Đệ Nhất Hầu

Chương 103




QUYỂN 2: VÕ GIA CÓ NÀNG DÂU

103. Tiểu binh phấn đấu

Cứ 10 ngày Võ thiếu phu nhân sẽ tới quân doanh một lần, ngay lúc này sẽ sắp xếp diễn võ để nàng xem xét thành quả huấn luyện của mọi người. Người nào ưu tú được nàng chọn ra, nếu là giáp trường có thể được thăng chức lên lữ soái, nếu là dân tráng sẽ được phát binh phục tiến vào quân doanh.

Đây là việc trọng đại của cả quân doanh và dân tráng doanh.

Tiếng ồn ào náo động trong quân doanh chưa từng ngừng nghỉ, mà bên dân tráng doanh cũng vang từng hồi từng hồi trống tập kết, rất nhanh đám dân tráng tay cầm gậy gỗ xếp thành hai hàng chạy về phía cửa.

"Hâm mộ đúng không." Đội trưởng xụ mặt nói với 5 người đàn ông đang đứng trước mặt.

Đây là người mới tham gia vào đội của hắn, hắn dựa theo lệ thường dạy bảo tân binh.

5 người này tuy rằng đang nghe lời hắn dạy bảo nhưng mắt lại nhìn về hai hàng người đang chạy kia.

"Bọn họ là những người ưu tú được chọn lựa ra để diễn võ cho Võ thiếu phu nhân." Đội trưởng nói: "Lúc này đi họ sẽ có cơ hội mặc binh phục và ở lại quân doanh."

Người đàn ông đầu to mới tham gia dân tráng thò tới gần nói: "Chúng ta cũng có bản lĩnh, không bằng để chúng ta đi cùng."

Một người khác tròng mắt xoay chuyển nói chen: "Đúng vậy, để cho chúng ta diễn võ cho Võ thiếu phu nhân xem đi."

Tròng mắt chuyển động cuối cùng dừng trên người Võ Nha Nhi.

Võ Nha Nhi không để ý đến mấy người này, hắn không nói gì.

Đội trưởng trừng mắt nhìn bọn họ, đúng là tuổi lớn hơn mình, dáng người cũng cường tráng hơn mình, nhưng hắn lại không hề tự ti: "Ra trận giết địch không phải phụ thuộc vào vài người thân thủ giỏi là được."

Người đàn ông đầu to cười ha ha: "Ngươi thì biết cái gì là ra trận giết địch..."

Võ Nha Nhi liếc mắt nhìn người đang cười một cái: "Lão Hàn."

Người tên Lão Hàn lùi về không nói chuyện nữa, mà đội trưởng nhỏ gầy lại không hề tức giận nói: "Ta chưa từng tham gia chiến trận, vốn dĩ ta chỉ là thợ hồ, lữ soái của chúng ta đã nói, không hiểu mới phải học, chỉ cần học là có thể hiểu. Hiện tại ta còn đang học, dù là đội trưởng cũng chưa học được rõ ràng, các ngươi có thân thủ tốt như vậy, hy vọng các ngươi học tốt hơn ta."

Tiểu tử này, biểu tình của lão Hàn trở nên cổ quái, Võ Nha Nhi gật đầu: "Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, chúng ta sẽ cố gắng học tập."

Đội trưởng cũng không nói thêm lời nào nữa, hắn gọi hai giáp trường tới, không biết là do cố ý hay vô tình mà chia 5 người bọn họ ra 2 giáp khác nhau. Hai giáp trường mang bọn họ đi, sau đó bắt đầu chỉ cho bọn họ ở doanh trướng nào, lãnh cơm ra sao, nghe hiệu lệnh thì phải làm gì v...v...

Những thứ vụn vặt này không phải việc để đội trưởng nhọc lòng, giáp trường vừa mang người đi thì đội trưởng hắn đây trở nên sôi nổi hơn, kề vai sát cánh cùng mấy người nữa nhảy nhót đi về hướng quân doanh.

Tuy rằng không nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhưng chỉ cần ở gần thêm một chút dường như cũng khiến người rạo rực.

Lão Hàn nhìn bóng dáng người kia, hắc một tiếng: "Con mẹ nó, vậy mà lại bị một mao đầu tiểu tử dạy dỗ, mà còn bị dạy không thể nói được lời nào."

Một thợ hồ chỉ vào quân doanh mới được 2-3 tháng mà có thể làm được như vậy, ánh mắt tán thưởng của Võ Nha Nhi không thể che giấu: "Dạy rất tốt."

Tư chất của người thợ hồ này là một khía cạnh, mấu chốt nhất là được dạy dỗ, chắc chắn nơi này có người điều binh khiển tướng bậc thầy, hắn nhìn về phía trước, là ai có bản lĩnh như vậy? Võ thiếu phu nhân ư? Hay là người ở phía sau lưng nàng?

Hắn nên tới quân doanh xem xem, vậy 10 ngày sau đi.

Đội trưởng thợ hồ kia họ Chu, nhũ danh là Thạch Đầu, thật ra cũng không có đại danh, người quen biết đều gọi hắn là Tiểu Thạch, sau khi được mặc vào binh phục rồi phái đến doanh trướng doanh nhận chức đội trưởng hắn bỏ đi chữ Tiểu, bấy giờ thượng quan, lữ soái sẽ gọi hắn là Chu Thạch.

Chu Thạch, nghe tới đây không khỏi ưỡn ngực lên.

"Lữ đoàn chúng ta lại có 10 người thông qua được tiến vào quân doanh." Lữ soái nói: "Chỉ cần 10 người nữa là mấy người có thể được thăng lên 1 cấp."

Trong doanh trướng gồm có 2 đội trưởng và 5 giáp trường cũng trở nên kích động, không có giáp trường nào không muốn làm đội trưởng, không có đội trưởng nào không muốn làm lữ soái, và không có lữ soái nào không muốn làm giáo úy cả.

Dù họ có kích động nhưng cũng giữ được bình tĩnh, hiện tại việc lựa chọn người ưu tú mặc binh phục càng ngày càng khắc nghiệt, giờ 2 lần thậm chí 3 lần thi mới có thể chọn được 1 người, 10 người này phỏng chừng phải thật lâu mới được.

"Nhưng mà..." Có thanh âm vang lên đánh gãy lời nói của lữ soái.

Lữ soái nhìn sang không hề bất mãn, dựa theo yêu cầu của quan tướng khi huấn luyện phải tỏ ra thiện chí nghe ý kiến của cấp dưới: "Chu Thạch, ngươi muốn nói gì?"

Chu Thạch nói: "Đội chúng ta có 5 người mới, không tồi đâu, vô cùng có khả năng trúng cử."

Mới tới? 10 ngày có thể luyện tốt sao?

"Có phải từng tham gia quân ngũ không?" Sắc mặt lữ soái ngưng trọng.

Huyện Đậu bọn họ hầu như không có quan binh, mà quan binh Đạo phủ còn chưa tới, nếu có quan binh tới dân tráng doanh thì mặc kệ là đào binh hay có mục đích nào khác thì bọn họ cần phải cảnh giác. Đây cũng là dặn dò ngay từ đầu của thượng quan.

Lập tức lữ soái dẫn theo mọi người đi xem xét, từ rất xa đã nhìn thấy một bóng người đứng trước doanh trướng giữa mênh mông ánh sáng.

Vì quang ảnh cho nên không thấy rõ được hình dung của người này, chỉ thấy rõ động tác của hắn, ngồi dậy, đứng nghiêm, quẹo trái, quẹo phải, bước lên trước, lùi ra sau.

Đây là nội dung cơ bản nhất khi huấn luyện người mới.

Lúc này còn chưa tới thời gian tập thể dục buổi sáng, bước tới gần có thể nhìn thấy hắn chỉ mặc một manh áo mỏng, trên đầu bốc lên nhiệt khí, không biết đã tập luyện bao lâu. Người này tập hết sức chăm chú không hề chú ý có người đang quan sát ở phía xa.

"Đây là một trong số năm người kia." Chu Thạch nói.

Một đội trưởng khác bổ sung: "Những người kia thuộc đội của ta."

Vẻ mặt ngưng trọng của lữ soái tan đi, ý cười nhè nhẹ hiện lên: "Hiện tại, mọi người đều nỗ lực vì có thể mặc được binh phục, có thể tiến bộ thần tốc như vậy là do chăm chỉ và mồ hôi để đổi lấy."

Hắn không bước lên phía trước nữa, cũng không hề nhắc lại phải dò hỏi thêm, mà bảo mọi người tan đi. Lữ soái và hai đội trưởng rời đi, chỉ còn lại giáp trường đứng nhìn thêm một khắc chờ người kia chuyên tâm làm xong động tác vung thương mới đi lên.

"Đại Hắc." Hắn gọi.

Võ Nha Nhi xoay người, nắng sớm mỏng manh chiếu vào khuôn mặt hắn, khi vào dân tráng doanh yêu cầu dáng vẻ bề ngoài nghiêm chỉnh, cho nên chòm râu vốn để che giấu khuôn mặt chỉ đành cạo sạch, giờ khuôn mặt tái nhợt gầy gò của hắn lộ ra.

Hắn đứng thẳng lại, thu trường côn dán vào sát người: "Giáp trường."

Giáp trường gật đầu: "Tuy rằng huấn luyện phải khắc khổ nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng tới thân thể, luyện tốt cũng vô dụng."

Võ Nha Nhi thưa dạ.

"Đi rửa mặt rồi ăn cơm sáng đi." Giáp trường này tuổi cũng không lớn nhưng lại tỏ thái độ quan ái với người trẻ tuổi.

Võ Nha Nhi không cười, mà chỉ thưa dạ rồi cầm áo bông dưới mặt đất lên, đi về doanh trại.

10 ngày/1 lần sẽ chọn ra người ưu tú cứ đúng giờ mà bắt đầu, trước tiên là chọn người ưu tú từ dân tráng doanh sau đó chờ đi quân doanh để diễn võ.

Trời còn chưa sáng rõ, ở Diễn Võ Trường tại dân tráng doanh đã có mấy đội người đang đứng. Khi Võ Nha Nhi tới nơi, Lão Hàn ở đội ngũ khác đã gật đầu chào hỏi với hắn.

"Không tồi đâu, 5 người chúng ta đều có thể tham gia." Võ Nha Nhi cười với hắn.

Vốn dĩ người vừa mới vào sẽ không có tư cách tham gia tuyển chọn, nhưng đối với những người đặc biệt ưu tú thì sẽ có ngoại lệ.

Lão Hàn đắc ý chống nạnh cười ha ha: "Đương nhiên chúng ta đều là người ưu tú rồi."

Nếu một tiểu binh mà còn làm không được thì khi quay lại Chấn Võ quân bị truyền ra chẳng phải bị mọi người cười đến rụng răng hay sao.

"Có thể được chọn mới là người ưu tú, ngươi chỉ có tư cách để tham gia thôi." Một dân tráng đứng bên cạnh chướng mắt với vẻ kiêu ngạo của Lão Hàn lên tiếng. "Đúng là tân đinh cái gì cũng không biết."

Lão Hàn trừng mắt, nghĩ, ngươi có biết ông đây không làm tân đinh đã rất nhiều năm rồi không.!

"Không được ồn ào!" Có phụ trách giữ trật tự quát lên.

Trong lúc Lão Hàn vẫy vẫy nắm tay với người kia, thì tiếng trống vang lên. Đây là báo hiện buổi tuyển chọn bắt đầu rồi. Lão Hàn nhìn đồng bạn của mình đứng lẫn lộn trong những đội ngũ khác nhau, biểu tình cả đám đều nghiêm túc với sống lưng thẳng tắp khiến hắn không khỏi cũng thẳng lại sống lưng. Thật là khiến người chờ mong nha, có chút kích động, còn có chút....

Phì, Lão Hàn phun ra một tiếng để mình tỉnh lại, thật đúng làm tân đinh chỉ biết mạnh mẽ xông lên phía trước.

Lúc xưa khi bọn họ còn là tân đinh cũng chưa từng nghiêm túc và chăm chỉ như thế này đâu.

- ------------------------

P/s: T đã trở lại và......:))))

- ----------------------------------------