẫn nộ quát: "Tặc tử An Khang Sơn không bằng cầm thú."

Hắn trọng thương còn chưa khỏi hẳn, miễn cưỡng mới có thể đứng dậy, cảm xúc kích động khiến thân mình lay động, Lý Minh Lâu vội duỗi tay nâng: "Hàn đại nhân nén bi thương."

Hàn Húc nhẹ phẩy tay áo lui về phía sau, tránh đi bàn tay của nàng, ngồi xuống ghế nâng, đưa tay che miệng ho khan.

Nàng không để bụng mình bị gạt ra, bước tới gần ghế nâng nói: "Đại quân của An Khang Sơn đã đi đường vòng, chúng ta không thể ngăn cản nhưng Lương Thành vẫn phải đoạt về."

Lương Thành là thủ phủ của Tuyên Võ đạo, nếu triều đình chiếm lại được thì có thể an ổn được nhân tâm, cũng càng có thể ngưng tụ lại binh mã đang tán loạn trong cảnh nội.

"An Khang Sơn đi đường vòng nhưng để lại không ít binh mã cho Hà Càn." Một quan tướng ở bên cạnh nói, nói xong lại thấy ngượng ngùng nghĩ, sao Võ thiếu phu nhân lại không biết được.

Trước mặt nàng, hắn cảm thấy hổ thẹn vì sự khiếp nhược của mình.

Lý Minh Lâu không hề khinh thường lời nhắc nhở của đối phương, nàng gật đầu: "Bởi vì An Khang Sơn muốn nhanh chóng vào kinh cho nên không có tâm tình chiến đầu với chúng ta, nhưng phản quân tại Tuyên Võ đạo nhất định phải đánh bại."

Hàn Húc ngồi trên ghế, khẽ nhíu mày hỏi: "Lương Thành có bao nhiêu binh mã?"

"Ước chừng một vạn tư." Một quan tướng khác đáp.

Hàn Húc gật đầu, so ra thì nhiều hơn binh mã của bọn họ: "Tuy rằng Hà Càn có nhiều binh mã hơn, để đoạt lại Lương thành cũng không phải dễ dàng gì nhưng hắn muốn làm gì chúng ta cũng như vậy, cứ từ từ, tương lai còn dài."

Vừa dứt lời thì đã nghe nữ tử ở bên người cũng nói "đúng vậy, đúng vậy", sau đó thì nhìn hắn, hoặc là nói tầm mắt của nàng chưa từng rời khỏi hắn.

"Có Hàn đại nhân ở, binh mã không lo." Nàng khen.

Hàn Húc ngồi trên ghế không hề thấy thoải mái, nữ tử này dán sát vào ghế dựa, bàn tay còn nắm lấy tay cầm, đứng gần một ngoại nam như vậy mà không có ai ngăn cản nàng một chút ư?

Hàn Húc nhìn sang quan tướng đang cung kính cùng với binh sĩ nghiêm nghị ở hai bên.

"Thiếu phu nhân quá khen...." Hắn tỏ ra khách khí và xa cách.

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Không phải tán thưởng."

Nàng đáng giá người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế trước mặt, khiếp trước chưa từng gặp gỡ, cũng không hề tiếp xúc giao lưu, còn tưởng rằng chỉ là một mệnh quan triều đình bình thường.

Không nghĩ tới, người này lại là người có dũng có mưu, khí thế như lôi đình, lại như mưa phùn gió xuân không tiếng động thấm đẫm vạn vật.

Lúc trước, từng nghe dân chúng Dĩnh Trần tin phục hắn, mấy ngày nay chính mắt nhìn Hàn Húc ngồi trên ghế nâng, dạo quanh thành trì đứng giữa binh mã, có thể nói là nhất hô bá ứng.

Người như vậy mà kiếp trước lại chết trong âm mưu của mấy tiểu quan và tiểu binh quả là đáng tiếc, tựa như phụ thân của nàng vậy.

Cũng may đời này hắn còn sống.

Vậy, nhất định phải để cho hắn sống thật tốt đi, người như vậy sẽ có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.

"Có Hàn đại nhân ở, chắc chắn Tuyên Võ đạo sẽ được trọng chấn." Lý Minh Lâu nói.

Miếng vải đen che kín cả khuôn mặt nhưng không che được tầm mắt cực nóng của nàng. Hàn Húc dịch dịch lưng trên chiếc ghế, hắn không muốn thảo luận về đề tài binh mã Tuyên Võ đạo nữa, khẽ ho một tiếng: "Võ thiếu phu nhân, chừng nào thì ngài trở về bên Võ đô tướng? Ngài có hoàng mệnh trong người, không nên trì hoãn quá lâu."