Đệ Nhất Hầu

Chương 130




130. Chỗ đến và nơi đi.

Sài lang ăn thịt sống, linh cẩu vớt tanh hôi, muốn dùng người làm củi đốt cũng chỉ có con người thôi.

Trong tối tăm, tiếng cười truyền ra từ giữa đám người, từ trầm thấp khúc khích rồi như ngâm xướng vang xa.

Người đàn ông đưa ra kiến nghị này nhanh chóng ngăn tiếng cười lại: "Phải cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện, hiện tại chúng ta là sơn tặc."

Có người cũng vội vàng suỵt nhẹ với đám người: "Ở bên này đang diệt phỉ, binh mã huyện Đậu được rất nhiều nơi mời đến hỗ trợ tuần tra."

"Sợ bọn họ à." Có người cố nén giọng cười nhẹ. "Vừa lúc gặp phải để cho bọn họ biết rõ rằng, sơn tặc trong thiện hạ này không phải giống như đám Đỗ Uy đâu."

Vừa nhắc tới chuyện này tiếng mắng xôn xao truyền ra từ trong đám người, đây là sỉ nhục bọn họ cũng vì vậy mà bị liên lụy.

Gã đàn ông cầm dầu lại quát bảo ngừng lại: "Đừng vì chuyện nhỏ mà làm thất bại chuyện lớn khiến "việc lớn" của đại công tử bị ảnh hưởng, kẻ bị thiêu sống sẽ là chúng ta đấy."

Ba từ "đại công tử" vừa thốt ra thì tiếng xôn xao cũng biến mất.

"Chúng ta không phải chỉ giết một hai kẻ mang danh diệt phỉ để lập uy." Thanh âm của gã càng thêm lạnh lùng. "Lần này chúng ta phải dâng lên cho Đại Hạ một phần pháo hoa chúc mừng tân niên, nhất định phải đánh úp một cách xuất kỳ bất ý*."

*Xuất kỳ bất ý: đưa quân đánh lúc đối phương không phòng bị.

Đám người không còn vui cười ồn ào mà đã cùng nhau phát ra tiếng gầm nhẹ.

"Sửa sang lại kỹ lưỡng quần áo của các ngươi đi." Người đàn ông chỉ vào một người ngồi gần nhất. "Hiện tại chưa phải lúc chúng ta để lộ uy phong."

Người nọ vui cười quấn chặt lại quần áo rách nát bên ngoài, che đậy binh phục có hai màu đen đỏ bên trong.

Người đàn ông kia lại tuần tra toàn bộ nhóm người sau đó nhìn lên không trung phía trước, bông tuyết bay múa dần dần bị bóng đêm nuốt hết. Hắn ra lệnh một tiếng rồi xông lên phía trước, đám người phía sau bắt đầu di động, mặt đất trong bóng đêm phảng phất như phồng lên cuồn cuộn di chuyển.

Không biết qua bao lâu, mặt đất lại được bóng đêm vuốt phẳng, bông tuyết rơi xuống nơi này giống như một mặt gương soi, chiếu rọi bốn phía mênh mông. Chợt có tiếng loạt xoạt, mặt tuyết bằng phẳng bị nhấc lên, vài bóng người đứng dậy trên khoảng cỏ khô rất lớn vừa mới lộ ra.

Phì một tiếng, một người nhổ ra nhánh cỏ khô bị nhai nát.

"Bọn người kia là binh lính." Một người mở lời. "Bọn chúng cải trang định làm gì nhỉ?"

Trên đường đi bọn họ phát hiện ra những người này có hành tung quỷ dị với nhân số đông đảo hành động nghiêm chỉnh, có trạm gác, có thám báo dò đường, rõ ràng là binh sĩ, nhưng cách ăn mặc lại giống tặc phỉ. Cho nên bọn họ không dám tới quá gần, cũng không dám nói chuyện với nhau chỉ nấp ở chỗ này tạm thời nghỉ ngơi, lâu lâu mới giao tiếp một vài chữ ít ỏi.

Đám người này đến từ Tuyên Võ đạo, có hai người đàn ông quay đầu nhìn phương hướng đám người này tới, rồi lại nhìn về hướng những người này đi, xem ra hướng đi là Hoài Nam đạo.

Thật ra phương hướng cũng không có ý nghĩa gì nhiều, không phải vì đêm tối bọn họ không thấy rõ mà là vì tướng mạo quần áo còn có thể che giấu thì chỗ đến, nơi đi tất nhiên cũng có thể.

"Chắc hẳn bọn họ đi huyện Đậu." Võ Nha Nhi nói. "Bọn họ nhắc tới Đỗ Uy."

Đỗ Uy là ai? Nhất thời mấy người ở đây còn chưa phản ứng kịp.

"Là đoàn luyện bị giết cùng với tri huyện của huyện Đậu." Võ Nha Nhi nói.

Hắn nhớ kỹ việc và người từng phát sinh ở huyện Đậu trong khoảng thời gian này.

"Bọn họ còn nhắc tới Đại công tử mà ở Hoài Nam và Tuyên Võ đạo binh mã thuộc về tiết độ sứ." Võ Nha Nhi nói. "Xưng hô với thượng quan phần lớn đều là đại nhân, cho nên xưng hô là Đại công tử dùng quân đội làm tư binh của mình chỉ có An Đức Trung ở Chiết Tây."

Vậy sự việc kia đã rõ ràng, người đàn ông mở lời đầu tiên ôm cánh tay, vuốt chòm râu: "Đây là binh mã của An Đức Trung đi từ Tuyên Võ đạo vòng tới huyện Đậu, quả nhiên những người ở huyện Đậu kia là nhân mã của An Đức Trung."

Nhưng như vậy lại càng không được rõ ràng lắm.

"Bọn họ định làm gì huyện Đậu? Vừa giả trang sơn tặc lại còn huấn luyện dân tráng." Một người khác nhíu mày.

Lúc trước Võ Nha Nhi còn thấy khó hiểu, hiện tại như hiểu ra, hắn phất tay vỗ vỗ bông tuyết đang đọng trên đầu vai: "Nếu ta đoán không lầm thì bọn họ định gây ra nạn binh hỏa ở huyện Đậu."

Bọn họ biết tin có nạn binh hỏa xảy ra tại Tuyên Võ đạo, còn chạy tới nhìn lướt qua, chân thật lại hung tàn, những binh lính vốn dĩ cầm binh khí bảo vệ thành trì bảo vệ bá tánh giống như phát điên, còn đáng sợ hơn cả sơn tặc. Quan phủ và bá tánh không hề bố trí phòng vệ với bọn chúng, tình cảnh quả thật giống như một bầy lang sói đột nhiên xuất hiện giữa đàn dê.

Nhưng nguyên nhân của nạn binh hỏa này không phải vì quân lương, quân phí.

"Nói về gây rối vì quân lương, quân phí thì không ai có thể so sánh với binh mã Mạc Bắc của chúng ta được." Một người khác cũng rõ ràng điều ấy. "Nạn binh đao về quân phí hoàn toàn khác với lần này, nguyên nhân căn bản không phải vì quân phí mà thuần túy là hung tàn, chém giết."

"Nha Nhi nói nạn binh hỏa này có cổ quái, hiện tại xem ra là bút tích của An Đức Trung." Người bên cạnh mở lời. "Điều hắn muốn là để Tuyên Võ, Hoài Nam lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn, hai nơi này hỗn loạn thì Chiết Tây ở lân cận mới có cơ hội ra tay."

Nói tới đây hắn phỉ nhổ.

"Nào là lão tử rồi nhi tử, vẫn cái cung cách ấy. Nếu không phải chúng ta cướp đoạt hàng hóa và tiền bạc của Hung Nô cũng đủ cho huynh đệ ăn uống sống qua ngày thì Chấn Võ quân cũng sớm bị bọn họ dùng quân lương, quân phí làm cho rối loạn rồi."

"Bên này rối loạn thì hắn có thể làm gì?"

"Có tin rằng sẽ định tội tiết độ sứ Tuyên Võ đạo."

"Vậy sao? An Đức Trung định đuổi tiết độ sứ của Tuyên Võ và Hoài Nam để tự mình giữ chức đó à?"

Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận.

Đúng là ra cửa mới biết thiên địa đã biến thành dạng gì, trước kia bọn họ chỉ ở Mạc Bắc sẽ không nghĩ được nhiều đến vậy. Võ Nha Nhi nhìn đồng bạn đang nghị luận.

"Chúng ta có nên can thiệp hay không?" Một người đàn ông nói, đôi bàn tay to lớn chà xát vào nhau. "Với nhân mã của chúng ta thì đối phó với một cái Tuyên Võ đạo chắc hắn không thành vấn đề."

"Thuận tiện cũng giải quyết luôn đám người vừa lướt qua đi." Người khác nhẹ nhàng bâng quơ nói. "Chúng ta cũng xuất kỳ bất ý đánh úp."

Nhân mã của An Đức Trung - Chiết Tây ẩn núp định gây sóng gió tại Tuyên Võ đạo và Hoài Nam đạo, đúng là người không biết, quỷ không hay. Nhưng bọn họ ở chỗ này mới đúng là người không biết, quỷ không hay.

Nếu xông lên chiến một trận thì có thể đánh cho An Đức Trung một bạt tai ngây ngốc, nghĩ tới trường hợp ấy, mọi người không nhịn được mà xoa tay hầm hè, hai mắt tỏa sáng.

"Nha Nhi, ngươi nói đi?" Nhớ đến Võ Nha Nhi vẫn chưa nói gì, có người hỏi.

Võ Nha Nhi nói: "Mọi người nói không tồi, Tuyên Võ đạo cũng tốt mà huyện Đậu cũng vậy. Chúng ta mà động thủ thì nhất định không có vấn đề gì nhưng ta cảm thấy việc này sẽ không mang lại ý nghĩa."

Không có ý nghĩa ư? Đám đàn ông khó hiểu liếc nhau, ngăn chặn nạn binh hỏa khiến âm mưu của An Đức Trung bị thất bại, biết đâu còn có thể tìm được chứng cớ bẩm báo lên triều đình, như vậy An Khang Sơn bên kia nói không chừng cũng phải trả đại giới.

"Ở Phong Thành, ta đã thấy công văn mới nhất của quan phủ." Võ Nha Nhi nói, dưới bóng đêm đen nhánh, bông tuyết bay múa cùng khuôn mặt trắng nõn của hắn tỏa sáng tựa như hòa lẫn với nhau: "Tể tướng Thôi Chinh vấn tội, nạn binh hỏa này là do La thị và Toàn Hải gây ra, việc này đã không còn là việc của một mình tiết độ sứ Tuyên Võ nữa."

Đám đàn ông ậm ừ, không quá rõ ràng, nhưng không nghi ngờ mà yên lặng lắng nghe hắn nói.

"Ta cho rằng, nạn binh hỏa lần này không phải vì Tuyên Võ đạo và Hoài Nam đạo. Hẳn là vì kinh thành, vì triều đình. Cho nên chúng ta có bình ổn được nạn binh hỏa, vạch trần âm mưu của An Đức Trung thì triều đình cũng sẽ không để ý." Võ Nha Nhi nói. "Lúc trước, khi chúng ta ở kinh thành, đại đô đốc Lý Phụng An đã để cho chúng ta thấy được. Triều đình hiện tại đã không phải triều đình trước kia nữa."

Triều đình không thèm để ý việc một đứa trẻ lên làm tiết độ sứ, thì sao lại để ý đến nơi nào xảy ra nạn binh hỏa, hoặc là một mình An Đức Trung kiêm nghiệm tiết độ sứ quản lý ba đạo thì có gì là đại sự nữa.

Ca vũ hưởng lạc, quý phi nương nương có vui vẻ hay không mới là đại sự của hoàng đế.

Toàn Hải, La thị bao giờ bị chèn ép cút ra khỏi triều đình mới là đại sự của Tể tướng.

Làm thế nào để diệt trừ đám quan viên có quyền có thế để bảo đảm phú quý mới là việc lớn của Toàn Hải và La thị.

Hắn có thể thấy rõ được hết thảy, còn An Khang Sơn thì sao? Khóe mi dài của Võ Nha Nhi hơi cong lên, âm điệu chậm dần: "Có lẽ, đây mới là mục đích chân chính dựng lên nạn binh hỏa của An Đức Trung."

"Vậy thì sao?" Một người hỏi, dù hiểu hay không không quan trọng, điều quan trọng là bọn họ sẽ làm thế nào.

Võ Nha Nhi nói: "Nơi chúng ta đi hẳn là Kinh thành."

- -------------------------------