Đệ Nhất Hầu

Chương 122




122. Có phải vận mệnh ưu đãi hay không?

Đầu vai của Lý Minh Lâu nhẹ nhàng lay động, xung quanh có hương vị thanh hương, cái hương vị này rất quen thuộc, quen thuộc bởi vì gần đây nàng thường xuyên ngửi thấy, nhưng lại rất xa lạ, xa lạ là vì đã một khoảng thời gian rất dài nàng không có cái hương vị này.

"Tiểu thư, tiểu thư."

Kim Kết nhẹ nhàng gọi.

Lý Minh Lâu mở mắt ra, trong mông lung nắng sớm nàng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của nha đầu Kim Kết.

Lý Minh Lâu nhìn thật kỹ nàng, Kim Kết không dám chớp mắt sợ rằng nước mắt đảo quanh trong hốc mắt mình sẽ rớt xuống mất, như vậy sẽ chọc tiểu thư sốt ruột.

"Kim Kết." Cuối cùng tựa hồ như Minh Lâu cũng nhận ra được người đối diện. "Em còn tốt đúng không."

Kim Kết mở to mắt gật đầu: "Tốt.... rất tốt, em còn tốt."

Người đối diện này có tốt hay không, thật ra Lý Minh Lâu không biết, bởi vì bên người Lý Minh Lâu đời trước không có đối phương, nhưng mà nàng ấy là nô tỳ của Lý gia tại phủ Giang Lăng, khi Lý gia bại thì nô tỳ trong phủ có thể tốt làm sao được.

Tầm mắt của nàng chuyển sang phía trước, nhìn thấy Nguyên Cát.

"Ta cũng rất tốt." Nguyên Cát vội nói, hắn đã quen thuộc thói quen của nàng.

Tầm mắt của Lý Minh Lâu lại lướt đi dừng ở người bên cạnh Nguyên Cát, là Trung Ngũ.

Trung Ngũ rất ít khi xuất hiện trước mặt nàng, cũng không quen thuộc nàng, nhưng hắn nghe nói đại tiểu thư đặc biệt quan tâm thân thể của người một nhà, thường xuyên hỏi thăm thân thể Nguyên Cát, còn sắp xếp hai nha đầu hầu hạ bên người đối phương.

Đại tiểu thư cũng muốn hỏi hắn ư? Trung Ngũ có chút kích động, trong mắt nàng hắn cũng là người một nhà, tuy rằng, đương nhiên hắn là người của nàng.

"Nô tài cũng rất tốt." Hắn cũng vội nói.

Lý Minh Lâu nói: "Các ngươi đều rất tốt." Tựa như vui mừng lại như buồn bã, còn có chút mê hoặc. "Ta làm sao vậy? Hiện tại ta đang nằm mơ à?"

Kim Kết thật cẩn thận nói: "Tiểu thư ngủ quên, ngài quá mệt mỏi."

Đêm qua khi nghe thấy tin tức, tiểu thư lập tức trở lại huyện nha, Nguyên Cát và Trung Ngũ thay phiên nói về việc ở Kiếm Nam, còn nói về nạn binh hỏa ở Tuyên Võ, cả đêm tiểu thư không chợp mắt, vừa nghe vừa nhắm mắt vậy mà ngủ mất.

Vốn dĩ nàng định để tiểu thư nghỉ tạm nhưng Nguyên Cát kiên trì muốn đánh thức tiểu thư dậy. Hiện tại không phải lúc để nghỉ ngơi, nhất định tiểu thư cũng không muốn nghỉ ngơi.

"Tiểu thư thất thần." Nguyên Cát nói, biểu tình đau thương. "Nàng không muốn nghe chuyện đó."

Nhưng sự thật nó đã xảy ra, trốn tránh cũng vô dụng.

Lý Minh Lâu bị đánh thức, Nguyên Cát nhìn ánh mắt nàng từ mê mang biến thành đau thương, xác minh suy đoán của bản thân mình.

Ngủ rồi lại bị đánh thức, vậy hiện tại không phải mơ. Lý Minh Lâu nhìn bọn họ, không phải mơ, Nguyên Cát còn tốt, nhưng vì sao Nghiêm Mậu lại chết?

Chết ở thời điểm mà vận mệnh chú định Nguyên Cát phải chết, và nguyên nhân tử vong lại giống nhau.

"Tiểu thư, chúng ta đang nói về việc Nghiêm tướng quân chết." Nguyên Cát cứng rắn tiếp tục đề tài. "Lời lúc trước, người đã nghe rõ đúng không?"

Lý Minh Lâu gật đầu.

"Nguyên nhân là vì Nghiêm tướng quân đi Nam di." Nguyên Cát nói tiếp, nhìn Trung Ngũ. "Vừa rồi đã đưa tới khẩu cung của di tôn Bình thị."

Trung Ngũ lập tức mở miệng: "Đám tử sĩ kia là người của Bình thị, mà Bình thị mưu phản là do An Khang Sơn bày mưu đặt kế."

Hắn dâng lên khẩu cung.

Lý Minh Lâu không nhận, tuy rằng rằng nàng đang nhìn bọn họ nhưng ánh mắt lại đờ đẫn, không nghe bọn họ nói chuyện. Bởi vì không có gì dễ nghe cả, nàng đã từng trải qua một lần, hiện tại chỉ nghe một vài chi tiết bởi kết quả đã giống nhau.

Không thay đổi được kết quả thật khiến người chí cùng lực kiệt.

Nàng giữ Nguyên Cát lại bên người, nhưng vận mệnh lại khiến cho Nghiêm Mậu chết đi, hóa ra vận mệnh không phải nhìn con người mà là nhằm vào sự việc xảy ra, là điều gì khiến cho Nguyên Cát hay Nghiêm Mậu cần phải chết đây?

Thấy nàng lại không nghe, Nguyên Cát trước tiên trấn an: "Tiểu thư yên tâm, Kiếm Nam đạo vẫn còn an ổn, có Hạng đại nhân ở...."

Ánh mắt nàng ngưng tụ, dần ngồi thẳng lại thân mình: "Hạng Vân?"

Nguyên Cát thưa dạ: "Hạng đại nhân cũng bị thương trong lần bị phục kích này, may mà không đáng lo ngại, có hắn tiếp nhận mọi việc Nghiêm Mậu chưởng quản thì Kiếm Nam đạo vẫn vững vàng."

Lý Minh Lâu dựa người trở lại, ánh mắt sáng rõ, đúng rồi, Hạng Vân.

Trong mắt mỗi người thì Nguyên Cát, Nghiêm Mậu đều là cánh tay của Lý Phụng An, mà Hạng Vân cũng vậy. Người này còn được Lý Phụng An sắp xếp trở thành tiết độ sứ Lũng Hữu. Hắn còn trở thành thông gia với Lý Phụng An, trong con mắt của người trong thiên hạ và cả trong mắt mọi người ở Kiếm Nam thì khi Hạng Vân chưởng quản Kiếm Nam sẽ được người tin phục.

Trở ngại duy nhất trong chuyện này đó là người, đời trước là Nguyên Cát cho nên Nguyên Cát phải chết, mà lúc này thay thế bằng Nghiêm Mậu cho nên Nghiêm Mậu cũng phải chết.

Đây là con đường mà vận mệnh mở ra cho Hạng Vân ư?

Không, nàng không tin.

Lý Minh Lâu nắm chặt lấy tay vịn, cùng là con người vì sao vận mệnh lại ưu đãi với Hạng Vân như vậy.

"Giết hắn." Nàng nói.

Cả Nguyên Cát lẫn Trung Ngũ đều kinh ngạc nhìn về phía nàng, tựa hồ như không rõ "hắn" mà nàng đang nói là ai.

"Giết Hạng Vân." Lý Minh Lâu không để bọn họ suy đoán, nàng nói một cách rõ ràng: "Nghiêm tướng quân là do hắn giết."

Nguyên Cát và Trung Ngũ còn chưa kịp khiếp sợ bởi vì câu nói đầu tiên của nàng thì đã bị kinh hãi bởi câu tiếp theo.

"Có chứng cứ hay không?" Nguyên Cát tựa như mất tiếng hỏi, khi nói những lời này ra biểu tình của hắn trở nên phức tạp: "Đại tiểu thư, ta không phải không tin tưởng người."

Hắn quỳ một gối xuống.

"Đại tiểu thư, chỉ cần người lệnh ta đi làm chuyện này, thì ta có thể suốt đêm chạy về Kiếm Nam đạo."

Nguyên Cát chưa bao giờ đặt câu hỏi vì sao, hắn chỉ dựa theo lời nói của đại tiểu thư để làm, mặc kệ là việc không tới phủ Thái Nguyên hay là luyện binh ở huyện Đậu, thậm chí đại tiểu thư muốn hắn chết hắn cũng sẽ không chớp mắt.

Nhưng chuyện này, hắn lại không thể làm được.

Hạng Vân là cấp dưới đáng tin cậy của Lý Phụng An, là đồng bào binh tướng đáng tin cậy của Kiếm Nam, còn là trưởng bối của hai tỷ đệ Lý Minh Lâu.

"Đại tiểu thư, không có chứng cứ mà giết hắn sẽ khiến Kiếm Nam đạo hỗn loạn."

Lý Minh Lâu cúi người: "Là hắn đêm hôm mời Nghiêm tướng quân đi, toàn bộ người đi theo Nghiêm tướng quân đã bị hại lại chỉ có người của hắn còn sống sót, đây rõ ràng là diệt khẩu."

Nguyên Cát cúi đầu nói: "Nghiêm Mậu mang không quá nhiều người đi, tính số người chết thì người của Hạng Vân chết nhiều hơn. Đại tiểu thư, đây không phải lý do có thể phục chúng."

Chưa nói đến việc động thủ giết Hạng Vân, mà để đám binh tướng ở Kiếm Nam đạo biết đại tiểu thư có tâm tư muốn giết người cũng đã rất dọa người.

Đây quả thật là một việc quan trọng bí mật chỉ nên bàn bạc trong mật thất.

Trung Ngũ đứng yên lặng trong phòng, trong lòng hắn khẩn trương muốn chết nhưng không hiểu sao lại có chút kích động không biết tên. Trước mặt hắn, đại tiểu thư không hề che giấu tâm tư này, như vậy có thể thấy được nàng đã coi hắn là người một nhà, với cấp bậc có thể ngồi cùng ăn như Nguyên Cát vậy.

Kim Kết ở bên cạnh cũng trấn định, bọn họ đang nói về người mà nàng không quen biết.

Lý Minh Lâu dựa vào thành ghế: "Vậy đi tra đi, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, vì sao người của Kiếm Nam đều phải chết một cách đáng buồn thương như vậy."

Nghiêm Mậu giống như Lý Phụng An, họ đều chết trong tay tử sĩ đê tiện khi không hề phòng bị, điều này quả thực khiến người phẫn nộ lại đau lòng.

Nguyên Cát thưa dạ rồi đứng dậy lui ra ngoài, Trung Ngũ cũng thi lễ với Lý Minh Lâu rồi vội vàng đi theo.

Nắng sớm đầu tiên của năm mới đã bao phủ khắp sân viện nhưng bọn họ không hề cảm thụ được không khí vui mừng.

"Nguyên gia, đại tiểu thư đang nhớ tới khi đại đô đốc chết, cho nên mới đau lòng vì đại đô đốc và Nghiêm Mậu." Trung Ngũ nhỏ giọng nói.

Giống như có một vài đứa trẻ gặp phải kíc,h thích tâm trí sẽ trở nên hỗn loạn, sẽ tự hỏi trong hoàn cảnh ấy vì sao ngươi không chết. Sau đó người không chết kia sẽ trở thành tội nhân đồng thời là đồng lõa, cho nên nàng thấy khó thở rồi nhất thời giận chó đánh mèo đúng không.

"Khi tiểu công tử biết tin là lúc đang ủ rượu, ngài ấy ôm lu rượu khóc lớn không ai khuyên bảo được."

Đại tiểu thư không hề khóc lóc mà muốn giết Hạng Vân, việc đánh mất lý trí giận chó đánh mèo cũng là hành động phát tiết bi thương.

Nguyên Cát im lặng một khắc rồi nói: "Đi tra thêm nhiều tin tức tới đây."

Trung Ngũ thưa dạ rồi bước nhanh đi mất. Nguyên Cát nhìn bóng dáng của hắn, biểu tình càng thêm trầm trọng. Đại tiểu thư không phải vì đau lòng việc Nghiêm Mậu và phụ thân mình bị chết mà giận chó đánh mèo với Hạng Vân. Nàng thật sự có sát tâm với người kia, không phải là hiện tại mà lúc trước cũng đã có.

Khi đó, đại tiểu thư vừa mất tích trở về, hắn mang tiểu công tử về phủ Giang Lăng. Khi nhắc tới Hạng Vân, hắn cảm nhận được nàng có sát khí, lúc ấy còn tưởng là ảo giác nhưng hiện tại xem ra không phải.

Đại tiểu thư thật sự muốn giết Hạng Vân.

"Nghiêm tướng quân chết là lỗi của ta." Lý Minh Lâu ngồi trên ghế nói ra lời ấy.

Từ khi Nguyên Cát và Trung Ngũ rời đi, nàng vẫn ngồi trước án thư như cũ, còn cự tuyệt lời khuyên của Kim Kết muốn nàng nghỉ tạm.

Kim Kết cơ linh đỡ phụ nhân mắt mù tới đây. Tiểu thư rất thích ở bên bà ấy, tuy rằng hai người không có giao lưu gì nhiều. Lý Minh Lâu sẽ giúp bà sửa sang lại quần áo hay vén gọn tóc mai, còn giúp mà vẽ mi kẻ mắt, có khả năng đối với đại tiểu thư chăm sóc người khác cũng là một loại thả lỏng.

"Tước Nhi đừng sợ." Phụ nhân mắt mù nói.

Giao lưu giữa hai người họ chưa bao giờ ở cùng một kênh.

Mà Lý Minh Lâu cũng không thèm để ý, nàng dựa đầu vào người bà nói: "Ta biết rõ Hạng Vân là kẻ thù nhưng lại không lập tức giết hắn khiến hắn có cơ hội hại người."

Phụ nhân không nói gì chỉ nhẹ nhàng vu.ốt ve đầu tóc của nàng, thân thể của nữ hài tử bên trong bộ quần áo to rộng càng thêm nhỏ xinh nhu nhược.

"Ta cần phải giết hắn." Nữ hài tử nhu nhược nói.

- -------------------------------