198. Lúc này chưa chết đó là sống.
Lại một đội binh mã lướt nhanh tới, một tướng sĩ Phong Uy quân bị tước binh khí ngồi xổm trên mắt đất lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, có vài người đàn ông nhảy xuống ngựa, bọn họ không phải binh lính, mà xách theo hòm thuốc, là y sư....
Tất cả mọi người xúm lại ở phía kia.
"Cẩn thận một chút."
"Nâng bên này lên để ta rút mũi tên ra."
"Đừng rút vội, trước tiên bao lấy miệng vết thương đã."
Thanh âm ồn ào không ngừng truyền đến, tựa hồ như đang cứu trị cho thiên quân vạn mã, nhưng thật ra bên đó chỉ có hai người, nhớ đến hai người kia, tướng sĩ Phong Uy quân này ngồi xổm trên mặt đất tỏ ra oán hận lại bi thống, hai người kia là kẻ giết tướng quân, giết tướng quân á, họ lừa gạt tướng quân khi ngài không bố trí phòng vệ, đó là tặc quân....
Nhưng tặc quân này hình như lại có chút cổ quái, tầm mắt hắn lặng lẽ đánh giá đám binh mã mới tới này, nói là Chấn Võ quân, không biết là thật hay giả, nhưng họ đã giết hết đám Phạm Dương quân, mặc kệ có đầu hàng hay không, mà đối với Phong Uy quân bọn họ thì chỉ cần đầu hàng là tước vũ khí đuổi sang một chỗ, không đánh giết nữa.
Có quá nhiều sự việc kỳ quái xảy ra trong đêm nay, nào là quan to triều đình kỳ quái, viện quân kỳ quái, còn có người phụ nữ kỳ quái trong đám viện quân kia.
Nàng vẫn ngồi trên lưng ngựa, nhìn từ trên cao xuống vòng người đang vây kín phía trước.
"Hàn Húc đã chết chưa?" Nàng hỏi lại một lần nữa.
Trung Lý bừng tỉnh vì đau nhức khi mũi tên được rút ra, nghe vậy hắn giãy giụa trả lời: "Còn... chưa chết...."
Hắn đưa tay muốn bắt lấy thanh đao để đứng dậy nhưng lập tức đã bị người đè lại: "Đừng cử động, lấy rượu thuốc đến đây, để hắn ngủ đi."
Bên này bận rộn mà bên cạnh cũng đang bận rộn đáp lời: "Chưa biết, hiện tại còn chưa có chết, phải rút mũi tên ra cho Hàn đại nhân."
Từ trên cao nhìn xuống, qua ánh lửa chiếu sáng có thể thấy được máu phun tung tóe, Lý Minh Lâu ngồi trên lưng ngựa không hề nhúc nhích. Phương Nhị canh giữ bên người nàng, cảm thấy kỳ quái, khi gặp Chiêu Vương tiểu thư đã nhanh chóng tiến đến, thúc giục cứu trị, mà đối với Hàn Húc này, nàng lại không chịu tới gần, chỉ hỏi đã chết hay chưa, tựa hồ như đang chờ hắn chết....
Có thể là do thân phận của Hàn Húc và Chiêu Vương không giống nhau, huống chi người này định tới Kiếm Nam đạo, còn muốn không chế người ở Kiếm Nam.
Mũi tên rút ra, bọc thuốc trị thương, còn cho uống rượu thuốc, nhưng Hàn Húc vẫn nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, không hề dò hỏi là ai đã cứu hắn, không hề tò mò đánh giá xem vị nữ tử đứng lẫn trong đám binh tướng này là ai, càng không tỏ vẻ vui mừng khi nghe thấy đại danh...
"Tốt rồi, máu ngừng chảy."
Biểu tình của nhóm y sư luôn tay luôn chân vừa nghiêm túc lại có vẻ nhẹ nhàng hơn, họ vây quanh người đàn ông vẫn không nhúc nhích này, khi thì rịt thuốc, khi thì châm cứu, khi thì bón thuốc.
"Hàn Húc đã chết chưa?" Lý Minh Lâu lại dò hỏi một lần nữa, tựa như đã không còn kiên nhẫn.
Nhóm y sư liếc nhau, sau đó có một vị đứng lên thưa: "Thiếu phu nhân, Hàn đại nhân bị trúng hai mũi tên ở ngực và đầu vai, mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê."
Nàng tựa như không hiểu những lời miêu tả vết thương ấy, mà chỉ nhìn bọn họ hỏi kết quả: "Thế đã chết chưa?"
Y sư trịnh trọng nói: "Tạm thời tánh mạng vô ưu."
Nàng quả quyết lắc đầu: "Làm sao có thể, hắn sẽ phải chết đúng không."
Lần này, nàng như muốn đích thân thấy rõ ràng cho nên nhảy xuống từ lưng ngựa, đi từng bước từng bước tới gần, nhóm y sư đang vây quanh vội vàng tránh ra.
"Thiếu phu nhân, ngài xem, vết thương ở chỗ này và chỗ này, còn có đây nữa." Bọn họ chỉ. "Máu đã ngừng chảy."
Ngọn đuốc sáng ngời chiếu rọi người đàn ông nằm trên mặt đất, người đàn ông trung niên với sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền an tường, trước ngực và đầu vai được bọc băng gạc, máu đỏ đã nhiễm hồng nơi ấy.
Lý Minh Lâu quỳ xuống, duỗi tay chạm vào người Hàn Húc, ngón tay trắng nõn lập tức dính máu.
Đầu ngón tay nàng mơ,n trớn băng gạc.
"Tại sao còn chưa chết?" Nàng lẩm bẩm. "Nhìn này, chảy nhiều máu như vậy."
Tay nàng ấn vào miệng vết thương.
"Tại sao còn chưa chết?" Nàng lẩm bẩm. "Nhìn này, ngực bị trúng mũi tên mà."
Tay nàng chạm vào mặt Hàn Húc.
"Tại sao còn chưa chết?" Nàng lẩm bẩm. "Nhìn này, mặt lại trắng như vậy."
Hàn Húc hé mắt, cau mày: "Vị cô nương này, mặt ta vốn đã trắng như thế."
Thanh âm tuy rằng suy yếu nhưng nói rất rõ ràng.
Một y sư vui vẻ dựa vào đó làm bằng chứng: "Thiếu phu nhân, ngài xem, hắn còn có thể nói chuyện mà."
Lý Minh Lâu không hề dao động, nàng lắc đầu, khi đó Chiêu Vương cũng nói không ít.
Hàn Húc nhíu mày, hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong tầm mắt mơ hồ chỉ thấy một nữ tử đang sờ tới sờ lui trên người hắn, ai đây? Lại nghe nhóm y sư ở bốn phía mồm năm miệng mười từ vọng, văn, vấn thiết cho ra đủ loại phán đoán cuối cùng đưa ra đáp án, tuy rằng bị thương rất nặng như tánh mạng vô ưu.
Đám y sư này thật quá tốt tính, lúc này nói vậy thật ra là vô dụng thôi, phải xuất ra khí thế để người ta kinh sợ chứ. Hàn Húc tuy rằng suy yếu nhưng khí thế vẫn còn, hắn nói: "Vị phu nhân này, nếu người còn ấn miệng vết thương của ta như vậy thì ta sẽ chết đấy."
Lý Minh Lâu dừng tay, tựa như bị dọa sợ, mà nhóm y sư ở bên cạnh cũng lập tức phản ứng lại, dùng y phương luận chứng lung tung rồi loạn nói một đống.
"Thiếu phu nhân, ngài muốn cho hắn sống hay làm cho hắn chết?" Một y sư hỏi, kim châm trong tay vừa mới cứu người giơ lên, đây là thứ có thể cứu mạng mà cũng có thể kết thúc mạng người.
Rốt cuộc đám người nào đây! Hàn Húc hít thở không thông, những người này không phải đến cứu hắn à? Tại sao lại cổ quái như vậy.
Nhưng Lý Minh Lâu lại không cảm thấy vấn đề y sư đang hỏi là kỳ quái, nàng chỉ cảm thấy đau thương: "Ta muốn cho hắn sống thì hắn có thể sống ư? Ta muốn Chiêu Vương tồn tại nhưng chẳng phải ngài ấy vẫn chết hay sao?"
Trung Ngũ đứng phía sau cuối cùng cũng xác định được, hắn đi lên xua tay với nhóm y sư, nói: "Cần phải dốc hết sức lực để cứu sống Hàn đại nhân."
Nhóm y sư cùng hô lên, nhận lời, những binh sĩ cùng tới gần vây quanh nhanh chóng nâng Hàn Húc đi.
Lý Minh Lâu ngồi tại chỗ không hề ngăn trở, Trung Ngũ duỗi tay nâng nàng dậy, hắn nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, đối với Hàn đại nhân, ngài đã tới kịp thời, hắn sẽ không chết."
Thật vậy chăng? Lý Minh Lâu nhìn người bị nâng đi kia, cách tấm khăn che mặt, ngọn đuốc bập bùng và bóng người đan xen vào nhau trong bóng đêm lúc sáng lúc tối chợt xa chợt gần.
...
...
Hàn Húc tỉnh lại đã là hai ngày sau, thật ra không coi là tỉnh lại, giữa lúc này ý thức của hắn từng mơ màng tỉnh lại rất nhiều lần cho nên khi nhìn thấy màn giường xanh lơ, bộ bàn ghế gỗ đơn giản, hắn biết bản thân không còn ở trong gian nhà đá ở Nê Thủy cốc nữa, cũng biết mình vì sao và như thế nào có thể trở lại chỗ ở tại phủ Dĩnh Trần.
Lần tỉnh này là lúc hắn tỉnh táo nhất, trên thân thể vẫn còn đau đớn nhưng không suy yếu giống như lúc trước, chỉ mở mắt cũng thấy mệt mỏi không chịu đựng nổi.
Động tác của hắn cũng lớn hơn lập tức khiến cho người trong phòng này chú ý, có tiếng bước chân nho nhỏ, một thân ảnh màu đen tới gần, ánh sáng bị ngăn trở rũ xuống một mảnh bóng râm.
Lại là nàng.... Hàn Húc có chút bất đắc dĩ, trong lúc mơ mơ màng màng đứt quãng lúc mê lúc tỉnh, nữ tử này vẫn luôn ở đây, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn đúng không.
"Hàn đại nhân tỉnh rồi?"
"Lấy thuốc tới."
"Hôm nay, Hàn đại nhân cảm thấy thế nào?"
Mấy y sư cũng vào tới, đứng ở chiếc bóng của nàng vừa quan tâm dò hỏi, vừa bắt đầu vọng, văn, vấn, thiết.
"Hắn có chết không?" Thanh âm của nàng cũng truyền tới.
Trong lòng Hàn Húc chỉ biết thở dài, không cảm thấy nữ tử này cổ quái nữa. Hắn đã biết vì sao nàng sẽ hỏi như vậy, trong những lúc tỉnh lại đứt quãng ấy, hắn nghe thấy có người nói với nhóm y sư, rằng họ lặn lội đường xa như thế nào để tới Nghi Châu, kết quả Chiêu Vương chết ngay trước mắt, rồi bi thương tuyệt vọng ra sao. Nghe thấy Hàn đại nhân ở Dĩnh Trần, đang gặp nguy hiểm lại không kể ngày đêm chạy băng băng tới cứu viện, thấy Hàn đại nhân bị thương nặng như vậy, nàng bị hù sợ muốn chết.....
"Đó là thiếu phu nhân không thể tin Hàn đại nhân có thể sống." Cuối cùng, người nọ than nhẹ một tiếng: "Không thể tin được cuối cùng bản thân có thể cứu được Hàn đại nhân."
Nhóm y sư đã quen trấn an nữ tử bên cạnh định mở lời nhưng Hàn Húc đã lên tiếng ngắt lời.
"Võ thiếu phu nhân." Hắn nhìn nữ tử như đang hòa vào bóng tối. "Tuy rằng ta không thể bảo đảm tương lai ta sẽ không chết, nhưng lúc này đây, ở Nê Thủy cốc, ở Tuyên Võ Đạo, ở giữa loạn binh, Hàn Húc ta đã sống sót."
Hắn nâng tay lên trước người, thi lễ.
"Võ thiếu phu nhân, đa tạ người đã cứu giúp."
Không biết nàng có hiểu hay không mà chỉ đứng trước giường không hề nhúc nhúc, không hề phản ứng lại.
Hàn Húc nhìn nàng, từ góc độ này hắn thấy vị nữ tử trước mặt thật sự quá nhỏ xinh và đơn bạc, thanh âm của hắn nhu hòa hơn.
"Phu nhân đừng khổ sở, cũng không phải sợ hãi, người đã cứu ta, người đã làm được."
Khổ sở ư? Nàng vẫn luôn khổ sợ, sợ hãi ư? Nàng cũng luôn sợ hãi. Hiện tại, vận mệnh không cướp người này đi khỏi tay nàng, người này sống sót trước mặt nàng. Nước mặt Lý Minh Lâu rơi xuống, nàng quỳ rạp xuống mép giường, phủ lên người Hàn Húc, bật khóc.
Đối mặt với cái chết của Chiêu Vương, nàng không rớt lấy một giọt nước mắt, nhưng khi nhìn thấy Hàn Húc còn sống, cảm xúc mãnh liệt tràn ra.
Miệng vết thương của Hàn Húc lại bị va chạm một lần nữa, đau đớn có chút bất đắc dĩ, có chút khó hiểu.
Hắn không có ấn tượng gì với Võ thiếu phu nhân cả, không biết nàng khuynh mộ hắn từ khi nào, là kinh hồng thoáng qua hay mộ danh mà tới, còn trèo đèo lội suối, ngày đêm bôn ba xông thẳng vào giữa hai quân đang loạn chiến trong Nê Thủy cốc chỉ vì hắn.
- -------------------------