Đệ Nhất Hầu

Chương 199




199. Thông đồng với tặc phải giết.

Mặt trời chói chang, ngoài phủ nha chen chúc đầy người, có binh tướng có dân chúng không khí cực kỳ ồn ào, nhốn nháo.

"Oan uổng quá!"

Trước cửa phủ bày ra hai thi thể, đó là hai binh sĩ ngày đó đi cũng Hàn Húc để gặp Vu Phi, còn có thêm mười mấy người khác bị áp giải tới đây, có người mặc quan bào, có binh sĩ, có tư lại, sau khi bị đẩy ngã ép quỳ, có kẻ khóc lóc, có kẻ kêu gào phẫn nộ.

"Ta oan uổng quá!"

"Ta không hề thông đồng với tặc! Các ngươi vu hãm ta!"

Tư mã giãy giụa đứng lên, duỗi tay tháo quan mũ ôm trước người, tỏ ra kiêu căng lại phẫn nộ nhìn tri phủ và hai quan tướng xa lạ đứng trước cửa phủ nha: "Vu Phi và Hà Càn vốn đã có thù oán từ trước, giờ bọn họ đánh nhau thì có gì là kỳ quái? Vu Phi bị giết thì cũng có gì là kỳ quái!"

Tri phủ thở ngắn than dài không hề trả lời.

"Vu Phi bị binh sĩ tùy tùng mà các ngươi phái đi giế.t chết." Trung Ngũ miêu tả tình cảnh lúc đó cho dân chúng và chúng binh tướng ở đây biết. "Vốn dĩ Vu tướng quân và Hàn đại phu đã bàn bạc xong, còn bắt tay cộng hoan, nhưng kẻ này lại nhân lúc mọi người không đề phòng gi.ết chết Vu tướng quân, cùng lúc đó, phản quân của Hà Càn đánh úp lại, hô to Vu tướng quân đã chết, làm rối loạn quân tâm nhằm công phá Nê Thủy cốc."

Hắn dứt lời, duỗi tay chỉ Tư Mã.

"Hai binh sĩ tùy tùng là do người này lựa chọn."

Phần lớn dân chúng đang vây xem đã biết hỗn chiến xảy ra ở Nê Thủy cốc, nhưng không rõ nội tình bên trong. Lúc này, nghe được quá trình thì quá khiếp sợ, ồn ào nghị luận, mà đám binh tướng thì tỏ ra phức tạp, bọn họ là thuộc cấp của Vu Phi, được mời đến phủ Dĩnh Trần đích thân điều tra làm sáng tỏ sự việc và bắt kẻ phản tặc.

Nhưng lại nửa tin nửa ngờ về sự việc bắt giữ kẻ thông đồng với phản tặc này.

Tư Mã cười lạnh: "Vu khống, bản quan bị vu hãm!"

Chợt dân chúng đang vây xem tách ra, có một lão phụ và một nữ tử đang ôm đứa nhỏ nghiêng ngả lảo đảo xông ra, theo sau là Trung Lý nằm trên cáng được bốn binh sĩ khiêng tới.

"A Tứ à." Lão phụ và nữ tử quỳ rạp xuống trước một thi thể khóc lớn. "Sao con hồ đồ như vậy."

Sắc mặt Tư Mã khẽ biến, vốn dĩ gã đã muốn diệt khẩu, nhưng vì cảm thấy việc này đã được tính toán vạn vô nhất nhất (Tuyệt đối không có sai sót), một lòng chỉ chú ý tới hai nơi Nê Thủy cốc và đại quân của Hà Càn cho nên chưa vội vã động thủ, chỉ cho người đi khống chế, ai ngờ rằng lại có một đám Chấn Võ quân xuất hiện.

Vu Phi chết, hai bên cũng đánh nhau rồi. Nhưng kết quả lại không như dự đoán của gã, gã cũng chỉ mới ra lệnh diệt khẩu nhân chứng, có thể đắc thủ hay không thì chưa biết.

Quả nhiên không đắc thủ được.

Phía này, lão phụ đã khóc lóc kể việc con trai mình đột nhiên mang về nhà một khoản tiền lớn, nói là của Tư Mã đại nhân trong phủ nha cho. Thê tử thì ôm con khóc lớn, trượng phu nói không cần sợ phản quân vào thành, Tư Mã đại nhân ở phu nha đã hứa hẹn, bọn họ sẽ được ưu đãi. Hai người họ còn tưởng vì con trai, vì trượng phu của mình anh dũng giết địch, ai ngờ là thông đồng với địch.

"Dù là cả nhà cùng chết cũng tốt hơn sống mà nhục nhã như này." Hai người đấm ngực dậm châm, càng muốn đi tìm cái chết nhưng lại được nhóm binh sĩ bên cạnh ngăn lại.

Trung Lý bị thương rất nặng, không thể đứng dậy được, hắn nằm trên cáng kể về việc trước khi hôn mê đã dặn dò những người khác lập tức đi tìm người nhà của hai binh sĩ kia. Khi Chấn Võ quân được ủy thác tìm tới cửa thì thấy đã có vài binh lính được Tư Mã sai bảo đang muốn thiêu chết mấy người nhà này.

Mấy binh sĩ quỳ gối bên cạnh cũng cúi người, dập đầu hô "là do Tư Mã đại nhân bức bách chúng ta".

Dân chúng vây quanh tỏ ra phẫn nộ mắng to, không ít người đã tháo giày ném về phía quan binh đang quỳ trên mặt đất.

"Đáng giận, Dĩnh Trần chúng ta còn chưa bị phản quân công phá thì đã bị phá hủy trong tay chính quân binh của mình rồi." Rất nhiều người bi phẫn cảm thán.

Tri phủ lại thở ngắn than dài một lần nữa: "Nhân tâm thay đổi, nhân tâm thay đổi rồi."

Tư Mã tránh được một chiếc giày ném vào người, ánh mắt sắc lẹm nhìn tri phủ và chúng quan tướng:

"Đúng là nhân tâm đã thay đổi, vì sao Chấn Võ quân các người lại đến Dĩnh Trần của chúng ta? Vì sao các người lại biết Vu Phi gặp nạn?"

Tức thì dân chúng đang tức giận mắng chửi yên ắng lại, biểu tình của đám Phong Uy quân vốn hòa hoãn giờ lại lần nữa biến đổi, so với dân chúng biểu tình trên mặt họ còn mang nhiều thâm ý không biết tên.

Tuyên Võ đạo tiếp giáp với Hoài Nam đạo, đầu tiên là huyện Đậu gặp phải nạn binh hỏa, tiếp đó Võ Nha Nhi ở kinh thành cầu xin ban thưởng cho mẫu thân và thê tử cho nên so với những nơi khác, quân và dân ở đây biết rõ về Chấn Võ quân hơn cả.

Ở Hoài Nam đạo, bởi vì sơn tặc và nạn binh hỏa cùng với lời thỉnh cầu của quan phủ Chấn Võ quân mới ở lại đóng quân, còn Tuyên Võ đạo lại chưa hề thỉnh cầu bọn họ tới cảnh nội.

Vì sao Chấn Võ quân sẽ xuất hiện ở đây? Vô thanh vô tức, còn tình cờ như vậy?

"Vu tướng quân chết đúng là do có người thông đồng với tặc quân, nhưng ai thông đồng ở đây thì không biết đâu đấy." Tư Mã nhận thấy sự biến hóa của quân dân bốn phía, sống lưng gã thẳng dậy, nhìn quan tướng đứng trước nha môn với ánh mắt càng thêm sắc bén. Gã lại lần nữa đưa ra nghi vấn. "Vì sao các ngươi sẽ tới đây? Làm thế nào các ngươi biết Hàn đại phu và Vu Phi? Làm sao các ngươi lại biết Vu Phi bị ngộ hại? Làm sao biết phản quân của Hà Càn sẽ tập kích Nê Thủy cốc?"

Từng câu, từng câu khiến dân chúng sững sờ, quan tướng và binh sĩ trở nên đề phòng, tri phủ cũng lui về sau một bước khi nhìn sang hai quan tướng dính đầy mùi máu tanh đứng bên người.

Trung Ngũ nắm chặt bàn tay đang rũ xuống, sự thật là bọn họ không hề biết Hàn Húc đi gặp Vu Phi, cũng không biết Vu Phi bị ngộ hại càng không biết Hà Càn sẽ tập kích. Bọn họ chỉ biết Nguyên Cát truyền tin Dĩnh Trần bị phản quân vây khốn, đại quân của An Khang Sơn sắp đến. Hàn Húc đã bị loạn quân vây khốn, còn kêu gọi quân dân thủ thành chống lại, như vậy nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Bọn họ đến vì để giải cứu Hàn Húc, vừa lúc đối phương lâm vào nguy hiểm, bọn họ giải trừ nguy hiểm này, nhưng vừa vặn nguy hiểm ấy lại là một âm mưu.

Lời chất vấn này là do Tư Mã ngụy biện, mà bọn họ dù trả lời hay không thì cũng trở thành chứng cứ phạm tội.

Trung Lý định mở miệng nói ra thân phận của mình, tuy rằng không tránh khỏi bị người khác nghi ngờ nhưng ít ra nhất thời có thể giải thích được hiểu lầm này.

Bỗng thanh âm Hàn Húc truyền đến từ bên trong: "Chấn Võ quân là do bản quan mời đến!"

Bốn binh sĩ nâng một cái ghế nằm bước nhanh tới, đến cửa Hàn Húc bước xuống, hắn cự tuyệt binh sĩ nâng dậy, tự mình kiên trì đứng lên.

Nhìn thấy hắn, dân chúng kích động ùa đến, kêu gọi từng tiếng, từng tiếng "Hàn đại phu".

Hàn Húc đưa tay ý bảo mọi người yên lặng, rồi nói lại một lần nữa: "Chấn Võ quân là do bản quan mời đến, còn vì sao lại mời bọn họ ư." Hàn Húc duỗi tay chỉ về phía sau. "Bởi vì Võ thiếu phu nhân của Chấn Võ quân phụng chỉ bình định."

Mọi người nhìn theo ngón tay của hắn, phía sau có hai người đi tới, một người đàn ông trẻ tuổi giơ dù, và một nữ tử với bộ quần áo đen tung bay dưới tán dù.

Đây là vị Võ thiếu phu nhân kia à, là thần tiên trong truyền thuyết à, rõ ràng giống quỷ mị hơn, những tiếng ồn ào vang lên bốn phía.

Đã đến lúc sinh tử tồn vong của gã Tư Mã đại nhân kia, cho nên tư duy của gã trở nên cực kỳ nhanh nhạy, nhìn nữ tử vừa đi ra hô: "Hàn đại phu nói đùa rồi, thiên hạ này làm gì có ai không phụng chỉ bình định chứ? Bình định còn cần phải phụng chỉ sao?"

Cũng đúng, bình định không cần phải phụng chỉ, phản loạn thì ai cũng có thể giết, nếu mà nói như vậy thì mọi người đều đang phụng chỉ bình định còn gì.

"Hàn đại phu, ngài đừng lẫn lộn vấn đề ở đây, hiện tại mọi người muốn biết không phải là bình định mà là muốn hỏi vì sao Chấn Võ quân vô thành vô tức xuất hiện ở nơi này của chúng ta." Tư Mã lạnh lùng nói.

Hàn Húc cũng lạnh lùng đáp: "Bởi vì Võ thiếu phu nhân được bệ hạ khâm thưởng hoàng đế chi tỉ, thay thế bệ hạ th.ân chinh, không cần bất cứ nơi nào đồng ý vẫn có thể tùy ý qua lại."

"Hoàng đề chi tỉ", thay bệ hạ th.ân chinh, bốn phía lại trở nên yên ắng.

Lý Minh Lâu đứng bên người Hàn Húc, chiếc dù đen không hề nâng lên, chỉ có một bàn tay giơ ra từ tán dù, dưới ánh sáng mặt trời mùa hè rực rỡ, một khối ngọc tỷ nhỏ hiện ra. Dân chúng ở nơi xa không nhìn rõ nhưng tri phủ và chúng quan lại cùng binh tướng đứng gần đều thấy được bốn chữ "Hoàng đế chi tỉ", lập tức xôn xao quỳ xuống.

Thấy bọn họ quỳ xuống, dân chúng cũng sôi nổi quỳ xuống theo, trong chớp mắt ngoại trừ Phương Nhị đang bung dù cho "ngọc tỷ" ra thì trước phủ nha cũng chỉ có một mình Tư Mã là vẫn đứng lặng.

Sắc mặt Tư Mã trắng bệch, gã khiếp sợ không nói nên lời.

Thanh âm của Hàn Húc lại vang dội, rõ ràng từng từ.

"Đây là thiên hạ của bệ hạ, bệ hạ muốn đi đâu mà không được? Đi nơi nào chẳng lẽ còn cần phải thông cáo với quan binh địa phương hay sao?"

"Võ thiếu phu nhân phụng chỉ đi Nghi Châu cứu hộ Chiêu Vương, lúc quay về đi ngang qua Tuyên Võ đạo, bản quan đã xin nàng cứu viện, nàng tới tương trợ thì có gì là không đúng?"

"Huống chi...."

Hàn Húc bước từng bước đến trước mặt Tư Mã.

"Huống chi ngươi nghi ngờ điều gì? Chấn Võ quân giết là phản quân của Hà Càn, không hề giết Phong Uy quân, thi thể nằm đầy đất đấy, vừa nhìn là biết."

"Hỏi điều gì? Hỏi chính ngươi xem có thể giết được mấy gã phản quân?"

"Lúc này, chỉ cần mở mắt ra xem là có thể nhìn thấy tất cả, giết phản quân chính là Vệ quân của Đại Hạ ta, mà Vệ quân giết dân chúng chính là tặc quân!"

"Ngươi, ngay cả một tặc quân cũng chưa từng giết, ngươi có tư cách để hỏi ư!"

"Bắt lấy cho ta!"

Gián nghị đại phu đã ra lệnh, binh mã bốn phía đồng loạt hưởng ứng, bao vây kẻ kia khiến cho quan mũ trong tay Tư Mã rơi xuống mặt đất.

"Kẻ này muốn làm loạn thành trì của chúng ta, hại bá tánh của chúng ta." Hàn Húc quát lên. "Có nên giết hay không?"

"Nên giết!"

Không biết ai giữa đám dân chúng hô to, sau đó từng tiếng từng tiếng hô quát thổi quét vang lên từ bốn phía phảng phất như thiên quân vạn mã hô ứng.

Tri phủ không khỏi bị dọa lui về phía sau vài bước, nhìn Hàn Húc trước phủ nha, người đó đứng còn không xong, máu tươi vẫn còn chảy ướt đẫm tấm áo xanh. Thư sinh không phải kẻ vô dụng nha, tại loạn thế này, lời nói sắc như đao, người cũng như đao.

...

...

"Đại nhân, đại nhân, Phong Uy quân lại tới vây thành."

Bên trong Lương Thành, Hà Càn nằm trên giường nghe vậy thì giãy giụa đứng dậy, chỉ còn một con mặt oán giận nhìn trừng trừng thân binh. Nếu ánh mắt có thể giết người thì đám binh mã ngoài thành chắc chắn đã bị hắn giết đến mấy lần rồi, nhưng....

Nhớ đến cái ngày tìm được đường sống trong chỗ chết tại Nê Thủy cốc kia, Hà Càn chỉ hận đến đấm giường.

"Báo cho Đại đô đốc biết, xung quanh Lương Thành đã bị Chấn Võ quân chiếm, lại có Hàn Húc vừa đe dọa vừa dụ dỗ khắp nơi, những thành trì và binh mã muốn quy thuận lại phản loạn rồi!"

- ------------------------