Đệ Nhất Hầu

Chương 136




136. Giết tặc không thể cản.

Không còn tường cao thành dày làm tấm chắn, không còn thiên thời địa lợi từ trên cao nhìn xuống mà giờ là hành binh liệt trận (xếp trận chia quân), chính diện đối chiến, đao với đao, thương với thương, người chết ta sống.

Phương Nhị giơ cung nỏ, trên trọng cung lắp 3 mũi tên, chuẩn bị tùy thời bắn phá đám binh sĩ định động thủ phía địch.

Tiếng bước chân mãnh mẽ chấn động mặt đất, một đội dân tráng khoác trên mình áo giáp, tay nắm đao thương nghe theo lệnh kỳ tập kết.

Dù sao cũng là lần đầu tiên dã chiến, đám dân tráng tập kết này tuy rằng bước chân không loạn nhưng khuôn mặt đều đờ đẫn, trong ánh mắt không che giấu nổi sự sợ hãi.

Vì trấn an dân tâm, những việc trước cửa thành không hề giấu giếm bá tánh, nhóm sai dịch trong huyện nha phụ trách việc thông cáo tin tức, Trương Tiểu Thiên công bố mọi việc vừa phát sinh với mọi người, sau đó bản thân cũng rút dao chuẩn bị ra khỏi thành tham chiến.

Không ít dân chúng trốn sau cửa nhà đã chạy ra ngoài, nhìn những tráng sĩ đang tập kết sắp ra khỏi thành kia, thấy trong đó có cả thân nhân của mình thì tiếng khóc vang trời.

Như này, ra ngoài có thể bình an quay lại hay không?

Cho đến lúc này, mọi người mới nhớ bọn họ vì sao lại tham gia dân tráng, là vì chống cự sơn tặc thổ phỉ, nhưng hiện tại bên ngoài kia đâu phải sơn tặc hay thổ phỉ, mà là quan binh, là quân đội chân chính được huấn luyện lâu dài hơn bọn họ rất nhiều.

Làm sao có thể đánh được quan binh?

"Đừng đi, chúng ta đừng đi." Trong đám người vang lên tiếng la khóc, có cha mẹ thê tử chạy ra ngăn cản thân nhân của mình.

Tuy rằng không có dân tráng nào thật sự rời khỏi đội ngũ nhưng bước chân của bọn họ lại bị quấy rầy, biểu tình của bọn họ trở nên mờ mịt không biết phải làm sao.

"Sơn tặc phải đánh, loạn binh cũng phải đánh, chúng ta tham gia dân tráng, chịu đựng gian khổ huấn luyện lâu như vậy không phải là vì bảo hộ người nhà hay sao?" Có thanh âm già nua lại trầm hậu vang lên trên phố.

Mọi người quay đầu lại nhìn, đó là chủ bộ đại nhân đã lâu không thấy đi từ huyện nha ra.

Lão chủ bộ mặc quan bào đội quan mũ với biểu tình túc mục, từ khi không còn huyện lệnh, ông chính là quan phụ mẫu lớn nhất trong lòng dân chúng huyện Đậu. Lúc này nhìn thấy ông, mọi người đột nhiên nhớ đến hình như qua năm cũng chưa từng thấy mặt chủ bộ đại nhân, đều là Võ thiếu phu nhân cũng các quan lại khác bận rộn, tức khắc nhân tâm hoảng hốt.

"Những người đó nói chỉ cần quan phủ mở cửa thành, bước ra khỏi thành giải thích rõ ràng thì không có việc gì." Có người né tránh hô lên.

Đúng là những người kia có nói chỉ cần quan phủ và Võ thiếu phu nhân ra khỏi thành là không sao hết, thấy thương vong của dân tráng càng ngày càng nhiều, đổ máu tử thương chân thật như vậy khiến không ít người có oán giận và cầu hy vọng.

Chủ bộ nhìn về phía tiếng nói phát ra: "Lời nói của loạn binh mà mọi người cũng tin ư? Loạn binh gây rối ở Phong Thành, lúc ấy quan phủ cũng mở cửa mời bọn họ vào huyện nha, kết quả thì sao, kết quả là bọn họ gi.ết chết quan viên, đốt huyện nha cũng không thu tay lại còn lao ra giết toàn bộ dân chúng vô tội không hề phòng bị. Thú tâm đã có, mọi người ở đây ai dám bảo đảm bản thân có thể may mắn chạy thoát được một mạng không?"

Chuyện này dân chúng đều đã biết, nếu thật loạn binh vào được thành đánh giết thì bọn họ chỉ là binh dân áo vải tay không tấc sắt làm sao có thể tìm được một con đường sống, những tiếng ồn ào khe khẽ nói nhỏ dần yên tĩnh lại.

"Nhưng mà, vạn nhất bọn họ không phải loạn binh thì sao?" Lại có người hô lên.

Đây cũng là điều nghi ngờ gieo trong lòng mọi người, từ khi bị vây thành, những suy đoán ấy càng ngày càng nhiều.

Chủ bộ cười lạnh: "Quan binh Đại Hạ ta đang làm gì kia? Hộ quốc an dân ư, làm gì có đội binh mã nào sẽ dùng chính bá tánh mà mình nên xả thân bảo hộ để mang ra áp chế."

Dân chúng sợ hãi hoàn hồn.

"Mọi người đã từng nghe qua quan phủ xử một vụ án chưa? Hai người mẹ tranh chấp một con. Quan phủ ra quyết định để hai người mẹ này ngay tại chỗ đoạt con, ai đoạt được tới tay thì là của người đó. Hai người mẹ này mỗi người kéo một tay của đứa nhỏ, nhưng nghe thấy tiếng kêu đau đớn của đứa bé thì chỉ có một người lập tức buông tay, vậy ai là mẹ thật?" Chủ bộ nhìn mọi người xung quanh, không chờ câu trả lời mà duỗi tay chỉ ra ngoài thành. "Lúc này đây, đám binh mã ngoài thành không thể công thành được đã coi bá tánh xua đuổi như dê bò. Lấy giết chóc để áp chế, mà binh mã trên bức tường thành chỉ cần dựa vào bức tường to rộng là vô ưu. Nhưng khi thấy bá tánh bị đuổi giết thì ngay lập tức hạ lệnh ra khỏi thành cứu giúp. Các người nói đi, ai đang là người thật tình che chờ cho dân chúng. Ai là quan binh thật sự!"

Dân chúng không còn tiếng động, chợt có người khóc lóc, những bàn tay của thân nhân dân tráng đang túm chặt lấy họ dần buông ra, hoặc vô lực rũ xuống.

"Ta biết, không ra khỏi thành thì huyện Đậu chúng ta cũng không có việc gì." Thanh âm chủ bộ mềm xuống. "Mấy ngày nay mọi người cũng đã thấy được, chúng ta có tường thành, chúng ta có dân tráng có thể đánh lui được loạn binh đến công thành. Bọn chúng bó tay không còn cách nào nên chỉ còn cách chửi bậy."

Đúng vậy, đúng vậy, dân chúng bốn phía rưng rưng gật đầu. Tuy rằng có thương vong nhưng thành trì vô ưu, toàn huyện đã phát thông cáo, lương thực đủ ăn trong 1-2 tháng, đám loạn binh kia sao có thể tấn công trong 2 tháng được, đến lúc đó bọn chúng sẽ tan đi.

"Chư vị hương thân à, bên ngoài kia đang chịu khổ cũng là hương thân của chúng ta đấy." Chủ bộ rưng rưng: "Chúng ta sao có thể thấy chết mà không cứu? Nếu mỗi người Đại Hạ chúng ta chỉ biết khiếp sợ tự bảo vệ bản thân thì tương lai ai sẽ đến cứu chúng ta đây."

"Loạn binh không phải chỉ có những người này." Lý Minh Lâu đi tới, nàng mở miệng nói. "Nói là chúng ta thủ thành được 1-2 tháng là tính toán dựa theo đồ ăn của chúng ta, không phải nói về đám loạn binh tấn công chúng ta cần 2 tháng."

Đây là ý gì, dân chúng lại khe khẽ hỏi nhỏ.

"Ý là, chúng ta có thể bảo vệ được 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày dựa vào thứ đầu tiên là tường thành, thứ hai là dũng khí. Nếu đã không có dũng khí mà chỉ dựa vào tường thành thì không thể thủ được thành trì." Lý Minh Lâu nói. "Chúng ta càng sợ hãi thì sĩ khí của đám loạn binh kia sẽ càng đại thịnh, nhân mã tới càng nhiều mà bọn họ càng nhiều thì chúng ta lại càng sợ hãi, như vậy tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì, ta không dám bảo đảm."

"Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Một người hô lên.

"Đương nhiên là phá tan dũng khí của đối phương." Lý Minh Lâu nói. "Đánh đuổi bọn họ khiến bọn họ sợ hãi, khiến cho bọn họ chạy trốn không dám tới xâm phạm chúng ta, đây mới là cách thủ thành chân chính."

"Các hảo hán huyện Đậu." Nguyên Cát tiến lên. "Còn nhớ rõ ta đã từng nói với các người không? Chúng ta có thể dạy cho mọi người giết sơn tặc bảo hộ thê nhi. Hiện tại đã tới thời khắc này, loạn binh đã không phải là binh, chúng giống như sơn tặc, chúng ta không cần sợ hãi bọn chúng, chúng ta vẫn có thể chiến thắng được bọn chúng. Hiện tại bọn chúng là tặc, chúng ta là binh."

Hắn mặc áo giáp, giơ cao trường đao trên tay lên, hô.

"Giết tặc!"

Cùng tiếng hô này, đám dân tráng xếp hàng sôi nổi giơ binh khí lên, hô theo.

"Giết tặc!"

"Giết tặc!"

Tiếng hô sau cao hơn tiếng hô trước, thanh âm càng lúc càng lớn tựa như từng lớp từng lớp sóng cuồn cuộn.

Nguyên Cát đầu tàu gương mẫu đi ra cửa thành, Trương Tiểu Thiên nắm đao muốn đi theo nhưng lại bị đuổi về.

"Trương Tiểu Thiên, ngươi không phải dân tráng." Quan tướng nói.

Trương Tiểu Thiên khẩn trương đáp: "Ta cũng đã huấn luyện trong dân tráng doanh."

Quan tướng lắc đầu: "Lần này dân tráng ra khỏi thành đã được chọn lựa kỹ càng."

Ý là, hắn không được.

Trương Tiểu Thiên vừa vội vừa thẹn vừa bực, đám dân tráng xếp hàng đi qua nghe vậy thì cười lớn khiến cho bầu không khí căng thẳng, ưu thương, bi phẫn bị tan đi không ít.

"Cha bọn nhỏ à, chàng đừng sợ, đến lúc đó chàng cố gắng một chút, cũng đừng sợ đánh không lại người ta." Thân nhân lúc đầu muốn giữ chân người nhà đã buông lỏng tay ra, lui sang một bên, lưu luyến dặn dò.

Thanh âm vang dội truyền ra từ bên trong đội ngũ: "Yên tâm đi, ta không sợ."

Một đội dân tráng xuyên qua đường phố đến cửa thành, ra ngoài tường thành đứng xếp hàng trên khoảng đất bằng theo lệnh kỳ và trống hiệu.

Lý Minh Lâu lại lần nữa bước lên tường thành, lúc này chủ bộ đại nhân cũng đi theo lên.

"Đa tại đại nhân." Nàng thi lễ với đối phương.

Tuy rằng nàng có thể khống chế được huyện Đậu nhưng nếu tính để yên ổn dân tâm thì vị thổ địa này mới là người hữu hiệu nhất.

Từ sau khi bị vây thành, nàng không nhốt đám người chủ bộ trong huyện nha nữa, nhưng bọn họ cũng không ra ngoài, vẫn ở trong huyện uống trà chơi cờ đọc sách như cũ. Khi nhận được tin Chủ bộ cùng mấy vị quan viên kia đi ra, Nguyên Cát còn thấy lo lắng sợ bọn họ nhân cơ hội kích động gì đó.

Không nghĩ tới họ lại đến giúp đỡ làm nhân tâm yên ổn.

Mấy vị quan viên còn lại không đi theo lên tường thành mà đã tản ra lẫn vào trong huyện bận rộn giúp đỡ những vị khác rồi. Những người khác cũng không đưa ra nghi vấn gì mà chỉ liếc mắt thêm một cái, giống như bọn họ vẫn luôn ở bên nhau.

Chủ bộ chống lên tường thành, híp mắt nhìn về nơi xa, lướt qua bức tường vây chắn lùn lùn là có thể nhìn thấy dân chúng đang quỳ dưới đất. Thi thể lão giả bị chém chết không có người nào để ý đến, tiếng khóc tiếng la tiếng cầu cứu không dứt. Mà binh mã xếp hàng phía sau những người đó thì mắt điếc tai ngơ, giơ cung nỏ nhằm ngay vào dân chúng.

"Không nghĩ rằng lại đúng như lời của thiếu phu nhân nói, thế đạo rối loạn rồi." Ông nói. "Ta đã sống lâu như vậy lại có thể thấy được cảnh tượng này ở Đại Hạ."

Lý Minh Lâu nói: "Thật ra, ta mong muốn những thứ này không giống như lời ta nói, nhưng mà, những lời kia không là gì, chủ bộ đại nhân, tương lai ngài nhìn thấy, lại càng thảm thiết hơn những gì ở đây."

Khi cửa nội thành mở ra, binh mã của An Đức Trung bên ngoài tường đã nhận thấy, bọn chúng xôn xao đưa ra rất nhiều phỏng đoán cho tới khi nhìn thấy một đội binh mã lướt qua tường vây.

Ngay từ đầu nhìn thấy đội binh mã này, Tề Trọng Dụng xùy một tiếng, hắn không hề sợ hãi vì binh phục bọn họ mặc trên người, bởi vì những người này chỉ là dân tráng mà thôi.

Những người bên trong đã sợ hãi rồi đúng không? Rốt cuộc cũng ra khỏi thành nhận tội rồi đúng không? Nhưng binh mã tràn ra càng ngày càng nhiều, còn xếp hàng thành trận, lúc này hắn không thể tin được.

Chẳng lẽ đám dân tráng này muốn đối chiến với hắn à?

Bọn họ có phải điên rồi đúng không?

Ánh mắt trời đã sáng rõ, càng ngày càng nhiều dân tráng lướt qua bức tường vây tản ra, giàn trận theo lệnh kỳ. Đứng ở đối diện có thể nhìn thấy rõ đây là một trận hình ngoài vuông trong tròn, loại trận hình này lên có thể tiến công, lui có thể phòng thủ. Đúng là trận hình đối chiến khi dã ngoại.

Chợt. Tề Trọng Dụng bộc phát tiếng cười to, hắn đẩy vệ binh đang giơ tấm chắn cho mình ra, giơ lên mũi tên đánh trúng đại đao của mình.

"Bọn họ muốn chết à, thì để bọn họ như nguyện đi!" Hắn lạnh giọng hô to, rồi nhìn về thành trì của huyện Đậu, cảm xúc phẫn nộ và kích động khiến khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo. "Đạp lên tử thi của bọn họ, giết sạch huyện Đậu ngay cả gà chó cũng không tha!"

Bằng hiệu lệnh này, không để cho đám dân tráng huyện Đậu có thời gian nói chuyện hoặc thở dốc, binh mã đối phương bắt đầu xông lên, mặt đất chấn động.

"Bắn!" Hiệu lệnh vang lên bên trong trận hình.

Nhóm dân tráng tay cầm cung nỏ cơ hồ bắn tên theo bản năng, mũi tên tựa như cơn mưa trút xuống phía trước khiến cho đám binh mã tiên phong xông lên ngã ngựa.

"Chạy mau." Nhóm dân tráng cũng hô lớn.

Những mũi tên này không phải để ngăn cản đối phương đánh úp lại mà là vì cầu đường sống cho những bá tánh đang bị bắt kia, đám dân chúng nhanh chóng bỏ chạy về hai bên, có thể thoát được hay không thì phải xem vận khí của từng người, mọi nỗi lực đã làm, còn lại chỉ có thể ngóng trông vận mệnh.

Đợt tên đầu qua đi, khoảng cánh hai bên đã không thích hợp để dùng cung nỏ nữa, 30 bước, 20 bước khoảng cách kia càng ngày càng gần....

"Trường thương! Tấn công!" Đại kỳ chỉ huy phát ra hiệu lệnh....

Thuẫn binh bên ngoài đã tránh ra ngồi xổm xuống, dân tráng tay cầm trường thương vọt ra. Ở thời khắc lao ra kia, tất cả những căng thẳng, sợ hãi đều đã tan biến, chỉ còn lại đờ đẫn, chân đã không phải của chính mình, mà chỉ bước theo đồng bạn bên cạnh, tay đã không phải của chính mình, mà chỉ vung theo đồng bạn bên cạnh.

Tiến cùng tiến!

Lùi cùng lùi!

Dù chết cũng không sợ!

...

...

Phía trước thấp thoáng thấy được thành trì, một đội quan binh đã nghênh đón trên con đường lớn.

"Đứng lại! Các người là ai!" Bọn họ lạnh giọng hô to. "Không có lệnh không được đi tiếp."

Tiếng la hét bị tiếng vó ngựa át, tốc độ của đám binh mã mặc binh phục xông tới kia không hề chậm lại, càng tới gần thì có thể thấy rõ người cầm đầu là một thanh niên trẻ tuổi, gió lạnh khiến cho mặt hắn càng trắng bệch hơn, cánh môi càng đỏ hồng hơn.

"Chấn Võ quân phụng chỉ vào kinh." Võ Nha Nhi hô lên.

Quan tướng phía trước lộ ra biểu tình khiếp sợ: "Hoang đường! Chấn Võ quân ở Mạc Bắc xa xôi sao có thể đến nơi này được."

Một binh sĩ ở phía sau Võ Nha Nhi giơ lên quân kỳ, là một chiếc cờ đen chữ đỏ, viết hai chữ Chấn Võ như rồng bay phượng múa. Thật sự là cờ xí của Chấn Võ quân, sắc mặt quan tướng vừa khiếp sợ vừa biến ảo, múa may thanh đao trong tay.

"Cờ xí không nói nên được điều gì, giơ lệnh bài của các ngươi ra, không có lệnh không được....."

Hắn còn chưa nói xong thì Võ Nha Nhi đã tới gần, giơ tay lên, thanh trường đao trong tay hắn bay ra, lướt qua mặt gã quan tướng kia, vị này hét thảm một tiếng ngã xuống ngựa.

Biến cố xảy ra đột nhiên khiến bọn quan binh đối diện xao động, lúc này Võ Nha Nhi đã tới trước mặt. Hắn lập tức cúi người rút thanh trường đao cắm trên người gã quan tướng kia ra, thân đao quét ngang, tức khắc đám quan binh trước mặt đổ rạp xuống nhưng lúa chín bị gặt.....

Mấy trăm binh sĩ theo sát phía sau hắn phảng phất như bầy sói đói, từ khi bọn họ xuất hiện, tốc độ chưa hề chậm lại, chỉ trong nháy mắt đã lướt qua đám binh mã chặn đường này, tựa như cuồng phong thổi quét lá khô, chỉ để lại cành cây trụi lủi.

"Ô Nha, chúng ta vẫn xông lên như thế này à? Kinh thành càng ngày càng gần rồi." Lão Hàn hô lên.

Kinh thành, nơi dưới chân thiên tử có rất nhiều quy củ, bọn họ thật sự vẫn định ai cản trở thì giết người ấy sao? Đây không phải ở Mạc Bắc đâu.

Võ Nha Nhi đưa tầm mắt nhìn về phía trước. "Hoàng đế đã có thánh chỉ mệnh 12 vệ quân tới hộ giá, cho nên chỉ cần kẻ nào tra hỏi, yêu cầu phải có lệnh thì đều là phản tặc, đương nhiên phải giết."

Hoàng mệnh là lớn nhất, ai cản trở hắn chính là phản tặc, đã là phản tặc thì đều có thể giết, đừng ai nghĩ là có thể ngăn cản được hắn, đừng ai mơ tưởng có thể ngăn hắn lại.

Hắn cắm lại thanh đao nhiễm máu vào vỏ đao đeo sau lưng, cùng với binh phục dính đầy máu đỏ, hô to:

"Chấn Võ quân, giết tặc."

Tùy chúng phía sau cũng hô to, âm điệu kéo dài tựa như sói tru nhưng lại trầm thấp khàn khàn phảng phất như tiếng quạ kêu...

"Giết tặc!"

"Giết tặc!"

....

....

- ---------------------