Đệ Nhất Hầu

Chương 188




188. Tham sống sợ chết đi một mình.

Máu lan tràn trên mặt đất, khiến góc áo của bọn thái giám quỳ bên cạnh không khỏi bị nhiễm hồng.

Bọn họ không dám động đậy, chỉ biết phủ phục xuống mặt đất.

Có thể vì Đại Hỉ đột nhiên tự sát, Chiêu Vương đã thay đổi chủ ý.

"Các ngươi đều ở lại đây đi." Ngài nói. "Người một nhà chúng ta ra ngoài là được rồi."

Lập tức bọn thái giám khóc lớn: "Vương gia xin ngài đừng vứt bỏ bọn nô tỳ."

"Đừng khóc, đừng khóc." Chiêu Vương xua tay, cũng chẳng phải vì đau lòng bọn họ. "Để người bên ngoài nghe được sẽ không vui đâu."

Cái gọi là người bên ngoài đó là sứ giả của đám phản quân An Khang Sơn, vừa vênh váo vừa tự đắc đang chờ ngoài cửa lớn của Vương phủ. Bọn thái giám che miệng lại, không để tiếng khóc phát ra thành tiếng, nhưng nước mắt chảy xuống càng ngày càng nhiều, chính bọn họ cũng không biết vì sao lại khóc, khóc vì bản thân hay là khóc vì Vương gia, hoặc là khóc cho Đại Hạ. Bọn họ không biết nên làm gì bây giờ, chưa ai từng nghĩ sẽ có một ngày như này.

Đại Hạ làm sao sẽ có một ngày như này.

"Các ngươi ở lại trông coi Vương phủ, trông coi nhà kho đi." Chiêu Vương đưa ra lời giải thích. "Chờ bọn họ vào đây, các ngươi phải giới thiệu cho bọn họ biết đâu là thứ tốt trong Vương phủ, chớ để bọn họ không hiểu mà đạp hư."

Bọn thái giám khóc hu hu thưa dạ.

Chiêu Vương cũng thấy vừa lòng với sắp xếp như vậy: "Nói không chừng, An Khang Sơn vì ưu đãi vì an ủi bổn vương sẽ để lại cho bổn vương một nửa đó."

Bọn thái giám không dám ngẩng đầu cũng không muốn ngẩng đầu, chỉ nghe Chiêu Vương lẩm nhẩm lầm nhầm nhắc mãi. Sau đó ngài bước ra ngoài, lúc này bọn họ mới ngẩng đầu lên với biểu tình mờ mịt, ánh nắng tươi đẹp xuyên vào trong điện, đậu trên người của kẻ sống lẫn người chết trong khung cảnh vắng ngắt.

Chiêu Vương đi ra tiền viện, nơi cơ thiếp, con trai, con gái, cháu trai cháu gái đang chờ đợi. Mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ đều mặc những bộ quần áo hoa lệ. Đám phụ nữ tựa hồ như đeo hết toàn bộ các loại trang sức lên người, đám đàn ông cũng không khác là mấy, quần áo trang điểm hết sức xa hoa. Dưới ánh mặt trời chói lọi, chỉ nhìn được châu quang bảo khí chứ không nhìn thấy người.

Chiêu Vương phủ không hề nghèo túng giống như những lời đồn bên ngoài.

Chiêu Vương không phải hoàng tử khiến hoàng đế vừa lòng, cho nên ngài toàn tâm đầu nhập vào làm giàu cùng với ăn nhậu chơi bời.

Vương phủ năm nào cũng được tu sửa, trải qua vài thập niên cực kỳ tráng lệ huy hoàng, bên trong chứa đầy kỳ trân dị bảo cùng với mỹ nhân.

Có người đã từng kiến nghị ngài đem những kỳ trân dị bảo đó dâng lên cho hoàng đế, bởi Lỗ Vương bị đuổi tới nơi khốn cùng ở Tây Bắc, gia sản trong tay không nhiều lắm, còn Thái tử tuy rằng tài nghệ kỳ giai nhưng ông trời lại không cho một cơ thể khỏe mạnh, lúc nào cũng bệnh tật quấn thân, sống không lâu, cho nên muốn ngài tranh thủ một chút chú ý của bệ hạ.

Chiêu Vương cự tuyệt: "Phụ hoàng có cái gì mà chưa từng thấy qua đâu, có kỳ trân dị bảo nào trong thế gian này có thể thu mua được ngài."

Có người nói Chiêu Vương nhìn đến thấu triệt, cũng có người nói ngài bủn xỉn luyến tiếc tiền tài.

Nhìn thấy Chiêu Vương đi ra, gã quân hán mặc áo giáp đứng trong viện kiêu căng nói: "Vương gia thu dọn xong chưa?"

"Xong rồi, xong rồi." Chiêu Vương muốn đeo lại đai lưng một lần nữa, hai cơ thiếp tiến đến hỗ trợ, vốn dĩ đai lưng đã chặt cứng giờ lại bị hai nàng nhét thêm vài khối vàng bên trong, khuôn mặt trắng nõn của Chiêu Vương nghẹn đến phát tím.

"Làm gì vậy." Ngài nhỏ giọng oán giận. "Đai lưng này đã làm bằng vàng rồi."

"Vàng mà, nào có ngại nhiều." Hai cơ thiếp không khỏi phân trần, kéo lại đai lưng cho ngài.

Động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt của gã quân hán, Chiêu Vương đã đầu hàng, cho nên không thể ở lại trong vương phủ. Đám người phú quý này sợ phải chịu khổ vì vậy hận không thể đem toàn bộ tài vật mang hết trên người, cũng coi như để cất giấu chút tài vật cho bản thân hoặc là đút lót cho đám trông coi để mình thoải mái một chút.

Nhưng mà, thân là tù binh, ngay cả cơ thể đã không phải của bản thân nữa rồi, lấy đâu ra tự tin có thể bảo vệ được vàng bạc tài vật chứ. Trong mắt gã quân hán hiện lên vẻ khinh thường, nhưng không quát lớn hay nói rõ ra.

"Vương gia có thể đi hay chưa?" Gã hỏi, ánh mắt tựa như kền kền quét hết một lượt già trẻ gái trai đứng trong viện. Châu quan bảo khí không hề ảnh hưởng đến tầm mắt của hắn. "Gia quyến của Vương gia đều ở hết chỗ này đúng không?"

Việc ẩn giấu huyết mạch duy nhất mà đám thuyết thư sinh hay hát tuồng gì đó đừng để phát sinh ra.

Chiêu Vương liên tục đáp: "Ở hết đây, ở hết đây."

Gã quân hán không nghe ngài nói, chỉ nhìn sang hai gã văn sĩ gầy gò đứng bên cạnh.

"Đầy đủ hết." Bọn họ vội nói.

Đây làm đám quan viên đã đầu hàng trước vương phủ một bước, họ còn hiểu rõ vương phủ như lòng bàn tay. Có khi chính Vương gia còn không biết mình có bao nhiêu cháu trai, cháu gái, chắt trai chắt gái đâu, bọn họ lại nhớ rõ rành mạch.

Trong tay còn cầm theo quyển sách, bên trong ghi tên tuổi, đặc thù tướng mạo. Lúc trước, vài gã Phạm Dương binh đã từng thẩm tra đối chiếu qua.

Gã quân hán yên tâm, đưa tay lên vỗ áo giáp, làm một cái quân lễ không tiêu chuẩn: "Cung thỉnh Vương gia."

Thành Nghi Châu không hề hỗn loạn hay hoang mang giống các thành trì khác, bên trong thành không hề có dấu vết bị chiến hỏa quấy nhiễu.

Chiêu Vương chỉ một lòng kiếm tiền, không nuôi quân, binh mã đóng quân cùng với quan phủ ở Nghi Châu chỉ treo cái danh mà thôi. Khi phản quân của An Khang Sơn đánh úp, toàn bộ đã chạy trốn mất dạng. Còn người của Thôi Chinh phái đến không nhiều lắm, người thì bị giết kẻ thì cũng chạy rồi. Hiện giờ, Nghi Châu ngay cả một binh tốt cũng không có, phản quân thẳng đường không hề có trở ngại đến đây, khi vừa mới tới gần thành trì, Chiêu Vương nghe được tin lập tức gửi thư hàng.

Đường phố chen chúc, người người với biểu tình mờ mịt lại bi phẫn, khi nhìn thấy Chiêu Vương và những người liên can đi ra thì có chút huyên náo.

Phạm Dương quân không để Chiêu Vương ngồi xe, nói là vì có quá nhiều người nhưng thực chất là cố ý để ngài dạo phố, vừa khoe ra cũng là để uy hiếp.

"Ở các thành trí khác, kẻ đầu hàng chúng ta, dù là tri phủ, tri châu hay Quan sát sử đều phải cởi quan bào nâng quan mũ đi ra đấy." Quân hán nói với hai gã quan viên của Vương phủ đi theo. "Được như thế này là do Điền đại tướng quân kính trọng Vương gia đó."

Hai gã quan viên khen ngợi: "Điền đại tướng quân quả nhiên là quân tử."

Quân hán lại nhìn sang dân chúng đứng đầy đường, biểu tình vừa đắc ý lại vừa khinh thường. Vào thành, Điền đại tướng quân chỉ cho một mình hắn với 2 thân binh đi vào.

Ba người cũng có thể bắt lấy được một tòa thành.

Đám người Chiêu Vương đi lại thật cố sức, bởi đã lâu bọn họ không đi quãng đường dài như vậy.

"Tại sao thành Nghi Châu lại lớn như vậy." Chiêu Vương thì thầm oán giận, ngài nâng tay áo lên lau mồ hôi, quần áo đã căng chặt còn vì nhét vàng vào đai lưng khiến ngài không thở nổi.

"Còn không nhanh đi nâng Vương gia." Quân hán đưa mắt ra hiệu với hai gã thân binh.

Hai kẻ kia bước tới nâng ngài, Chiêu Vương bị hai người đỡ lấy, lập tức thân mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không khỏi thở hắt ra, nhưng còn chưa kịp thở hết thì hai gã kia buông tay. Chiêu Vương không khỏi lảo đảo, ngài "ối" một tiếng, đai lưng đứt đoạn, chiếc đai lưng cùng với mấy thỏi vài lăn xuống mặt đất....

Gã quân hán cười ha ha, còn giả bộ nghiêm chỉnh quát lớn: "Các ngươi làm gì vậy!"

"Là ta quá béo." Chiêu Vương đã xua tay nói, ngài nhìn xuống đai lưng đã đứt đoạn, hoạt động cơ thể một chút, vui tươi hớn hở nói: "Như này thoải mái hơn nhiều."

Trong đám dân chúng đang vây xem chợt vang lên tiếng cười khanh khách.

Hóa ra là một tiểu đồng được người nhà ôm trong ngực bị chọc cười.

Tiếng cười vừa mới vang lên, người nhà đang ôm vội đưa tay che miệng đứa bé lại, tiểu đồng không hiểu chuyển chỉ biết mở to mắt nhìn. Một lão giả mặt đỏ rần đứng bên cạnh duỗi tay che lại đôi mắt của tiểu đồng.

Lão giả làm vậy có ý gì, gã quân hán rất rõ ràng, hắn cũng không quát lớn hay tức giận, mà chỉ cười, hai gã quan viên cũng cười lớn.

Trên đường phố chen chúc, chỉ có tiếng cười của 5 người này quanh quẩn, vừa vang dội lại vừa quỷ dị.

Người của Vương phủ không ai cười, hai cơ thiếp vội vàng cúi xuống nhặt mấy thỏi vàng lên, cũng cầm lên đai lưng đã bị đứt.

"Đứt cũng là đai lưng." Các nàng vừa nói thầm vừa cầm lên. "Mang theo mới đầy đủ."

Nhưng đứt rồi thì không thể sử dụng nữa, bước chân và biểu tình của Chiêu Vương nhẹ nhàng hơn nhiều, dưới ánh mặt trời khuôn mặt ngài chỉ còn sự gấp gáp không chờ nổi.

"Vương gia." Có người kêu lên với thanh âm bi phẫn. "Vương gia à, làm sao đến nỗi như này!"

Một câu này khiến biển người xôn xao.

Chiêu Vương bị hoảng sợ, nhảy dựng lên tựa như một chú mèo bị dính nước, ngài lớn tiếng kêu lên: "Mấy người định làm gì! Chuyện này liên quan gì đến mấy người! Đây là việc của bổn vương! Mấy người đừng có mà bắt cóc bổn vương đấy!"

Phản kháng với phản quân là áp chế ngài ấy à? Bi phẫn của dân chúng nghẹn lại ở yết hầu, lời muốn nói cũng không thể nói ra.

"Mấy người muốn làm gì, bổn vương mặc kệ." Chiêu Vương thì thầm. "Chờ bổn vương đi rồi thì tùy các ngươi."

Dứt lời, ngài bước nhanh hơn, tựa như sợ bị ác ma quái thú gì đó quấn lấy.

Dân chúng trên đường lặng ngắt như tờ, nhìn Chiêu Vương bị 3 gã quan binh áp giải ra ngoài, không có người thốt ra lời, biểu tình trên mặt chỉ có thất vọng và bi thương.

Xuyên qua cửa thành cao lớn, Chiêu Vương xua tay thúc giục: "Mấy người nhanh đóng cổng lại, đừng để cho đám người bên trong lao ra hại ta."

Thủ ở cửa thành chỉ có 7-8 quan sai, nghe vậy thì đờ đẫn đóng cửa.

"Chốc lát nữa, nghe tiếng gọi cửa thì nhớ mở đó." Chiêu Vương dặn dò.

Cửa thành đóng lại, Chiêu Vương thở phào nhẹ nhõm, tựa như tìm được đường sống, những người khác phảng phất như cũng dỡ được gánh nặng, đám phụ nữ còn sửa sang lại dung nhan cho nhau.

Đây là hoàng thân quý tộc à, gã quân hán nhìn mà bật cười, không còn hứng thú trêu đùa chọc ghẹo nữa.

"Đi thôi, Điền tướng quân đang chờ Vương gia ở phía trước." Hắn nói.

...

...

Võ vệ tướng quân Điền Trình không dựng lều trướng mà chỉ bày một chiếc ghế da hổ ở nơi đất hoang dã lĩnh. Hắn ngồi trên ghế, 3.000 binh tướng đứng trang nghiêm phía sau.

Đoàn người của Chiêu Vương lớn lớn bé bé có hơn 100 người. Tuy rằng không ồn ào nói cười nhưng không khống chế hành động. Mấy đứa nhỏ thì lảm nhảm, mấy người lớn lại thì thầm to nhỏ, phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này.

Chiêu Vương xoa mồ hôi, nở nụ cười đối với những ánh nhìn dò xét, tựa như một phú thương đi xin một tấm giấy thông hành.

"Mỗ, chức vị hèn mọn, chỉ là một thuộc hạ của đại đô đốc, chưa bao giờ tới kinh thành, cũng chưa từng được gặp Vương gia." Thanh âm Điền Trình âm hàn giống hệt như tướng mạo của hắn, tay hắn chống lên tấm da hổ. "Ti chức bái kiến..."

"Tướng quân không cần đa lễ." Chiêu Vương vội nói. "Đến lúc này rồi, những lễ nghi phiền phức kia không cần thiết nữa."

Điền Trình thả lỏng tay bỏ xuống đầu gối. "Vương gia nếu đã biết hoàn cảnh hiện giờ thì chắc cũng biết tiếp theo nên làm như thế nào đúng không?"

Hắn chỉ chỉ ra sau, một thân binh vung lên đại kỳ của An Khang Sơn.

Lúc trước Phạm Dương quân chấp nhận đầu hàng đều yêu cầu quan viên nâng quan phục và quan mũ đi ra khỏi thành, quỳ lạy đại kỳ của An Khang Sơn tỏ vẻ thuần phục.

Chiêu Vương nói: "Ta biết, nhưng ta không muốn quỳ."

Ngài duỗi tay vào trong lễ phục của thân vương, đào a đào, móc ra một thanh loan đao.

Thanh loan đao này có chuôi đao tinh mỹ, lưỡi đao ánh ra hàn quang lấp lánh, chỉ liếc mắt cũng có thể thấy được đây là bảo vật.

Điền Trình chớp mắt, nói: "Vương gia muốn hiến vật quý à?"

Chiêu Vương lắc đầu, nâng đao lên trước người: "Ta muốn giết ngươi."

Binh mã bốn phía yên lặng, Điền Trình nhìn Chiêu Vương.

Hắn thấy khó hiểu, thò người tới gần, hỏi lại một lần nữa: "Ngài muốn giết ta sao?"

Chiêu Vương dùng cả hai tay nắm lấy chuôi đao: "Đúng vậy."

Nghe theo lời ngài, tất cả gia quyến ngoại trừ những đứa bé còn chưa biết đi, bao gồm cả những đứa bé vừa mới biết đi đều sôi nổi hành động. Họ từ trong quần áo, giày vớ, tóc mai móc ra những thanh đao có lớn, có bé, có dài, có ngắn cùng giơ lên.

Ánh mặt trời chói lọi nơi hoang dã, thứ lấp lánh làm chói mắt người không phải là vàng bạc châu báu trên người họ mà là ánh đao.

"Giết!"

Già trẻ nam nữ đồng thời hô lên.

Tựa hồ đến giờ Điền Trình mới nghe rõ, hắn ngửa đầu cười ha ha.

- -----------------------