Đệ Nhất Hầu

Chương 164




164. Tốc chiến thủ thành.

Vó ngựa rầm rập, bụi đất tung bay.

Hơn 200 kỵ binh chạy băng băng trên đường lớn, biểu tình ai ai cũng ngưng trọng.

Những thành trì ở gần huyện Đậu còn tốt, dù hẻo lánh ít dấu chân người, những nơi đó bá tánh như chim sợ cành cong nhưng thành trì thôn xóm không bị xâm hại, phá hủy. Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy dân chúng vội vàng bôn tẩu, hoặc hộ viện nhà giàu nhìn trộm ra từ bên trong những bức tường cao lớn.

Nhưng cách huyện Đậu càng xa thì cảnh tượng càng thay đổi, tiết trời xuân về hoa nở nhưng không thấy dân chúng du xuân, không thấy bá tánh lao động ngoài đồng ruộng, chỉ có đoạn bích tàn viên, thỉnh thoảng ở ven đường, bờ ruộng hay ngoài thôn xóm còn nhìn thấy không ít thi thể đã hư thối nằm la liệt.

Từ khi An Đức Trung suất binh xâm nhập Hoài Nam đạo, đây là lần đầu tiên mọi người đi xa đến vậy, cho nên cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến bọn họ khiếp sợ.

Bọn họ không phải người không dính khỏi lửa phàm tục, cũng không phải người chưa từng chịu khổ. Trong số bọn họ có rất nhiều người vì một miếng cơm, vì tìm một con đường sống mà dìu già dắt trẻ rời khỏi cố thổ bôn ba đến huyện Đậu.

Bọn họ cho rằng bản thân mình đã rất cực khổ, nhưng không nghĩ tới có những nơi lại càng như địa ngục như này.

Đây không phải Đại Hạ trong trí nhớ của bọn họ, tại sao chỉ trong một đêm mà thiên hạ đã biến thành như thế này?

"Phát hiện một đội binh mã ở phía trước, có cầm đại kỳ chữ An." Thám báo dò đường chạy băng băng về báo tin. "Có khoảng 50 người."

Trung Ngũ không thèm để ý, hắn phất tay: "Trực tiếp xông vào giết đi."

...

...

Binh lính trèo lên tường thành ngã xuống càng ngày càng ít, thang dây bám vào mặt tường thì càng ngày càng củng cố.

Có đầu gỗ hay đá tảng nện xuống, chiếc thang dây mang theo cả chuỗi người ngã xuống đống thi thể chống chất, có người quay cuồng đứng dậy có người biến thành một phần trong đống thi thế đó, thật là thảm thiết.

Nhưng dù thấy thảm cảnh như vậy, quan tướng đứng ngoài thành lại càng vui mừng.

"Chẳng qua là vài thủ đoạn cũ, không có gì mới." Hắn vung trường đao lên, chuẩn bị tự mình ra trận, giáng cho phủ Quang Châu một đòn cuối cùng đánh tan hơi tàn của bọn họ.

Chợt dị động truyền đến từ phía sau.

"Đại nhân, đại nhân."

Cùng tiếng la hét hỗn độn, quan tướng quay đầu nhìn nhóm trinh sát đang chạy về phía mình.

"Đại nhân, có binh mã đánh úp tới đây." Nhóm trinh sát hô lên.

Quan sát sử Hoài Nam đã đầu hàng, còn có binh mã tới ư? Quan tướng kinh ngạc hỏi: "Là binh mã ở đâu?"

"Chấn Võ quân, Chấn Võ quân." Trinh sát báo.

Quan tướng cả kinh: "Chấn Võ quân ở Kinh thành?" Không lẽ binh mã từ kinh thành nhanh như vậy đã tới Hoài Nam rồi sao?

"Không phải." Trinh sát nói: "Là từ phía huyện Đậu."

Đúng rồi, quan tướng chợt nhớ, huyện Đậu ở Hoài Nam cũng có Chấn Võ quân.... là gia quyến của Chấn Võ quân. Vị này không thể khinh thường có thể đánh đuổi được cả Tề Trọng Dụng....

"Có bao nhiêu người?" Quan tướng túc trọng hỏi.

Trinh sát đáp: "Khoảng trên dưới 200."

Quan tướng ngẩn ra, vừa nhảy lên lưng ngựa vừa chửi ầm lên: "Tạp chủng Võ Nha Nhi kia muốn nổi danh đến điên rồi à!" Hắn vung tay tiếp tục xông về phía phủ Quang Châu.

Lính trinh sát hoảng loạn giữ chặt hắn lại: "Vậy còn Chấn Võ quân kia?"

Quan tướng phì một tiếng: "Đương nhiên là dùng đao thương giế.t chết bọn họ rồi, chẳng lẽ dùng rượu ngon để hoan nghênh hay sao?"

Chỉ có 200 quân hèn kém, định hù dọa trẻ con à?

Hắn vung đao hô to: "Công thành! Bắt lấy thành trì!"

...

...

Có khoảng mấy trăm binh mã rậm rạp ở phía trước đang cầm các loại binh khí, động tác nhanh nhẹn biểu tình hung hãn, với trận hình nghiêm chỉnh xông tới.

Trung Ngũ tựa hồ như quan sát bọn họ nhưng lại tựa như lướt qua bọn họ mà nhìn tòa thành trì phía trước đang bốc ra từng cột khói đen nghi ngút, giống như chỉ còn chút hơi tàn đang giãy giụa quay cuồng.

Nếu để đối phương bắt được thành trì ấy, thì nó sẽ trở thành nơi che chở cho bọn chúng, có tường cao, có cỏ khô và có dân chúng tùy thời lấy ra làm vật hy sinh để uy hiếp. Bọn họ đây bôn tập đường dài chắc chắn sẽ không có chỗ cậy nhờ mà trở thành những con thiêu thân lao vào đống lửa.

"Phải giữ được thành trì!" Trung Ngũ vung đao phát ra quân lệnh: "Phải tranh thủ thời gian, giữ được thành trì!"

Hắn đầu tàu gương mẫu xông lên phía trước, nhóm kỵ binh cũng theo sát phía sau, áo giáp nhẹ của bọn họ va chạm vào cung khảm sừng, trường thương, trường đao đang nắm chặt trong tay.

"Giết!"

Tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn quân trận của đối phương, trong nháy mắt hai bên đã đụng vào nhau.

...

...

Bước chân dồn dập chỉnh tề không ngừng rơi trên mặt đất, không phải vó ngựa mà là bước chân của con người cũng có thể khiến mặt đất chấn động.

Từng đội từng đội người dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển, bọn họ chỉ mặc áo giáp bằng vải bông nhẹ và đeo một thứ binh khí trên người.

Trong mỗi hàng ngũ có tiếng hô hiệu lệnh, mỗi bước chân lên xuống của bọn họ bước đều theo nhịp hô, điều này khiến cho việc di chuyển vừa nhanh chóng lại đồng đều, cả đội ngũ đang chạy biến thành một chỉnh thể, làm cho mỗi cá nhân ở trong đó giảm bớt đi không ít mệt mỏi.

Kỵ binh ở phía trước đang chạy băng băng, đại kỳ Chấn Võ quân đón gió tung bay và dưới lá cờ ấy là nữ tử mặc áo choàng đen, nàng là phương hướng và lực lượng để mọi người tiến lên.

Nhanh nào, nhanh nào, nhanh nào....

...

...

Quan tướng đã vọt tới tường thành quay đầu lại với biểu tình kinh hoảng và giận dữ.

Cách đó không xa, một đội kỵ binh đang bị treo cổ (bao vây) trong quân trận, nhưng không thể nào giết hết được, bọn họ giống như một con cá nhỏ nhảy ra khỏi mặt nước làm bọt nước bắn lên.

Mỗi khi bọt nước bắn lên là một đám binh tướng xung quanh ngã xuống.

Cứ như vậy, bọn họ dựa theo quân trận lúc thì tụ lại lúc thì phân tán, lúc xông lên, lúc lùi xuống, tựa như một người say bước chân không vững, lung lay, lúc nào cũng có thể té ngã.

Quan tướng chỉ biết nhổ ra một câu th.ô tục, nhìn lên tường thành ở ngay gang tấc, rồi phát ra một hiệu lệnh.

...

...

Chúc Thông chém ngã một phản quân vừa nhào đến, máu tươi bắn lên mặt hắn, tầm mắt trở nên mơ hồ. Tuy rằng cánh tay đã không còn tri giác nhưng vẫn theo quán tính chém lung tung về phía trước, hiện tại ai ai cũng không dám lơi lỏng dù chỉ một chút...

Đao chém ra không đụng vào thân thể, cũng không hề có binh khí va chạm vào thân thể hắn nữa.

Tiếng gào rống của hắn dừng lại, hai mắt mở to nhìn rõ đã không có phản quân bò lên tường thành nữa, lại quay đầu nhìn xung quanh. Những binh sĩ chiến đấu hăng hái cũng đã dừng lại, kinh ngạc nhìn phản quân dần lui đi.

"Đại nhân!" Có người dùng cánh tay tê mỏi, run rẩy vì cầm đao chỉ về nơi phương xa, hắn muốn nói gì đó nhưng thanh âm trở nên nghẹn ngào không thốt ra lời.

Không cần hắn nói nữa, Chúc Thông đã thấy được, hơi thở thô nặng càng thêm thô nặng, có thứ gì đó như vọt ra từ trong cổ họng hắn, khiến yết hầu bóng rát đau đớn.

Hắn xoay người chạy đến gần trống trận, dùng chính thanh đao trong tay gõ thật mạnh lên mặt trống.

Đầu tường đã rất lâu không vang lên tiếng trống khiến cho tri phủ ngồi dưới thành hoảng sợ. Đây là trống trận, tới thời khắc cuối cùng rồi sao? Tri phủ thấy hoảng loạn, nhưng mà hắn còn chưa nghĩ đến nên chết như thế nào mà.

"Nếu tự thiêu thì có thể thiêu chết được vài gã phản quân vọt vào hay không?" Hắn khàn khàn nghẹn ngào hỏi. "Nhưng mà như vậy thì thi thể của bản quan sẽ rất khó xem, hay là mặc chỉnh tề rồi thắt cổ tự sát, như vậy dù có bị treo lên cũng có thể đẹp một chút."

Trường sử ở bên cạnh phủ định: "Đại nhân, phản quân đều cởi hết quần áo của quan viên thắt cổ tự vẫn rồi mới treo lên."

Vậy thì không bằng tự thiêu, ít nhất còn có thể giữ được mặt mũi, tri phủ cầm chặt một cây đuốc trong tay, cắn răng đứng dậy.

Có binh sĩ người đầy máu, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới: "Viện binh... Viện binh... Viện binh tới rồi!"

...

...

Kỵ binh còn sót lại chia làm hai cánh, lộ ra quân trận ở phía sau xông lên.

"Giết!"

Đó là những binh sĩ không có áo giáp dày dặn hộ thân mà chỉ cầm binh khí đơn giản vọt lên. Trường thương trong tay bọn họ chỉ biết đâm ra, căn bản không nhìn ánh đao từ phía đối diện bổ xuống, cũng mặc kệ quân địch hùng tráng như thế nào, dáng người nhanh nhẹn ra sao, trường đao chém giết hung hãn bắn đầy máu tươi như thế nào....

Bọn họ chỉ dùng hết sức đâm ra trường thương, nhắm vào yết hầu, vào cổ vào ngực vào những nơi yếu hại của đối phương, mặc kệ vết thương trên người mình, chỉ cần chưa chết, thì phải giành trước đâm chết đối phương, ai chết trước thì người đó thua.

Đây là đạo lý đơn giản nhất cũng là tàn nhẫn nhất.

Quan viên binh tướng còn sót lại của phủ Quang Châu đứng trên đầu tường tuy rằng đích thân tham dự chiến đấu nhưng nhìn khung cảnh đó vẫn tê dại cả người.

Đâm sâu vào, ngã xuống, lại đâm sâu vào, lại ngã xuống, không có người nào lui về sau. Mỗi binh lính chỉ cần chém ra được trường đao của mình thì không cần lo lắng nữa, bởi vì bên người luôn có 5-6 thanh trường thương đâm ra theo. Hắn đối mặt với một gã quân địch nhưng hắn không chỉ có một mình mà bọn họ là một chỉnh thể.

Mặc kệ đối phương có hung tàn cỡ nào thì bọn họ không rời, không tan, mặc kệ công phu của đối phương có cao thâm như thế nào bọn họ chỉ có một chiêu đó là đâm trúng, đâm đến chết.

Một đợt ngã xuống lại có một cơn sóng khác chỉnh tề tiến lên, cuồn cuộn không ngừng, kéo dài không ngừng.

Tấm đại kỳ phía sau bọn họ tung bay, tri phủ phải nheo hai mắt vốn đã mơ hồ lại, tới khi nhìn rõ ba chữ Chấn Võ quân thì hắn cũng thấy được một thân ảnh nhỏ xinh ở ngay phía dưới, chiếc áo choàng màu đen, cùng chiếc dù lớn màu đen to rộng như kéo dài thân hình của nàng ra.

Thật giống quỷ câu hồn.

Nhưng giờ này, khắc này, thứ quỷ câu đi không phải là mệnh của bọn họ.

- ------------------------------