Nhâm Tiểu Túc nói với lang vương:- Không cần đuổi nữa, nơi này cách trạm gác không xa.
Hơn nữa họ vẫn còn tạc đạc.
Ta thấy họ lấy ra 8 cái nhưng vừa rồi chỉ dùng có 3 thôi.Lang vương gật đầu, ý nói nó đồng ý.Nhâm Tiểu Túc lấy 9 bình hắc dược ra đưa cho lang vương.
Hắn nghiêm túc nói:- Đừng dùng quá nhiều…Lang vương:- …- Đi thôi, lần này chuyển vào núi sâu đi.
Sau khi nhóm người đó về, nhất định sẽ có rất nhiều binh sĩ khác tới.
Đến lúc đó rất nguy hiểm.Nhâm Tiểu Túc nói rõ.Chỉ có đàn sói trông vào núi sâu mới có thể bình an.
Trừ nhiệm vụ ra, trong lòng Nhâm Tiểu Túc cũng không muốn đàn sói có việc gì.Dù người máy nano trọng yếu nhưng hắn tin cơ hội còn nhiều lắm.Cộng thêm người máy nano hắn giết lúc trước, lần này cộng lại thu được người máy nano của hơn 10 người.
Nhâm Tiểu Túc nhét hết bội đao vào không gian, hắn không vội nghiên cứu chúng mà nhanh chóng quay về.Lúc Nhâm Tiểu Túc đi đường vòng về trạm gác.
Người trong trạm gác bị kinh động bởi tiếng nổ trên núi.
Mọi người đứng ngoài sân bàn luận xem chuyện gì vừa xảy ra.Thẳng tới khi Nhâm Tiểu Túc trở về, đám Lâm Tê vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, xe việt dã vẫn yên tĩnh đậu ở đó.Bất quá không lâu sau, đám chiến binh vốn rời đi một cách oanh oanh liệt liệt nay chật vật đi tới từ trong rừng.Họ thấy đám người trong trạm gác đang thảo luận chuyện gì đó.
Nhâm Tiểu Túc dẫn đầu xông tới:- Vừa rồi trên núi có chuyện gì thế? Các vị có sao không?Biểu tình Nhâm Tiểu Túc vô cùng chân thành, nhưng lúc này đám Lâm Tê nào có tâm tư nói chuyện với một tên lưu dân?- Tránh ra.Lâm Tê lạnh giọng nói.Nhâm Tiểu Túc liền tránh ra ngay.Tất cả mọi người trong trạm gác nhìn đám chiến binh nano leo lên xe việt dã.
Một đường chạy thẳng lên núi.
Tuy sắc mặt của họ làm như không có gì nhưng đám Lý Thanh Chính có thể nhìn ra đám chiến binh nano này có phần sợ hãi.- Lúc đám người kia tiến vào không chỉ có từng này.Nam sinh Vương Vũ Trì nói:- Lúc tới là 48 người.
Khi nãy ta đếm chỉ còn 38 người.Lý Thanh Chính gật đầu:- Xem ra trong rừng họ từng chiến đấu, là cùng đàn sói à? Mọi người nhớ kỹ, trong thời gian qua chúng ta chưa từng gặp đàn sói, biết không? Việc đàn sói đưa thịt tới không ai được nói ra ngoài, bằng không cả bọn chết chắc.- Đã rõ.Mọi người trong trạm gác cùng đáp.
Họ đã trở thành một đoàn thể nho nhỏ, cùng có một bí mật to tỏ.Kỳ thật đã có nhà tâm lý học nghiên cứu qua, đường tắt để kéo gần mọi người lại với nhau là có cùng chung một bí mật.Lúc này, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện, từ đầu tới cuối Hồ Thuyết không hề rời khỏi phòng.
Phảng phất như ông ta không hề quan tâm tới bất kỳ chuyện gì.Đương nhiên cũng có khả năng khác, Hồ Thuyết cánh cửa sổ mỏng manh hóng chuyện ở nơi này.Kỳ thật, người thông minh sẽ phát hiện trạm gác này có vấn đề.
Bằng không giải thích kiểu gì về việc đàn sói kia đưa thịt tới?Thế nào, đàn sói trả phí bảo kê cho trạm gác hả?Quá phi thực tế rồi!Có điều Hồ Thuyết như không quan tâm tới mất chuyện này, cứ như chỉ muốn ở chỗ này đón năm mới mà thôi….….Sau khi đám Lâm Tê rời đi, hai ngày tiếp theo không ai tới trạm gác cả.
Nếu đưng như lời Hồ Thuyết nói, Lý thị chỉ muốn số liệu nghiên cứu thực chiến thì hẳn bây giờ họ đang phân tích số liệu từ đám đội trưởng Chu a.Nhưng Nhâm Tiểu Túc biết, nên đến sớm sẽ đến.
Hắn chỉ hy vọng lúc đó đàn sói đã rời đi thật xa.Hai ngày này, Hồ Thuyết vẫn dạy học cho đám Nhâm Tiểu Túc như bình thường.
Phảng phất như chẳng có gì xảy ra cả, vẫn cứ bình tĩnh thong dong như thế.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc hết lòng tuân thủ hứa hẹn ba ngày không hỏi bài, điều này khiến Hồ Thuyết quá mức thoải mái…Cái gọi ngũ vị tạp trần là gì? Đại khái là thể xác và tinh thần khoan khoái, không bị hành hạ a…Sau khi ăn tối xong, Hồ Thuyết nói rõ với Nhâm Tiểu Túc:- Ba ngày không hỏi bài không phải để ngươi tích câu hỏi, hỏi dồn ta vào ngày thứ tư đâu.
Ngươi không được bịp bợm đâu, biết không? Không có được đâu đó!Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, hắn không ngờ Hồ Thuyết lại phát hiện ra, đúng là gừng càng già càng cay mà.Lúc này, Trần Vô Địch ăn cơm bên cạnh hỏi:- Ta có một chuyện muốn hỏi ngài?Hồ Thuyết nhìn Trần Vô Địch, vẻ mặt ôn hòa:- Ngươi cũng như Nhâm Tiểu Túc, hỏi gì thì hỏi đi.Trần Vô Địch gật gật đầu:- Chiều cao hình nón bằng đường kính mặt đáy, bán kính mặt đáy và…Nói tới đây, Trần Vô Địch nhìn Nhâm Tiểu Túc:- Sư phụ, ta quên nửa câu sau rồi.Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn nhắc nhở:- Bán kính và thể tích của mặt đáy và hình trụ bằng nhau.
Hỏi diện tích của hình nón và hình trụ là bao nhiêu…Hồ Thuyết nhìn trời thở dài:- Ngươi đúng là trâu bò mà.Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:- Nếu ngài không muốn trả lời câu hỏi này thì trả lời câu hỏi khác.Hồ Thuyết thấy Nhâm Tiểu Túc trở nên nghiêm túc hơn thì quay đầu nhìn hắn:- Trước tiên ta muốn biết ngươi hỏi cái gì.- Đến cùng thân phận ngài là gì?Nhâm Tiểu Túc hỏi.Hồ Thuyết sững sờ, hiện tại ông cảm thấy vấn đề này đơn giản hơn những vấn đề Nhâm Tiểu Túc từng hỏi.
Hơn nữa thân phận của ông cũng chẳng phải bí mật gì, không phải không thể nói.- Ta, Hồ Thuyết, cục trưởng phòng điều tra đặc biệt của quân đội Lý thị.
Quân hàm trung tướng, bây giờ tạm thời là người quản lý hàng rào 108.Hồ Thuyết nói.Từ khi hàng rào 109 gặp không may, Lý thị nhanh chóng tiếp quản quyền thống trị hàng rào.
Việc người quản lý không phải của tập đoàn là ước chế ban đầu giữa các tập đoàn.Lúc đó là thời kỳ tập đoàn đang phát triển, chưa cường đại như bây giờ.
Họ nghĩ hết biện pháp thẩm thấu thế lực tập đoàn vào từng hàng rào, chậm rãi huấn luyện đội quân riêng.
Sau vài chục năm, hàng rào dần trở thành người nắm giữ quyền lực chân chính trong hàng rào.
Dù vậy, cũng không ai nguyện ý xé rách lớp màn ngăn cách ban đầu.Ngày nay, Lý thị triệt để tiếp quản tập đoàn.
Lý thị cũng trở thành người quản lý chân chính của 11 hàng rào.
Đồng thời, 11 hàng rào này cũng cự tuyệt hối đoái đơn vị tiền tệ từ các tập đoàn khác.
Nhất thời, giá trị tiền tệ của những tập đoàn khác giảm mạnh tại 11 hàng rào của Lý thị.Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, bản thân như hiểu rõ vì sao Hồ Thuyết giữ thái độ trung lập.
Hiện tại Hồ Thuyết là người quản lý hàng rào 108, muốn dùng lực lượng khác khiến lực lượng của Lý thị bị suy yếu rồi nắm giữ quyền lực chân chính?Nhưng Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc cười nói:- Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì.
Chân tướng ngươi nhìn thấy bây giờ chỉ là một cái vỏ mà thôi.
Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu rõ, thật mong chờ được thấy biểu tình lúc đó của ngươi..