Đệ Nhất Hầu

Chương 176




176. Một tiếng kinh thành

Thôi Chinh đứng trước long sàng nhìn Hoàng đế.

Ngài đã không ỷ ngồi đành đàn giống lúc trước mà đã ngã xuống long sàng, khuôn mặt tái nhợt, cùng với dòng máu đỏ tươi không có người nào cho rằng ngài đang ngủ hay suy nghĩ ca khúc mới nữa....

Bọn thái giám quỳ đầy đất, các thái y cũng quỳ trên mặt đất, trước khi Thôi Chinh và chúng quan viên đến, bọn họ không dám tiến vào trong điện.

"Các ngươi còn chờ đợi gì!" Một vị quan run rẩy quát: "Nhanh đi xem bệ hạ! Nhanh đi cứu trị cho bệ hạ!"

Lúc này các thái y mới đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo vây quanh hoàng đế....

Thôi Chinh biết bọn họ đang chờ đợi cái gì, người bình thường chỉ lướt qua cũng biết Hoàng đế đã chết, là thái y thì càng rõ điều ấy hơn ai hết.

Hoàng đế băng hà.

Bầu trời cứ như vậy mà sụp xuống, không có bọn quan viên ở đây, các thái y dù đánh chết cũng không dám đặt chân vào.

Toàn bộ Đại Hạ này không có người nào nghĩ đến Hoàng đế sẽ chết vào lúc này, tuy rằng ngài đã rất già. Thôi Chinh nhìn khuôn mặt của Hoàng đế, gương mặt tựa như một đóa hoa khô héo, từ khi nào mà ngài đã già tới như vậy rồi? Hắn đã không còn nhận ra ngài nữa.

"Tướng gia." Mấy thái y xem xét lung tung một phen sau đó quỳ gập người trên mặt đất, nghẹn ngào hô: "Bệ hạ, băng hà."

Tuy rằng đã đoán trước được nhưng khi nghe rõ ràng điều này thì cả điện ồ lên quỳ mọp xuống đất gào khóc.

Thôi Chinh phải lớn giọng quát bảo ngừng lại.

"Bệ hạ chết như thế nào?" Hắn quát.

Tuy rằng hoàng đế rất già rồi, nhưng ngài vẫn còn có thể ca hát, khiêu vũ, uống rượu du hồ cả một ngày quanh cung Hải Đường. Trong cung điện luôn có hương hoa, hương son phấn của nữ tử, có hương rượu thơm, chứ chưa bao giờ có hương vị của dược liệu.

Ngày lễ ngày tết, Thái tử rất ít khi ra ngoài được nâng ra khỏi Đông Cung tham gia yến hội, hai người ngồi cùng nhau, Hoàng đế còn giống con trai hơn Thái tử.

Hoàng đế không có khả năng chết bệnh, nhưng hiện tại, ngài chết vì bệnh còn tốt hơn.

Đám thái y quỳ trên mặt đất run như cầy sấy: "Bệ hạ, là trúng độc."

Trong điện lặng ngắt.

Bộp bộp âm thanh đầu đập xuống đất bất chợt vang lên.

"Chúng nô tỳ không biết gì hết." Bọn thái giám dập đầu, có khóc có kêu có kẻ ngất xỉu tức thì: "Bệ hạ rất ít khi để chúng nô tỳ hầu hạ bên người."

"Các ngươi có biết hay không, không phải do các ngươi định đoạt." Có quan viên phẫn nộ hét lớn: "Sẽ có tư hình tra hỏi."

Hỏi cũng không hỏi ra điều gì, Thôi Chinh nhìn chén rượu, chén thuốc nằm lăn lóc dưới long sàng, vấy đầy chất lỏng màu nâu và màu đỏ, hắn đi tới cúi người, đưa tay dính một chút chất lỏng màu đỏ kia.

Cái này hắn rất quen thuộc, vốn dĩ là muốn rót cho La Quý phi uống, Mỹ Nhân Say thứ độc chỉ có ở trong cung. Trong hoàng cung khó tránh khỏi cất giấu một ít độc dược đoạt mạng người.

Thứ độc này có thể cất giấu đương nhiên là được Hoàng đế cho phép, đám thái giám có thể lấy được thì tất nhiên hoàng đế cũng có thể.

Trong điện tiếng khóc tiếng la tiếng dò hỏi hỗn độn vang lên.

".... Bệ hạ không cho chúng nô tỳ ở bên người."

".... Chỉ có khi đưa cơm thì chúng nô tỳ mới có thể tới đây."

".... Cung Hải Đường không hề có người khả nghi tiếp cận...."

".... Người đâu, người đâu bắt hết đám người này, bắt hết toàn bộ những người trong cung Hải Đường."

Những bước chân hỗn loạn hướng cả ra ngoài lẫn vào trong.

"Được rồi!" Thôi Chinh nói, thanh âm ồn ào lấn áp thanh âm của hắn, cuối cùng hắn phải cất cao giọng hô: "Được rồi!"

Trong điện yên ắng, toàn bộ tầm mắt tập trung vào người hắn, Thôi Chinh quỳ gối trước long sàng, hắn đưa lưng về phía mọi người chỉ nhìn hoàng đế.

"Bệ hạ tự mình đi theo Quý phi." Hắn nói.

Hiện tại trong cung không còn Toàn Hải độc đại nữa, mà là do hắn khống chế, hắn có thể tin được hiện giờ người ở bên cạnh hoàng đế, không có ý tưởng cũng không dám giết ngài.

Người có thể giết hoàng đế chỉ có bản thân ngài mà thôi.

Chỉ cần nhìn ly rượu là có thể hiểu được.

Hắn cầm chén rượu lên, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ tươi còn sót lại, bàn tay cầm ly rượu nổi gân xanh: "Bệ hạ, vì nữ tử này, mà ngài nỡ bỏ lại thần dân của ngài, Đại Hạ của ngài ư."

Hắn ném ly rượu xuống mặt đất, mảnh vụn bắn ra, một mảnh nhỏ bén nhọn lướt qua mặt hắn để lại vết cắt hằn sâu chảy máu.

"La thị, họa quốc!"

Âm thanh quỳ gối nức nở phát ra bốn phía.

...

...

Cấm quân vây quanh cung Hải Đường, các thái giám và thái y bị trông giữ, những ồn ào trong điện đã tan đi, chỉ còn lại không khí ngưng trọng.

"Tướng gia, nhanh mới Thái tử vào cung đi." Một quan viên nghẹn ngào nói. "Quốc một ngày không thể không có quân được."

Đặc biệt là lúc này.

Thôi Chinh đứng trước long sàng, nhìn hoàng đế đã được đặt nằm ngay ngắn, vết máu trên mặt ngài đã được lau đi, nhưng xiêm y tóc tai chưa được sửa sang lại.

"Không thể mời Thái Tử vào cung." Hắn nói. "Thái tử dây dưa quá sâu với An Khang Sơn và La thị, khó có thể phục chúng."

Phần nhiều phi tần trong cung Thái tử là do La thị đưa vào, mà nữ nhi của Thái tử lại sớm đã liên hôn với An Khang Sơn.

"Nhưng dù sao đó cũng là Thái tử của bệ hạ, phi tần và nữ nhi đều là người ngoài, sao có thể nói không thể thì không thể được." Có viên quan nói.

Thôi Chinh xoay lại nhìn về phía mọi người: "Mấu chốt là Thái tử sắp không được."

Lời vừa rồi khiến mọi người cả kinh, toàn bộ Đại Hạ đều biết thân thể Thái tử không tốt, nhưng hầu như mọi người lựa chọn quên đi. Khi An Khang Sơn tạo phản cùng với khi xét nhà La thị, Đông Cung cũng bị binh tướng vây cấm cho nên mọi người không biết tin tức từ bên trong, cũng không muốn biết.

Vậy ra Thái tử cũng sắp....

"Vậy phải làm sao bây giờ? Làm thế nào?" Tiếng xôn xao vang lên trong đại điện.

Thôi Chinh nói: "Phải tạm thời giấu đi tin tức Bệ hạ băng hà, nhanh chóng mời Chiêu Vương nhập kinh, chờ Chiêu Vương nhập kinh mới tuyên cáo thiên hạ."

Chiêu Vương vốn là người bọn họ lựa chọn, tiếng nghị luận lại trào lên.

"Nhưng mà sao có thể giấu được lâu như vậy?" Có quan viên hỏi.

Khoảng cách từ đất phong của Chiêu Vương đến Kinh thành quá xa, qua qua lại lại tốn rất nhiều thời gian.

"Vốn dĩ bệ hạ đã không thượng triều." Thôi Chinh nói. "Ngài không xuất hiện, thế nhân cũng không nghi vấn gì, hơn nữa hiện tại binh mã canh gác trong hoàng thành này đã là của chúng ta, chỉ cần chúng ta muốn thì...."

Lời nói của hắn bị tiếng ồn từ bên ngoài đánh gãy, tiếng bước chân, tiếng binh khí va chạm cũng âm thanh quát lớn như đánh vào màng tai mỗi người ở đây.

"Đứng lại!"

"Lớn mật!"

"Không được bước tới gần, nếu không chúng ta...."

Nếu không cũng chẳng làm được gì, bởi cửa điện đóng chặt đã bị người mở toang, hàn quang vây quanh một thân ảnh cao lớn đứng trước cửa.

"Các người đang làm gì?" Võ Nha Nhi hỏi.

Trong điện vốn lặng gắt chợt hỗn loạn, bọn quan viên lui hết về phía sau khiến thân hình Thôi Chinh lộ ra phía trước.

"Ngươi! Ngươi vào bằng cách nào!" Thôi Chinh vừa bực vừa tức, mặt xanh mét quát lên.

Võ Nha Nhi không trả lời hắn mà cất bước đi vào, trường đao treo trên eo va chạm vào đôi chân dài, hắn ngay cả đao cũng không cần rút đã xông vào đây được.

Tầng tầng lớp lớp binh mã, tường cung cấm cao cao làm sao có thể ngăn trở được bước chân của hắn, hơn nữa một nửa số người trong hoàng cung này đã chết trong tay hắn, hắn lại làm bạn với Hoàng đế một khoảng thời gian.

Tuy rằng hắn không ở trong cung, nhưng bên trong xảy ra chuyện gì sao có thể giấu diếm được, mà hắn muốn đi vào ai có thể ngăn trở được đây?

Thôi Chinh không thể không thừa nhận sự thật này.

Võ Nha Nhi lướt qua chúng quan, đứng lặng một khắc trước long sàng.

"Cuối cùng, các ngươi vẫn bức tử bệ hạ." Hắn nói.

Cái tội danh này đúng là để lại tiếng xấu muôn đời, tức khắc chúng quan gào lên, âm thanh phản bác, chất vấn, phẫn nộ, kích động ngập tràn trong điện.

Thôi Chinh quát lên bảo ngừng một lần nữa, trên mặt hắn không còn phẫn nộ hay thắc mắc nữa, mà biểu tình có chút phức tạp nhìn Võ Nha Nhi. Tuy rằng "bức tử" không dễ nghe nhưng không giống với tội "hại chết" hoàng đế, cái tội danh lớn bị đóng đinh trong sách sử thiên thu muôn đời kia.

Võ Nha Nhi cũng không vu hãm bọn họ giết hoàng đế, tuy rằng hắn có thể làm như vậy.

"Bệ hạ bị La thị hại chết." Thôi Chinh lạnh lùng nói, hắn không chờ Võ Nha Nhi mở miệng, đã tiếp tục nói: "Thỉnh xin Võ Đô tướng bảo vệ cho hoàng thành, tin tức bệ hạ băng hà không thể truyền ra được, chờ thỉnh Chiêu Vương nhập kinh rồi tuyên cáo."

Đây là ý muốn hợp tác với Võ Nha Nhi, mời hắn hỗ trợ, giao hoàng thành cho đối phương à? Chúng quan viên liếc nhau, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Đối phương không đồng ý, cũng không phản đối, biểu tình trên mặt mang chút suy tư: "Chiêu Vương?"

Đúng là đồ nhà quê, ngay cả Chiêu Vương cũng không biết à? Thôi Chinh kiên nhẫn giải thích đơn giản thân phận của Chiêu Vương cho hắn nghe: "Lúc trước, khi Toàn Hải bắt cóc bệ hạ, từng truyền một bức ngự bút, ta cho người mang cho Chiêu Vương, mời ngài ấy nhập kinh. Sau bệ hạ bình an, Chiêu Vương trung hiếu vâng theo quy củ phong vương không được tới kinh thành, nhưng ta vẫn luôn cho người ở Nghi Châu bảo vệ ngài ấy, lúc này đang....."

Hắn còn chưa nói xong, lại có người vọt vào, lần này là hai vệ binh nâng một người đàn ông mặc quần áo bình thường bước vào.

Người này hai chân đã không thể đi lại, trên người toàn là vết máu loang lổ, phần đầu không ngừng đong đưa theo nhịp bước chân, không biết còn sống hay đã chết.

Thôi Chinh chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra người này, hắn kinh hãi hô lên "Thôi Thành"

Bấy giờ, chúng quan mới lấy lại tinh thần, Thôi Thành là cháu trai của Thôi Chinh được phái đi Nghi Châu.

"Thúc.... phụ!" Thôi Thành giật mình vì tiếng kêu đó, hắn ngẩng đầu, trên mặt cũng đầy vết máu, hắn nỗ lực nhìn rõ người phía trước, thấy là Thôi Chinh, tức khắc hô to: "Nhanh đi... Tặc quân An Khang Sơn... đã vây công Nghi Châu! Chiêu Vương gặp nguy!"

Tức thì cả điện ồ lên.

"Sao có thể!"

"Tặc tử này!"

"Nhanh á, nhanh đi cứu Chiêu Vương."

Tiếng la hét lại trào lên, Thôi Chinh xoay người muốn túm lấy Võ Nha Nhi: "Võ Đô tướng, ngươi nhanh chóng dẫn người đi cứu Chiêu Vương đi!"

Võ Nha Nhi lướt qua người hắn đi ra bên ngoài, hành động của Thôi Chinh lập tức thất bại.

"Võ Đô tướng! Võ Đô tướng!"

Tiếng la ó, tiếng dò hỏi, tiếng hô gào hỗn loạn bên tai, sau đó bị ngăn hết ở phía sau, cuối cùng tiếng ồn ào kia không nghe rõ ràng nữa. Bước chân của Võ Nha Nhi càng lúc càng nhanh, hắn không nghe được câu nói của Thôi Chinh, cũng không muốn đi cứu Chiêu Vương. Lúc nghe câu "tặc quân An Khang Sơn đang vây công Nghi Châu", toàn bộ đầu óc hắn chỉ có một cái tên, Võ thiếu phu nhân.

Lỗ tai hắn ong ong, tim đập như nổi trống.

Nàng, nàng ở huyện Đậu, huyện Đậu xảy ra nạn binh hỏa.

Nàng, nàng dùng dân tráng để đóng quân, An Khang Sơn phản loạn.

Nàng, nàng mượn 3.000 binh mã đi Nghi Châu, An Khang Sơn vây công Chiêu Vương.

Mỗi một lần, mỗi một lần xảy ra chuyện nàng đều có ứng đối, người này, rốt cuộc nàng là cái quỷ gì vậy!

"Võ Đô tướng!"

Tiếng la như sấm, hắn dừng chân lại, phát hiện mình đã đi tới cửa cung, Chấn Võ quân hùng hổ bị binh mã vây quanh, mà binh mã bao vây Chấn Võ quân thì lại kinh sợ không ngừng lui lại.

Trên đường phố phía ngoài tầng tầng lớp lớp binh mã, có vô số dân chúng đang nhìn trộm nơm nớp lo sợ.

Tầm mắt hắn đưa về nơi xa hơn, ngẩng đầu đưa hai tay lên miệng, phát ra thứ âm thanh cao vút: "Hoàng đế băng hà."

Một tiếng quạ kêu, kinh thành hoảng loạn.

- ---------------------------