Đệ Nhất Hầu

Chương 197




197. Hỗn chiến trong sơn cốc

Mọi thứ phát sinh quá đột nhiên, thân binh trong phòng chỉ biết đứng ngây ngốc chưa kịp phản ứng.

Mà ở ngay lúc đột nhiên này, thân ảnh Trung Lý chuyển động, hắn phi thân tới trước mặt thân binh, đưa tay túm lấy cổ đối phương, đồng thời hai chân bay lên, kẹp lấy cổ một gã binh sĩ đứng bên cạnh Hàn Húc, hai tiếng khậc, khậc nhỏ vang lên, ba người ngã xuống đất nhưng vì có Trung Lý chống đỡ nên không phát ra tiếng động quá lớn.

Dù ngã xuống đất nhưng Trung Lý không hề chậm chạp, hắn giống như một chú cá lướt nhanh đến bên người Hàn Húc, bắt lấy gã tiểu binh vừa mới rút đao ra, một tay che miệng gã một tay cầm lấy bàn tay vẫn nắm chặt thanh chùy thủy, cứa một đường xẹt qua cổ gã. Máu lại một lần nữa phun ra, tiểu binh ở trong tay hắn run rẩy vài cái rồi bất động, vẻ hung ác và vui sướng vẫn còn đọng lại trên mặt gã.

Hết thảy những việc này cũng phát sinh quá đột nhiên.

"Hỏi hắn..." Hàn Húc chỉ kịp thời thốt nhỏ ra được hai chữ, ngay sau đó liền dừng lại, phát ra tiếng cười ha ha: "Vu tướng quân mời đứng dậy."

Tiếng cười khiến gian phòng vắng ngắt trở nên sống động.

Hàn Húc cúi đầu nhìn Vu Phi không còn sức sống trong lồ.ng ngực, lại nhìn Trung Lý đang quỳ gối bên người buông gã tiểu binh vừa hành hung xuống, trong nháy mắt gian phòng này chỉ có hai người bọn họ là người sống.

Hàn Húc hiểu được cách làm của Trung Lý, thân binh của Vu Phi nhất định sẽ gọi người, còn mục đích của gã tiểu binh ra tay hành hung mà hắn mang tới đây là để khơi mào hai bên đối chiến, nhất định gã cũng sẽ hô to, còn một người khác, mặc kệ là đồng đảng hay là người vô tội, lúc này không phải lúc để suy đoán, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Còn việc đứng ra giải thích với binh mã của Vu Phi ư, Hàn Húc hắn làm quan 20 năm rồi, không ấu trĩ như thế.

"Đại nhân." Trung Lý nửa quỳ trên mặt đất nhìn hắn. "Dĩnh Trần có đồng đảng của phản quân."

Hàn Húc gật đầu, hắn biết hiện giờ nhân tâm đã dao động, nhưng chỉ nghĩ đó là số ít, hoàn toàn không dám hiển lộ ra bên ngoài, không nghĩ tới mình vẫn còn xem nhẹ nhân tâm đã điên cuồng đến nông nỗi này.

Hắn chậm rãi đặt Vu Phi xuống mặt đất, biểu tình phức tạp nhưng hiện tại không phải thời điểm cảm khái.

"Đường trong sơn cốc ngươi có nhớ kỹ không?" Hắn hỏi nhỏ.

Trung Lý gật đầu.

"Ta sẽ dẫn dụ bọn họ rời đi, ngươi nhanh chạy đi." Hàn Húc nói.

Trung Lý bắt lấy tay Hàn Húc ngăn động tác đang đứng dậy của hắn.

"Vào thời điểm nguy cấp, không cần làm ra vẻ ta đây, không cần thiết." Hàn Húc báo cho vị du hiệp này, đứng nói ra mấy lời cổ hủ như ngươi không bỏ ta, ta cũng sẽ không bỏ ngươi linh tinh gì đó, từ trước tới nay hắn là người luôn xem nhẹ sống chết.

Trung Lý xua tay với hắn, đứng đậy nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa, bỗng nhiên cao giọng nói:

"Người đâu."

Tâm Hàn Húc nhảy dựng lên, ngay sau đó chợt phát hiện Trung Lý đang bắt chước thanh âm Vu Phi, nếu không phải nhìn thấy người nọ đang nằm dưới chân thì hắn thiếu chút nữa đã cho rằng Vu Phi đang nói chuyện.

Ngoài cửa có tiếng thưa dạ, cửa phòng bị đẩy ra, hai tiểu binh đi vào, nhưng còn chưa thấy rõ hoàn cảnh trong nhà thì Trung Lý đã đóng cửa lại, dùng tay đánh vào cổ của hai người này.

Hàn Húc nhìn Trung Lý bắt đầu cởi xiêm y của họ, thì chợt hiểu, không cần đối phương nói thì bản thân cũng nhanh chóng cởi quần áo đang dính đầy máu ra. Tuy rằng sinh tử nhẹ tựa lông hồng nhưng ai muốn chết đây, thôi chuyện chết để sau đi.

"Đi ra ngoài đi."

Những binh lính khác ở bên ngoài gian nhà đá nghe thấy thanh âm Vu Phi truyền lệnh ở bên trong, cửa mở ra, có ánh đèn tràn ra nhưng ngay sau đó đã bị thân ảnh của hai tiểu binh ngăn trở. Hai người đi ra, một người thì nâng chén trà, một người nâng một bao vải bọc thứ gì đó, họ cúi đầu đi về phía trước.

Đám binh lính ở hai bên có chút nghi vấn, mang cái gì vậy, đi đâu vậy? Ý niệm này chỉ xuất hiện theo bản năng, sau đó thì thu lại, toàn bộ sự chú ý của bọn họ đều ở bốn phía xung quanh căn phòng đá, bởi đây mới là nơi bọn họ phải cảnh giới, thủ vệ.

Hàn Húc theo sát Trung Lý, rẽ trái rẽ phải vài lần đi vào trong bóng đêm, nhưng dù có hòa mình vào bóng đêm cũng hoàn toàn không dám mất cảnh giác. Bởi, mỗi ngóc ngách trong bóng tối này luôn đột ngột xuất hiện tiếng hít thở. Bọn họ ngừng lại thở sâu, cố gắng khắc chế bước chân càng nhanh hơn, sơn cốc quanh co khúc khuỷu không có ánh sáng, nhưng chỉ cần đi ra ngoài, chỉ cần đi ra ngoài là có thể....

Đột nhiên, nơi chân trời phía trước như bị đốt cháy, tiếng chém giết tiếng hô quát, tiếng vó ngựa như sấm cuồn cuộn.

"Phản quân đột kích!"

Chợt tiếng la ó nơi gần nơi xa vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Hàn Húc dừng chân lại, việc xấu nhất đã xảy ra.

Vì sao tiểu binh lại hành hung giống như tử sĩ, tất nhiên là để chuẩn bị cho một thế trận lớn hơn nữa, phản quân bên ngoài đã đến, chỉ đợi chủ tướng bên trong chết đi thì Phong Uy quân sẽ đại loạn.

Vu Phi rất cẩn thận, ngoại trừ Hàn đại phu có uy vọng trên triều đình thì không ai có thể tới gần bên người hắn.

Đáng giận thật. Hàn Húc ngẩng đầu nhìn sơn cốc đen như mực, giận Vu Phi vũ dũng nhưng vô dụng, giận bản thân có khát vọng nhưng không thể thực hiện đã chết vì những âm mưu xấu xa, chết dưới tay loạn binh trong sơn cốc không người biết này.

Thật đáng giận!

"Đại nhân, đi mau." Trung Lý quay đầu lại gọi.

Đi không được rồi.

"Vu Phi chết rồi! Vu Phi chết rồi!"

"Đầu hàng đi nếu không giế.t chết! Đầu hàng đi nếu không giế.t chết!"

Tiếng sấm cuồn cuộn lao đến từ phía chân trời, tiếng ồn ào tiếng la ó hỗn loạn dần rõ ràng hơn.

Rầm! Cửa gian nhà đá bị đẩy ra, thi thể nằm rải rác trong phòng khiến những binh sĩ bên ngoài đỏ mắt.

"Tướng quân đã bị hại!"

"Bắt lấy hai người kia!"

Ào ào trong sơn cốc quanh co khúc khuỷu dường như có vô số đom đóm bay ra, dường như có vô số sao trời tụ lại.

...

...

Những cây đuốc thiêu đốt mặt đất, cỏ cây trong sơn cốc bị ngọn lửa nuốt hết, khói đen bao phủ lấy hai người đang vội vàng tháo chạy, nhưng mặc kệ bọn họ có chạy đến đâu thì ngọn lửa luôn xuất hiện.

"Đại nhân cẩn thận!"

Cùng tiếng kêu này, Hàn Húc bị đẩy ra phía sau, nhìn Trung Lý lao lên phía trước, đại đao trong tay vung lên chém ra hàn quang, ngăn chặn mấy binh sĩ đang xông tới.

Hàn Húc lui về phía sau nhưng không được vài bước đã có tiếng xé gió đánh úp lại, keng một tiếng, thanh đao đánh úp kia bị Trung Lý xoay người đánh bay.

Hàn Húc nhìn người thành niên tựa như hóa thân thành mười mấy người, chẳng phân biết đông tây nam bắc bảo vệ hắn chặt chẽ. Trên thân thể người trẻ tuổi ấy tràn đầy vết máu loang lổ, binh bào bị cắt nát thành những tua nhỏ, nếu người ấy một lòng tiến về phía trước thì tất nhiên không ai có thể ngăn cản....

Đã đến lúc xem nhẹ sống chết.

"Ngươi đi mau đi." Hàn Húc hô lên. "Không cần vì một mình ta mà bỏ rơi mười mấy vạn dân chúng Dĩnh Trần không màng tới, đi đi, nói cho bọn họ, kẻ địch ở ngay trong thành."

Nhưng Trung Lý tựa như không nghe thấy, đánh lui binh tướng một phía rồi túm lấy Hàn Húc, cõng trên lưng trốn chạy.

Đám du hiệp một khi nhận chủ đúng thật là, cổ hủ á, Hàn Húc hô to: "Ta lệnh cho ngươi đi giết kẻ địch kia! Chỉ cần giết kẻ đã hại ta thì ngươi đã tận trung tận nghĩa với ta rồi!"

Trung Lý thả hắn xuống mặt đất, không phải dứt áo ra đi mà là bước lên một bước, đánh lui binh tướng vừa vọt tới, thanh âm ồn ào ùa tới từ bốn phương tám hướng, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

"Có viện quân! Có viện quân!"

Có tiếng la vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi truyền tới từ bên ngoài.

"Viện quân của ai?"

Chẳng lẽ là viện quân của binh lính Phạm Dương đang giết vào sơn cốc hay là người nào? Còn ai có thể tin tưởng đây? Một quan tướng đứng ở dưới ánh đuốc với khuôn mặt mang đầy bi phẫn, hắn quay đầu ngựa lại.

"Giết hai kẻ kia! Báo thù cho tướng quân!"

Đây có lẽ là việc duy nhất bọn họ nắm được phần thắng.

Toàn bộ cây đuốc và tiếng bước chân trong cả sơn cốc đang tụ lại về một hướng, Trung Lý cõng Hàn Húc chạy như điên, khắp nơi toàn những con đường quanh co khúc khuỷu nhưng đường nào cũng là tuyệt lộ.

Cuối cùng Trung Lý không thể chịu đựng nổi nữa, hắn gục xuống.

"Chỉ vì bảo vệ tính mạng của ta, hà tất ngươi phải làm vậy." Hàn Húc ngồi dưới đất, thở dài, nhìn về sơn cốc uốn lượn. "Ngươi tìm nơi nào đó trốn đi, chờ đám binh mã này bị phản quân đánh tan thì có lẽ sẽ tìm được đường sống..."

Đột nhiên, Trung Lý nhảy dựng lên, gào lên thất thanh: "Hàn Húc ở chỗ này! Hàn Húc ở chỗ này!"

Hàn Húc sửng sốt, hiện tại giao hắn ra, đầu hàng quân địch có phải đã muộn rồi không?

"Có viện quân" Trung Lý nắm chặt đao chỉ về một hướng, hô to: "Có viện quân."

Viện quân gì? Hàn Húc nhìn lại, lướt qua đám binh mã rậm rạp vẫn chỉ là binh mã, nhưng ngoài ra còn có thêm một vài lá cờ đang bay múa giữa ánh lửa trong bóng đêm, vì quá xa nên không nhìn rõ là chữ gì....

Trung Lý muốn dẫn những viện quân đó tới đây ư? Chưa nói đến việc đám binh mã này có phải viện quân hay không, thì đám binh mã của Vu Phi muốn giết hắn chắc chắn sẽ tới trước một bước á....

Trung Lý nắm đao, nửa quỳ trước người Hàn Húc, hắn chỉ đợi mệnh lệnh từ những là cờ đang bay múa kia. Nó muốn bảo vệ mạng của Hàn Húc thì đao của hắn sẽ đưa về phía trước, còn nó muốn lấy mạng của Hàn Húc thì đao của hắn sẽ vung ra phía sau.

Nhưng trước khi có mệnh lệnh, hắn tuyệt đối không lui bước.

Keng... keng, vô số ánh đao đang vung tới, vẩy ra.

Khi những ánh đao kia chém vào người Hàn Húc, ngay thời khắc khi ý thức và tấm mắt của hắn biến mất, hắn nhìn thấy những lá cờ ấy đang bay tới nơi này, tiếng hô vang cũng xông tới.

"Chấn Võ quân giết địch!"

"Chấn Võ quân giết địch!"

"Không phải địch lui ra phía sau!"

"Không phải địch lui ra phía sau!"

...

...

Lá cờ ấy giống như một thanh đao, vung lên phá núi, phảng phất như toàn bộ sơn cốc bị chém ra, đường đi trải rộng, trong ánh lửa kỵ binh cuốn theo bóng đêm nhanh chóng bay đến, quần áo màu đen phần phật trong gió.

"Hàn Húc đã chết chưa?" Lý Minh Lâu nhìn về phía trước, hỏi.

- ------------------------