Đệ Nhất Hầu

Chương 125




125. Tam lão gia có thể gánh trọng trách?

Lý Phụng Diệu đứng trước án thư, hắn không xa lạ gì với đống giấy tờ và bút mực kia, chồng công văn bên trên hắn cũng thường xuyên xem qua, nhưng mà... vị trì này à....

"Để cho ta tạm thời quản lý ư?" Hắn nhìn mọi người trong phòng.

Biểu tình của chư quan trong Đạo phủ trở nên phức tạp, Lý tam lão gia không phải hạ nhân của Lý gia, nhưng cũng không phải viên chức.

"Tam lão gia, đương nhiên là để ngài quản lý thay rồi." Lý Mẫn nâng một quả ấn lên. "Đây là ấn tín của đại đô đốc cho ngài, có ngài ở giống như đại đô đốc ở."

Dựa theo dặn dò lúc trước của Lý Minh Lâu là phải cho Lý tam lão gia mặt mũi. Minh Ngọc một đứa trẻ nghịch ngợm, đã có ấn tín tiết độ sứ không cần dùng đến ấn tín của bản thân, vì thế hắn đã đưa ấn tín của mình cho tam lão gia còn bản thân thì cầm ấn tín của tiết độ sứ, cho nên cuối cùng Kiếm Nam đạo vẫn nằm trong tay của hắn.

Vốn dĩ thứ kia chỉ là đồ chơi để dỗ Lý tam lão gia thôi, nhưng ở thời khắc mà Lý Minh Ngọc không ở và Nghiêm Mậu qua đời thì nó trở thành quyền trượng lớn nhất ở đây.

Mọi việc trên thế gian này thật sự không thể đoán trước được.

"Ngài là trưởng bối của đại đô đốc, đại đô đốc đi vắng thì tất nhiên mọi việc trong nhà phải giao lại cho ngài rồi." Lý Mẫn giữ chặt lấy ống tay áo của Lý Phụng Diệu, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi. "Tam lão gia, Nghiêm tướng quân không còn nữa, đại đô đốc có hoàng mệnh trên người, Kiếm Nam đạo chỉ có ngài, đại đô đốc chỉ có ngài, ngài phải chịu khổ chịu nhọc rồi."

Nước mắt Lý Phụng Diệu thiếu chút nữa trào ra, đáng thương cháu trai của ta nha, ta mà mặc kệ thì ai tới quản lý đây!

"Chư vị an tâm, nơi này đã có ta." Hắn ngồi xuống, nhấc bút mở ra một quyển công văn. "Có việc gì ta đến xử lý."

Nói xong câu đó, hắn lướt qua nội dung trong công văn rồi lộ ra vẻ mặt khó xử, chuyện gì đây? Người này là ai? Nói về điều gì?

Ngón tay của Lý Mẫn duỗi tới chỉ vào một hàng chữ, đưa mặt gần vào lỗ tai người kia, nhỏ giọng nói:

"Đây là xin chỉ thị về khí giới (trang bị) ở Tây Lộ, lúc trước đăng ký bao nhiêu, hiện giờ đã trích xuống được chừng nào, phân bổ ra sao, tổn hại như thế nào, công văn xin chỉ thị cấp phần còn lại. Đây là việc thuộc về Tư thương, ngài cho ý kiến phúc đáp tại đây, bảo Tư thương phân phối theo định mức."

Thì ra là thế, Lý Phụng Diệu đề bút viết theo lời Lý Mẫn.

Lý Mẫn nâng quan ấn đưa cho tam lão gia, người kia đóng dấu, Lý Mẫn lại đưa ấn tín của Lý Minh Ngọc cho đối phương, Lý Phụng Diệu lại một lần nữa ấn xuống công văn.

"Hàn đại nhân." Lý Mẫn nâng bổn công văn này tới trước mặt một vị quan viên, cung kính dâng lên: "Ngài xem có được không?"

Vị quan viên họ Hàn này chần chờ một chút rồi duỗi tay nhận lấy, chuyện này có hạn ngạch có định luận, chỉ cần ý kiến phúc đáp và quan ấn là đủ, trên công văn giờ đã có quan ấn còn có ấn tín của Lý Minh Ngọc, hắn gật đầu nói: "Được rồi."

Vậy thì đơn giản, Lý Phụng Diệu thẳng eo mở một quyển công văn khác, nhưng sắc mặt lại một lần nữa trở nên mờ mịt. Lý Mẫn bám vào người hắn, lướt qua rồi nhỏ giọng chỉ điểm. Lý Phụng Diệu đề bút viết ý kiến phúc đáp rồi đóng quan ấn và ấn tín lên, cứ tuần hoàn như thế cho nên chỉ khoảng một khắc sau đã phúc đáp hơn một nửa chồng công văn.

Lý Phụng Diệu xoa xoa cổ tay ra vẻ mỏi mệt: "Việc này đúng là vật vả."

Trong mắt Lý Mẫn tràn đầy đau lòng: "Tam lão gia bị liên lụy, những việc này cũng không cần phải lập tức phúc đáp, các đại nhân có thể chờ một chút được không?"

Câu sau là hỏi mấy vị quan viên đang đứng phía dưới.

Mấy người kia liếc nhau, việc dân sự và quân vụ ngày nào cũng có, đương nhiên mọi việc không cần phải giải quyết ngay lập tức, bọn họ nhìn Lý Phụng Diệu ngồi ở án thư, trước mặt bày 2 quả ấn tín. Thực ra những việc này không cần ý kiến phúc đáp bọn họ cũng biết xử trí thế nào, điều cần thiết ở đây chẳng qua là cần một người hợp tình hợp lý ngồi ở công đường mà thôi.

Chư quan cúi người thưa dạ.

Lý Mẫn đứng thẳng thân mình, tuy rằng Lý tam lão gia không phải viên chức nhưng hắn là trưởng bối của Lý Minh Ngọc, lại có ấn tín cho nên có thể tạm thời thay thế. Huống chi Lý Phụng An bỏ công sức 10 năm ở Kiếm Nam đạo này, quan lại đều là do ông nhâm mệnh, thủ hạ hay tư lại đều là tùy tùng của đại đô đốc cho nên có thể nói Kiếm Nam là của họ Lý.

Những việc mà Lý Phụng An làm lúc sinh thời này sẽ khiến cho bất cứ một tiết độ sứ nào mới nhậm chức trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thay đổi được trật tự, như vậy cũng đủ thời gian đảm bảo an toàn cho hai tỷ đệ Lý Minh Lâu.

Chư quan cúi người, Lý Mẫn đứng thẳng thân mình chợt nhìn thấy được Hạng Vân đứng ngoài thính đường.

Cánh tay vốn đã khỏi của Hạng Vân giờ lại phải bọc vải bố, còn có 3 vị quan viên đi theo bên người.

"Hạng đại nhân." Lý Mẫn hô to, bước xuống đài nhanh chóng nhào qua, thanh âm nghẹn ngào: "Ngài đã đến rồi, thương thế của ngài đã tốt chưa."

Hạng Vân đỡ lấy hắn: "Ta không có việc gì, đã tốt."

Lý Mẫn đưa tay lau nước mắt: "Vậy tốt quá." Hắn bắt lấy cánh tay Hạng Vân kéo hắn đi về phía trước: "Ngài nhanh tới giúp tam lão gia đi." Hắn vui sướng gọi tam lão gia. "Tam lão gia, có Hạng đại nhân tương trợ rồi, vạn sư vô ưu."

Lý Phụng Diệu cũng đứng lên, bắt lấy cánh tay Hạng Vân, nói: "Hạng đại nhân, thật may ngài đã đến."

Biểu tình Hạng Vân chợt thống khổ, hóa ra Lý Phụng Diệu túm vào cánh tay đang bị thương của hắn, cánh tay này đã từng bị thương một lần khi cứu Minh Ngọc, lần này khi Nghiêm Mậu bị tập kích lại bị thương một lần nữa. Đại phu xem qua nói cánh tay này xem như đã phế đi, về sau không thể nắm được đao kiếm nữa. Ngoại trừ, vị Quý Lương luôn la hét mình có thể chữa trị ra, nhưng Đông Sơn tiên sinh liếc mắt một cái đã nhìn thấu, hỏi vị "thần y" này có phải muốn nhân cơ hội dỡ xuống cánh tay của đối phương ra hay không, lúc này Quý Lương mới không tình nguyện từ bỏ ý định đó.

Lý Phụng Diệu bất an buông tay ra hỏi: "Hạng đại nhân, thương thế của ngài còn chưa tốt, ngài nên nghỉ ngơi dưỡng thương thôi."

Hạng Vân lắc đầu trấn an: "Không sao, bị thương chỉ là việc nhỏ, chỉ cần còn sống."

Nói ra những lời này biểu tình trên mặt ảm đạm, hắn đang nói về Nghiêm Mậu không còn nữa.

Mọi người ở đây cũng đều bi thương.

Lý Phụng Diệu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay không bị thương của hắn: "Hiện tại chỉ có Hạng đại nhân ngài thôi, Kiếm Nam đạo phải dựa vào ngài rồi."

Hạng Vân nói: "Đó là bổn phận."

Sự vụ của Kiếm Nam đương nhiên không phải là bổn phận của tiết độ sứ Lũng Hữu, tay Lý Mẫn đè lên tay hai người họ, nói: "Xin Hạng đại nhân hiệp trợ tam lão gia."

Lý Phụng Diệu bị nhấn một cái nặng trĩu mà tâm hắn cũng nặng trĩu, mọi người đều muốn hiệp trợ tam lão gia nha, tựa như đại lão gia lúc trước vậy.

Cho nên Đại lão gia và tam lão gia ngoại trừ thân phận ra thì có gì là khác biệt đâu?

Lý Phụng Diệu thẳng lưng, biểu tình thành khẩn trịnh trọng nói: "Xin Hạng đại nhân hỗ trợ ta."

Hạng Vân rũ mắt thưa dạ.

Hiệp trợ là coi người ta là chủ, mình chỉ trợ giúp, điều này khác với việc khống chế, khống chế ở đây chính là việc cả Kiếm Nam đạo sẽ phải nghe theo người này, người này là chủ.

Nghe thấy tiếng dạ của Hạng Vân, đầu vai căng cứng của Lý Mẫn cũng thả lỏng xuống. Nếu để hắn chọn người quản lý Kiếm Nam, đương nhiên hắn sẽ lựa chọn Hạng Vân. Đây là lựa chọn của một người bình thường, chọn Lý tam lão gia mới là điên rồi. Nhưng mà, nếu đại tiểu thư muốn nổi điên thì đương nhiên hắn cũng sẽ nổi điên theo nàng.

Đại tiểu thư không cho phép Hạng Vân tham dự sự vụ của Kiếm Nam, còn đẩy hắn tới Nam di. Tuy rằng Nghiêm Mậu đã chết, Kiếm Nam rơi vào tình huống khẩn cấp nhưng trước khi đại tiểu thư xác nhận hắn nhất định không cho người này tiếp quản Kiếm Nam đạo.

Nhìn ba người trong phòng tay nắm tay khiến cho mấy vị quan viên hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng 3 người đi theo sau Hạng Vân lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó có một người đứng ra: "Tam lão gia, những công văn bình thường khác còn dễ giải quyết, nhưng hiện tại là đầu năm, Kiếm Nam đạo cần phải đưa ra quyết toán quân vụ của năm trước bao gồm: số lượng binh lính, thành lũy, khí giới, tiếp viện, định mức phân chia v...v.. và đưa ra dự toán chi tiêu cho năm nay, cộng thêm tính thuế lương, tạp dịch, tư thương các vấn đề về dân sự một cách tỉ mỉ. Điều này quan hệ đến toàn bộ vận chuyển của Kiếm Nam đạo trong năm."

Mới nghe được một nửa mà đầu Lý Phụng Diệu đã ong ong, những công văn vừa rồi hắn không dám nói đã giải quyết tốt, vậy mà còn một đống báo cáo nghe không hiểu đếm không hết kia, hắn chỉ biết ngây ngốc, đùa gì đây! Làm tiết độ sứ cần phải làm những việc này à?

Đương nhiên để làm tiết độ sứ cần phải làm rất nhiều rất nhiều việc, mà cho dù một số việc không cần tự tay mình làm nhưng người khác làm bất cứ điều gì thì ngươi cũng phải biết, thậm chí phải tinh thông.

Lý Phụng An tinh thông mọi việc cho nên mới có thể vững vàng nắm toàn bộ Kiếm Nam trong tay, nhưng trên đời này chỉ có duy nhất một Lý Phụng An, Lý Mẫn không phải ông.

Đầu vai của Lý Mẫn cứng đờ, khuôn mặt ửng hồng khiến cho tướng mạo của hắn càng thêm trẻ đẹp. Nếu là trước đây gặp phải chuyện gì khó hắn có muôn ngàn cách để thoái thác hòa giải, nhưng chuyện này thì không thể. Đây là việc thật, làm thật không thể có lệ được, thậm chí ngay cả một câu nói đùa hắn cũng không thể nói.

Lý Phụng Diệu chờ mãi không thấy thanh âm của Lý Mẫn ở phía sau, biểu tình của hắn càng thêm mờ mịt, bàn tay vẫn nắm chặt tay Hạng Vân. Hắn tự hỏi, Lý Mẫn không biết à? Nhưng mà không sao, Hạng Vân cũng là tiết độ sứ mà.

Lý Mẫn nhìn rõ thấy miệng tam lão gia chậm rãi mở ra, hắn cũng biết đối phương định nói gì. Chuyện này giao cho Hạng Vân cũng không phải việc khó. Nhưng nếu chuyện này giao cho Hạng Vân thì một năm tiếp theo đây, Kiếm Nam đạo sẽ nằm trong tay người này......

Lý Mẫn dần nắm chặt bàn tay còn lại, trước mắt hắn không thể mở miệng, cũng không thể để Lý tam lão gia mở miệng, vậy thì chỉ có cách đánh ngất Lý tam lão gia để hắn câm miệng mà thôi, tuy rằng việc này không giải quyết được việc gì.

"Ngươi muốn biết định mức nào?" Có thanh âm vang lên.

Thanh âm già nua này pha lẫn chút hân hoan, tựa như một chủ quán khai trương đã lâu cuối cùng mới gặp được khách nhân đi vào.

Mà Lý Mẫn tựa như một hành khất lạc đường sắp chết khát cuối cùng cũng gặp được một người qua đường, người này còn mang theo một thùng nước suối cam tuyền mát lạnh, hắn chỉ muốn vục đầu vào: "Lâm Nhân, sao ngài lại ra đây!"

Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía cửa, một lão nhân nhỏ gầy chậm rì rì bước qua ngạch cửa. Trong tay người đó không phải là thùng gỗ đựng nước mà là một cái sọt, trong chiếc sọt lảo đảo lắc lư là một đống số sách.

- ---------------------------