190. Vui vẻ gặp lại.
Thanh âm của Lý Minh Lâu có chút căng thẳng, nàng gặp được một người chết.
Đương nhiên, nàng đã nhìn thấy rất nhiều người chết, từ một nghĩa nào đó thì hiện tại người xung quanh nàng đại đa số đều là người chết như: Nguyên Cát, nương của Võ Nha Nhi, dân chúng huyện Đậu, dân chủ phủ Quang Châu....
Chiêu Vương nghe ra được sự căng thẳng trong thanh âm của nàng, người tự xưng là thần phụ đây, quan hệ giữa quân và thần luôn căng thẳng, nhưng trong sự căng thẳng của vị thần phụ này còn mang theo chút vui mừng, gặp quân cũng có thể vui mừng mà, nhưng vào lúc này gặp quân cũng chẳng phải việc vui mừng gì.
Hơn nữa, vị đại thần nào phái phu nhân tới gặp ngài đây?
Ngài nỗ lực nhìn về phía này, vị thần phụ với trang dung có chút dọa người, toàn thân đen như mực bị áo choàng bao lại, không thể nhìn thấy gì.
"Người, các người là ai?" Ngài hỏi.
Lý Minh Lâu hít sâu một hơi, đứng thẳng lại, rút chân khỏi đầm máu loãng, cất bước: "Thần phụ là thê tử của Võ Nha Nhi đô úy Chấn Võ quân, nghe tin điện hạ gặp nạn, phụng mệnh tới chi viện."
Nàng đi từng bước từng bước, cũng dần dần nhìn rõ được thảm cảnh ở đây, nàng một lần nữa uốn gối thi lễ, đây là làm lễ với những người tử nạn.
"Thần phụ đến chậm."
"Võ Nha Nhi à, bổn vương từng nghe qua." Biểu tình Chiêu Vương thoáng kinh ngạc.
Lúc trước, Thôi Chinh từng 2 lần phái người tới, lần đầu tiên muốn đón ngài vào kinh nói bệ hạ gặp nạn, lần thứ hai là ngăn cản ngài vào kinh nói rằng Võ Nha Nhi đang ở kinh thành, rất nguy hiểm.
Ngài không nghĩ mình lại có thể tự mình nhìn thấy binh mã của Võ Nha Nhi, càng không thể nghĩ được rằng thê tử của người kia cũng có thể lãnh binh....
"Các người từ kinh thành đến à?" Ngài tò mò nhìn binh mã ở xung quanh.
Binh mã chia ra, một phần tụ lại ở đây bảo vệ, một phần thì chạy băng băng truy kích đám Phạm Dương quân đang chạy tứ tán, trên người bọn họ đều nhuốm đầy máu tươi và vết thương chồng chất.
"Không phải." Lý Minh Lâu nói. "Chúng ta tới từ huyện Đậu."
Nhưng mà nơi này không phải là nơi để nói chuyện, hơn nữa Chiêu Vương còn có thương tích.
"Điện hạ, ta cho người đỡ ngài lên."
Chiêu Vương a lên một tiếng đánh gãy lời nàng, bàn tay đặt bên người ngài giơ lên chỉ vào nàng hô: "Là Võ thiếu phu nhân kia!"
Thanh âm ngài vui vẻ cộng thêm biểu tình hưng phấn.
"Ta đã từng nghe người nhắc đến."
Ngài từng nghe người nói đến Võ Nha Nhi, vậy nghe nhắc đến Võ thiếu phu nhân cũng không kỳ lạ.
"Không phải, không phải." Chiêu Vương xua tay, sắc mặt trắng bệch dần phiếm hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, cùng với tiếng hà hà hà th,ở dốc: "Không lâu trước đây, có thương nhân từng đến mua kỳ trân dị bảo của bổn vương, hắn nói muốn hiến cho phu nhân."
Hai tay ngài chụp lại với nhau, tựa hồ như đang nghĩ tới một việc buồn cười nhất thiên hạ.
"Võ Thiếu phu nhân ở huyện Đậu, Võ thiếu phu nhân ở một tiểu thành, muốn kỳ trân đệ nhất thiên hạ."
Dưới khăn che mặt, nàng hơi hơi mỉm cười: "Để Vương gia chê cười."
Khuôn mặt Chiêu Vương tràn đầy vui mừng: "Không có, không có, người dám muốn kỳ trân đệ nhất thiên hạ thì tất nhiên có chỗ kỳ trân rồi." Ngài đánh giá nàng từ trên xuống dưới rồi ái dà một tiếng: "Bổn vương có thể nhìn thấy phu nhân, bổn vương vậy mà có thể nhìn thấy phu nhân."
Nhưng lời này vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng không hiểu sao nàng lại có chút đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, bọn họ vốn dĩ không thể nhìn thấy được nhau.
"Điện hạ, thương thế của ngài như thế nào?" Nàng dịu dàng nói. "Chúng ta về thành trước đã."
Nàng nhìn về phía cửa thành, hoài nghi, thành Nghi Châu có chuyện gì vậy, cửa thành đóng chặt, chỉ có người nhà Chiêu Vương ra ngoài....
...
...
"Sao lại thế này?"
Đây cũng là câu hỏi mà dân chúng đang đứng trước cửa thành bao vây 5 binh sĩ kia muốn hỏi.
"Vì sao phải mở cửa thành."
Vừa rồi 2 binh sĩ đứng trên tường thành chạy xuống, bảo nhanh mở cửa thành nhưng lại bị dân chúng tụ tập phía dưới ngăn cản.
Thực ra, dân chúng không phải là kinh sợ mà biểu tình còn tỏ ra hờ hững.
"Có viện binh tới! Phạm Dương quân đã bị đánh chạy! Nhanh đi cứu Vương gia." Nhóm thủ binh giải thích.
Một lão giả đứng phía trước đờ đẫn nói: "Ai mà biết viện binh ở đâu, có lẽ là phản quân từ nơi khác đến."
"Đúng vậy, chúng ta cứ lao ra thì sẽ quấy nhiễu Vương gia điện hạ đầu hàng đấy, thật không tốt đâu." Bên cạnh có người không mặn không nhạt nói thêm.
Cũng có người mở lời nói đạo lý. "Chính điện hạ đã nói, binh mã bên ngoài gọi cửa thì mới mở cửa cơ mà. Các ngươi định cãi lời của Vương gia hay sao."
Tiếng cười khẩy, tiếng chất vấn, tiếng nghị luận vang lên hỗn độn.
Khuôn mặt của 5 thủ binh lúc xanh lúc trắng, thân mình họ run lên.
"Các ngươi đừng nói nữa." Có người mở lời ngăn cản.
Nhưng thanh âm ầm ĩ của dân chúng đã lấn lát lời hắn nói.
"Các ngươi đừng nói nữa!" Vị binh sĩ lớn tuổi nhất đột nhiên gầm lên, hắn hung hăng ném trường thương đang cầm xuống mặt đất.
Tiếng trường thương va chạm phát ra thanh âm thật lớn, còn bị gãy đôi bắn ngược lên.
Đám người ồn ào lui về phía sau, sau đó im bặt.
"Vương gia đều là vì chúng ta!" Binh sĩ lớn tuổi run rẩy hô lên: "Đám phản quân kia quá hung tàn, động một chút là tàn sát dân chúng cả một thành. Nghi Châu của chúng ta không có binh mã, nếu đối chiến thì mọi người đều sẽ chết hết. Vương gia không muốn chúng ta chết, không muốn các ngươi chọc giận phản quân. Ngài ấy biết nếu mình không chết thì phản quân sẽ không bỏ qua cho nên mới dẫn theo cả nhà ra khỏi thành, tự mình nghênh chiến với phản quân."
Hắn duỗi tay chỉ ra ngoài thành.
"Ngài ấy không phải đầu hàng mà ngài ấy đi chịu chết!"
"Các ngươi không đứng trên tường thành, các ngươi không nhìn thấy có chuyện gì xảy ra!"
"Bọn họ đã xông lên chém giết với đám Phạm Dương quân kia, bọn họ đã chết trận, bọn họ đều đã chết trận."
...
...
Lý Minh Lâu nhìn về cửa thành. Đột nhiên, cửa thành mở ra, một đám người vọt tới, có khóc có kêu có nghiêng ngả lảo đảo. Lời đang muốn nói không khỏi dừng lại, nàng vẫy vẫy tay ý bảo Chấn Võ quân đang bảo vệ bốn phía thoáng lui lại vài bước.
Phía trước toàn là dân chúng Nghi Châu, ngoại trừ 5 người chạy đầu tiên có cầm binh khí ra thì những người khác đều tay không tất sắt.
"Vương gia, Vương gia."
"Vương gia ơi, trời ơi!"
"Vương gia, đây là thành Nghi Châu của ngài mà, nếu phải chết thì mọi người cùng chết."
"Các ngài sao có thể bỏ chúng ta lại được!"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, dân chúng phát ra những tiếng kinh hô, sau đó là những tiếng khóc tiếng kêu lớn hơn nữa, rất nhiều người quỳ xuống mặt đất, tiếng kêu rung trời.
Chiêu Vương cũng bị hoảng sợ, ngài thu tay lại trước người, bắt đầu kéo lại lễ phục, miệng thì cằn nhằn: "Tại sao lại ra ngoài? Tại sao lại ra hết ngoài này, không cần thiết, không cần thiết."
Nói xong, ngài lại gọi thủ binh cùng vài vị trưởng giả, hương lão trong thành tời gần.
"Các ngươi xem này, đây là Võ thiếu phu nhân." Ngài vẫn nằm trong vũng máu, hưng phấn chỉ vào Lý Minh Lâu. "Là Võ thiếu phu nhân ở huyện Đậu, các ngươi còn nhớ gã thương nhân đến thành Nghi Châu của chúng ta để mua kỳ trân không? Đây là thần tiên trong miệng hắn, Võ thiếu phu nhân đấy."
Mấy thủ binh và mấy vị trưởng giả đều nhìn về phía nàng, bọn họ cũng rất kích động, nhưng điểm chú ý của bọn họ lại không giống Chiêu Vương.
"Đa tạ, phu nhân đã viện trợ Nghi Châu của chúng ta." Bọn họ sôi nổi thi lễ.
Lý Minh Lâu đáp lễ: "Thần phụ phụng mệnh, đây là chức trách của Chấn Võ quân."
Không biết vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy bất an, nàng nói thêm: "Chúng ta đưa Chiêu Vương trở về thành trước đi."
Nơi này không phải nơi nói chuyện, hơn nữa Chiêu Vương còn đang bị thương, mọi người phản ứng lại nhanh chóng bước tới.
Chiêu Vương lại xua tay ngăn cản bọn họ: "Không vội, không vội. Võ thiếu phu nhân, người đến đây là tốt rồi, thiếu phu nhân, người thích kỳ trân dị bảo đúng không?"
Lý Minh Lâu nói: "Cũng không phải rất thích, chỉ là thấy thú vị."
Đôi mắt của Chiêu Vương càng ngày càng sáng, ngài cao hứng vỗ tay: "Quả nhiên, quả nhiên, thú vị mới là kỳ trân, Võ thiếu phu nhân đúng là người đáng giá với kỳ trân!"
Bàn tay vừa vỗ của ngài đan vào nhau.
"Bổn vương có rất nhiều kỳ trân, bổn vương tặng hết số kỳ trân đó cho người, phó thác người làm một việc có được hay không?"
Đôi mắt của ngài hấp háy tựa như đang dụ dỗ lại tựa hồ đang cầu xin.
Bàn tay rũ bên người Lý Minh Lâu nắm chặt lại, nàng cúi cười duỗi tay muốn nâng người kia lên: "Vương gia, về thành trước...."
Bàn tay để trước người Chiêu Vương đưa lên, cầm lấy tay nàng. Nàng cảm thấy có một vật cứ.ng gì đó nhét vào lòng bàn tay mình, nhẫn ư?
Không chờ nàng dò hỏi và nhìn kỹ, Chiêu Vương lại mở miệng một lần nữa.
"Võ thiếu phu nhân, bổn vương, phó thác thành Nghi Châu cho người." Ngài nói, thanh âm lại hạ xuống. "Thứ này, cũng phó thác cho người."
Tâm nàng trầm xuống, thân mình nàng cũng trầm xuống theo, giống như bị Chiêu Vương mập mạp kéo xuống không thể đứng dậy được.
"Bổn vương, sắp chết." Chiêu Vương nói rồi buông lỏng tay ra.
Người bốn phía nghe vậy thì kinh hãi, vọt tới đây, hô to "Vương gia", nhưng lúc này tiếng nữ tử cao vút phủ lên tiếng la của bọn họ.
"Không phải! Ngài chỉ bị chọc thương ở sườn eo thôi!" Lý Minh Lâu hô lên, chỉ vào trường đao Phương Nhị cầm trong tay. "Thương ở sườn eo không thể chết được!"
Chiêu Vương nhăn mặt, muốn duỗi tay ra sau lưng, nhưng lại quá gian nan đành từ bỏ.
"Bổn vương, không biết vận khí của mình có tốt hay không nữa." Ngài sầu khổ oán niệm. "Thanh đao muốn gi.ết chết bổn vương chỉ chọc vào sườn eo, nhưng lại bị thanh đao không muốn giết bốn vương đâm vào giữa lưng."
Nhóm người thủ binh và trưởng giả sắc mặt trắng bệch không thể tin tưởng, họ vọt tới nâng Chiêu Vương từ trong vũng máu loãng lên.
Lưng Chiêu Vương hiện ra trong tầm mắt mọi người, lễ phục trên người ngài dính đầy máu, lúc này máu tươi vẫn đang túa ra, một lưỡi dao hoàn toàn cắm sâu vào lưng ngài, bên ngoài chỉ còn lại chuôi dao.
Trải qua trận chém giết hỗn loạn vừa rồi, trên mặt đất không chỉ có tử thi cùng với chân tay cụt mà còn có binh khí rơi rụng...
Chiêu Vương bị đại đao của Điền Trình đánh trúng, ngã ngửa xuống mặt đất, vừa lúc ngã vào một thanh đao dựng đứng.....
"Vương gia!"
Vô số tiếng khóc, tiếng la nổi lên bốn phía.
Lý Minh Lâu đứng lặng một bên, chợt nàng nhìn sang Phương Nhị, người kia gục đầu xuống, quỳ một gối về phía nàng.
Trách không được, trách không được nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Phương Nhị không phải đại phu, nhưng nhiều lúc còn lợi hại hơn đại phu, nhất là khi cứu trị trên chiến trường. Nhưng lần này, sau khi Phương Nhị rút trường đao ra, hắn không hề xem xét vết thương của Chiêu Vương, không đi trị thương hay băng bó, mà chỉ ngây ngốc đứng bên cạnh, bởi vì hắn biết Chiêu Vương không thể cứu được....
Không có người nào hiểu, nàng muốn cứu giúp Chiêu Vương đến nhường nào hơn hắn, hắn không đành lòng cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào với nàng.
Lý Minh Lâu lại nhìn sang Chiêu Vương.
"Không, ngài không nên chết." Nàng quỳ xuống bắt lấy cánh tay của ngài, trước người đàn ông mập mạp này, thân hình nàng càng thêm nhỏ xinh. "Ta trở về là để cứu ngài, lần này ngài không nên chết."
Chiêu Vương được nâng dậy, vì động chạm miệng vết thương cho nên phát ra vài câu "ai ui, ai ui" đau đớn, nghe nàng nói lời này thì cảm thấy hồ đồ nhưng lại có chút hiểu rõ: "Lần này à? Vậy lần trước ta cũng đã chết ư?"
Lý Minh Lâu không nói gì, chỉ lấy trầm mặc và nghẹn ngào để trả lời.
Chiêu Vương cười hắc hắc hai tiếng: "Trách không được, trách không được, bảo sao ta lại cảm thấy phu nhân không giống con người, phu nhân là lệ quỷ trở về từ địa ngục à?"
Đến lúc này mà còn nói giỡn, đám trưởng giả ở bốn phía rơi lệ hô lên "vương gia".
Lý Minh Lâu không cảm thấy đây là lời nới giỡn, nàng gật đầu: "Vâng, ta là lệ quỷ, ta trở về là để cứu ngài, lần này sẽ không giống lần trước." Thanh âm nàng trở nên bi thương, khàn khàn nói tiếp: "Nếu không ta sống lại còn ý nghĩa gì nữa!"
Chiêu Vương lại tò mò về một việc khác. "Vậy lần trước ta có gặp được phu nhân không?"
Lý Minh Lâu lắc đầu.
Ngài nở nụ cười: "Vậy lần này không giống lần trước, rất có ý nghĩa."
Nói tới đây, ngài phồng lên quai hàm thở dồn dập giống như một chú cá đang hô hấp: "Lần này vận khí của ta thật tốt, trước khi chết còn có thể nhìn thấy Võ thiếu phu nhân, vui vẻ, vui vẻ."
Sau khi thở hổn hển mấy lần, ngài thở dài, cuối cùng sức lực còn sót lại đã dùng hết, ngài gục đầu xuống buông bỏ hết mọi gánh nặng....
Tiếng khóc nổi lên bốn phía, Lý Minh Lâu cảm thấy màng tai của mình nứt ra, nàng muốn tránh đi vài bước nhưng đôi chân lại hãm sâu trong vũng máu không thể cử động. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ông trời, đưa tay giáng cho nàng một cái bạt tai.
Một cái tát vang dội.
- ----------------------------