Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc chỉ biết vui mừng vì mình chạy đủ nhanh.
Thậm chí càng vui khi nửa đường gặp phải đám vật thí nghiệm kia.
Bằng không hiện tại hắn không thể trốn khỏi khu vực núi lửa phun trào này.Núi lực tích trữ đã lâu nay triệt để bạo phát.
Khánh Chẩn nhìn quanh phế tích, thở dài nói:- Đáng tiếc.Cũng chẳng biết lần này hắn đáng tiếc là đáng tiếc cái gì.Một người bên cạnh hỏi Khánh Chẩn:- Ông chủ, chúng ta làm sao đây?Vừa dứt lời, âm thanh như quái vật gào thét bỗng nhiên truyền tới.
Âm thanh truyền ra vài chục km chỉ trong vài giây!Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại, chỉ thấy đỉnh núi lửa cao vút như có một móng vuốt lớn thò ra, dường như nó muốn theo ra từ trong đó!Bên trong núi lửa cất giấu thứ gì, nó còn có thể bơi lội trong nham thạch? Loại sinh vật đáng sợ này đã xuất hiện, cùng với quái vật hắn thấy trong sông đáng sợ thế nào.Khánh Chẩn thở dài:- Thứ này thật sự tồn tại.
Tạm thời lùi về phía tây Cảnh Sơn.
Nhiệm vụ thất bại.Tâm phúc của Khánh Chẩn sững sờ nhìn núi lửa:- Rốt cuộc đó là thứ gì…- Nghiêm Đào, gọi cho anh trai không nên thân của ta.Khánh Chẩn nhìn núi lửa nói:- Nếu thứ kia leo ra hoặc phần lớn vật thí nghiệm vượt qua núi lửa ở phương nam, hàng rào 113 lập tức nguy hiểmTâm phúc được gọi là Nghiêm Đào giật mình.
Chẳng lẽ Khánh Chẩn cảm thấy hàng rào không thể bảo vệ được.
Nghiêm Đào vô thức lấy điện thoại nhưng hắn phát hiện điện thoại vệ tinh không cách nào liên lạc được với bên ngoài.Núi lửa phun trào, sóng nhiệt đã lan tới khắp Cảnh Sơn.
Phải biết ở Cảnh Sơn có rất nhiều núi lửa.
Khánh Chẩn thấy thế liền nói:- Rời khỏi nơi này trước!Biển lửa như muốn mai táng cả Cảnh Sơn, chôn vùi tất cả bí mật của nó.Hứa Man nhận được lệnh lui bênh tự động dừng bắn, lùi về phía sau.
Họ không hề bối rối vì núi lửa bạo phát, ngược lại thân trong hiểm cảnh lại càng thêm trấn định.Trong khi đám người rút về phế tích, người bên cạnh ấn một nút điều khiển bên cạnh.
Nháy mắt, rừng cây và thành thị được phân chia bởi một đường lửa.Tập đoàn Khánh thị đã sớm chôn thuốc nổ xung quanh, triệu để cách ly vật thí nghiệm ở hướng bắc.
Vật thí nghiệm có mạnh mẽ tới đâu cũng phải chết hết non nửa.
Đám còn thừa chỉ biết đứng cách một bức tường lửa nhìn tập đoàn Khánh thị rút lui từ phía xa.Đám quái vật này không do dự quá lâu, lần nữa quay vào rừng, muốn vượt qua khỏi biên giới lửa này.Hứa Man thở hồng hộc quay lại bên người Khánh Chẩn, hắn cúi đầu nói:- Thật xin lỗi, ta không thể bắt Hứa Hiển Sở về.- Không sao.Khánh Chẩn lắc đầu:- Lên xe đi.
Chúng ta đi về phía tây, nơi đó có đường tới hàng rào 112.Nói xong, Khánh Chẩn quay người rời đi, giầy da nện gót trên mặt đất, thong dong phát ra âm thanh.Ở biên giới thành thị, nơi đó còn lại rất nhiều xe tải và xe việt dã cùng rất nhiều máy móc hạng nặng.Hứa Man không di chuyển.
Khánh Chẩn quay đầu nhìn hắn:- Ngươi nghĩ vì sao ta cứu ngươi? Ngươi không cần ảm động, chỉ là giao dịch mà thôi.
Ta cứu các ngươi vì các ngươi vẫn hữu dụng.Hứa Man há miệng như muốn nói gì đó.Kết quả Khánh Chẩn cười:- Giữ lại lời thề thốt trung thành của ngươi đi.
Ta chưa bao giờ tin những thứ như thế.Đúng lúc này, một chiến sĩ hô lớn:- Không tốt, xe chúng ta không dùng được.
Các ngươi sang đây mà xem…Hứa Man sững sờ một chút:- Tình huống như thế nào.
Xịt lốp thôi mà.
Chúng ta thay lốp là ổn.Người kia đau khổ nói:- Không phải xịt lốp mà có người lấy bánh xe của chúng ta đi rồi…Hứa Man:- ???Khánh Chẩn:- ???Nguyên bản Khánh Chẩn đang thong dong, nụ cười dần trở nên cứng ngắc:- ….
Hứa Hiển Sở, đây là lần đầu tiên ta muốn giết một người tới vậy.
Hứa Man, lấy y phục tác chiến của ta tới đây…Khánh Chẩn và Hứa Man biết Hứa Hiển Sở đào thoát về hướng nam.
Có điều họ không ngờ lại có chuyện này…Trong mắt Hứa Man, xịt lốp xe cũng không sao.
Thế nhưng đối phương lại lấy luôn bánh xe của hắn?!Bánh xe không còn, có nghĩa bọn họ phải đi bộ rời khỏi Cảnh Sơn.
Cũng không có gì nguy hiểm cả, chỉ là người mặc âu phục trắng sẽ có phần chật vật mà thôi…Hứa Man đứng sau lưng Khánh Chẩn nói:- Nhiệm vụ lần này thấy bại có thể khiến ngại bị người của tập đoàn xử phạt.Khánh Chẩn chẳng chút để ý:- không sao, đám lão đầu tử đó cần người làm việc cho họ.
Cùng lắm thì không cho ta làm việc một thời gian thôi- Nên xử lý tên Nhâm Tiểu Túc kia thế nào?Hứa Man hỏi.- Nếu hắn không chết ở Cảnh Sơn, nhất định sẽ nghĩ cách quay về hàng rào 113.Khánh Chẩn suy nghĩ một chút rồi nói:- Khi điện thoại khôi phục thì báo La Lam chú ý một chút.
Còn xử lý thế nào ta vẫn chưa nghĩ ra.
Còn nữa, để La Lam nhanh chóng chuyển Trương Cảnh Lâm đi.
Người này không thể chết trong tay chúng ta.
Người khác muốn ám sát thì ra tay trên đường là được....Chuyện chém rớt bánh xe là do Nhâm Tiểu Túc làm.
Khi đó tập đoàn Khánh thị lo đối chiến với vật thí nghiệm, xa để không mà không chém là ngu.Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc bị Khánh thị đuổi theo lâu như thế, hắn không báo thù thì chịu không được.Núi lửa vẫn liên tục bạo phát sau lưng.
Ánh trăng trên không bị bao phủ bởi một tầng khói mờ.
Dường như khí thế núi lửa phun trào ngày càng mãnh liệt.Nhâm Tiểu Túc có chút khó hiểu, sinh vật gào thét trong miệng núi lửa rốt cuộc là thứ gì.
Đến cùng nó vẫn không hiện thân.Lúc Nhâm Tiểu Túc rời khỏi phế tích, hắn thấy Khánh thị đã cho nổ biên giới rừng và thành thị.
Nhâm Tiểu Túc lần nữa hiểu được sự đánh sợ của vũ khí nóng.Nhâm Tiểu Túc vẫn một đường đi về phía nam.
Hắn nghĩ khả năng cao trên đường sẽ gặp vài vật thí nghiệm đi riêng.
Nếu không phải một ổ như lúc trước, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng không quá sợ.
Với thể lực, tốc độ kết hợp hắc đao trong tay ảnh tử, lực phá hoại khó mà đánh giá được.Hai năng lực chồng lên nhanh tạo thành tổ hợp cực kỳ lợi hại.
Đây là con đường tương lai Nhâm Tiểu Túc sẽ đi?Có điều hẳn con đường phải quan cao khúc chiết hơn.Đoạn đường đi từ hướng nam tới hàng rào 113 này nguy hiểm nhất không phải vật thí nghiệm mà là bọ mặt người và đàn sói.Nhâm Tiểu Túc nằm trên lưng ảnh tử dưỡng sức dọc đường đi.
Bước đi của ảnh tử không chút chậm trễ, nhanh tới mức để lại tàn ảnh.Như thế khiến Nhâm Tiểu Túc trông chẳng khác nào người tàn tật cần dựa vào người khác cả, có điều Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn không để ý…Không lâu sau hắn quay lại hang động họ từng ở.
Kết quả phát hiện trên tường có một dòng chữ nhỏ xinh xắn:- Ta lấy lại rồi.Lúc trước không có dòng chữ này, vết khắc rất mới.
Trong trí nhớ Nhâm Tiểu Túc, hôm đó xuất phát, Dương Tiểu Cận đi phía sau hắn.
Không biết vì cái gì hắn cảm thấy dòng chữ xinh đẹp này là do nàng ấy khắc xuống chọc gheo mình.- Đùa dai thật.Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn rồi tiếp tục đi về phía nam.Một giờ sau, nham thạch một đường chạy dọc theo phía nam.
Cả Cảnh Sơn biến thành một biển lửa.
Nhâm Tiểu Túc nghe được âm thanh rầm rú của dã thú thấp thoáng từ sau.
Dường như chúng đang chạy tới bên này.
Có điều những chuyện đó không có quan hệ gì tới Nhâm Tiểu Túc cả.Lúc đi rất chậm kkhi về lại nhanh.
Chỉ nửa ngày Nhâm Tiểu Túc đã tới trước hẻm núi.
Hắn nhìn hẻm núi trước mặt cùng ánh sáng phản chiếu trên vách thì không do dự nữa.Chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì bọ mặt người hay đàn sói cũng không thể đuổi kịp Nhâm Tiểu Túc!Ảnh tử cõng Nhâm Tiểu Túc lướt qua hẻm núi như đang bay.
Bọ mặt người trên vách núi cảm nhận được hơi thở của nahan loại thì chen chúc xông ra.
Kết quả vừa ra tới nơi Nhâm Tiểu Túc đã chạy khỏi hẻm núi!Bọ người người nằm trên vách đá im lặng nửa ngày.
Cặp râu đụng đụng nhau như đang trò chuyện:- Hắn một thân một người đi qua?- Chỉ có một người thôi?Một khắc rời khỏi hẻm núi, sắc trời cũng vừa tảng sáng.
Trên trời ánh lên một vòng kim sắc.
Nhâm Tiểu Túc nhìn mà có chút thất thần, hành trình tới Cảnh Sơn lần này hắn thu hoặc rất lớn, có điều thời gian lại quá dài.Cũng không biết Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ ở nhà thế nào rồi.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc có chút nôn nóng.Trong mơ hồ, Nhâm Tiểu Túc cảm giác được trong rừng có dị động.
Hắn sững sờ một chút mới phát hiện đàn sói kia vẫn hoạt động gần hẻm núi.
Phảng phất như đang đợi hắn quay lại!Ngay sau đó, đàn sói thấy ảnh tử cõng Nhâm Tiểu Túc chạy xuyên qua chúng nó.
Thậm chí còn không để chúng có cơ hội phản ứng!Đàn sói dừng bước lẳng lặng nhìn bóng lưng khuất dạng của Nhâm Tiểu Túc.
Tốc độ nhanh hơn cả chúng…Lang vương im lặng, chúng đã đợi nhiều ngày như thế mà?!.