Đệ Nhất Danh Sách

Chương 126: Không Phải Kẻ Điên






Khi hắc dược bôi lên vết thương của Đường Chu, hắn thấy như vừa quay lại nhân gian từ dưới âm phủ.Năng lực giảm đau của hắc dượng cực kỳ thần kỳ, kèm theo đó là cảm giác mát lạnh thoải mái.Đường Chu ngẩng đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, cả kinh nói:- Đây thật sự là thuốc ông chủ hay uống ư?- …La Lam tức giận nói:- Ngươi không nói sẽ chết đúng không, ngậm mồm lại cho ta!- Có ai biết lái xe không?Nhâm Tiểu Túc cắt ngang:- Không muốn chết thì mau chóng lên xe tải rời đi.Mọi người nghe vậy lập tức câm miệng, binh sĩ còn có thể hành động lập tức đứng lên leo lên ghế tài xế.

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày nói với La Lam:- Ngươi không biết lái không, họ như thế thì lái kiểu gì được.La Lam bất đắc dĩ nói:- Ta không biết…- Ngươi không biết?Nhâm Tiểu Túc khó tin nói:- Trong hàng rào ngươi là ông chủ lớn, ngay cả lái xe cũng không biết?- Ông chủ lớn liên quan gì tới lái xe.La Lam nói:- À không đúng, có liên hệ.

Vì bình thường ta ra ngoài đều có người chở nên không cần học…Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không muốn nói về vấn đề này nữa:- Nhanh chóng lên xe.Trong ghi chép của Khánh thị, Nhâm Tiểu Túc chỉ là lưu dân có sức khỏe kinh người thôi.

Hứa Hiển Sở mới là nhân vật nguy hiểm.Cho nên giờ khắc này, khi chiếc xe chạy qua chỗ có thi thể vật thí nghiệm mà Nhâm Tiểu Túc và Trần Vô Địch giết, La Lam đếm được hai con, cộng với một vật thí nghiệm bị giết trong xe nữa là ba con.Theo đạo lý mà nói, Nhâm Tiểu Túc không có năng lực đó.


La Lam bỗng nhớ tới người trẻ tuổi đi Nhâm Tiểu Túc có hơi quen mắt.

Có điều vì tâm trạng hoảng hốt chưa lắng xuống nên nhất thời La Lam không nhớ ra được.Rất nhanh, xe đã chạy tới chỗ của đám Tiểu Ngọc Tỷ.

Nhâm Tiểu Túc thò đầu khỏi thùng xe:- Lên xe!Khương Vô đứng nhìn từng người trong đám Nhan Lục Nguyên bò lên xe.

Nàng do dự nói:- Có thể cho chúng ta lên cùng không, hoặc để học sinh của ta lên, không cần quan tâm tới ta.Vì Khương Vô cảm thấy mình và đám Nhâm Tiểu Túc chẳng quen biết gì.

Đối phương không có lý do gì giúp nàng cả, vì thế mới lên tiếng thỉnh cầu.Nhâm Tiểu Túc nhìn Khương Vô, nói:- Vốn cũng kêu các ngươi lên xe mà.- Cám ơn! Cám ơn!Khương Vô kích động vô cùng.

Nàng thúc giục đám học sinh:- Mọi người mau lên xe, nhớ cám ơn người ta đấy.

Đây là ân cứu mạng!Một đám đệ tử lần lượt leo lên xe.

Vì thùng xe rất lớn nên đủ chứa hết họ.

Chỉ có La Lam ngồi trong góc thì thầm:- Đây là xe của ta mà…Sao cứ như Nhâm Tiểu Túc là chủ vật.Có điều tình thế đè người, La Lam ý thức được bây giờ Nhâm Tiểu Túc đang chiếm thế thượng phong.Vừa rồi khi Nhâm Tiểu Túc chữa thương cho đám Đường Chu đã thu hết súng ống của họ.Lúc này, mỗi một học sinh lên xe sẽ nói cảm ơn Nhâm Tiểu Túc.


Nhâm Tiểu Túc phát hiện rất nhanh hắn đã thu được hơn 20 cảm tạ tệ, mỗi lời cảm ơn của đám học sinh đều là thật tâm.Có đôi khi Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, có lẽ cô gái tên Khương Vô này ảnh hưởng tới họ.

Thân là người bình thường nhưng khi gặp thiên tai, nàng lại chứng tỏ mặt tươi sáng nhất của nhân tính.Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc vốn sinh sống trong thị trấn hỗn loạn không khỏi ngưỡng mộ.Hiện tại, cộng thêm lời cảm tạ của đám La Lam, Nhâm Tiểu Túc đã tích lũy được 56 cảm tạ tệ.

Không phải nói chứ, lần thu thập cảm tạ tệ của nhiệm vụ này nhanh hơn nhiệm vụ trước nhiều.Tất cả mọi người đã lên xe.

Xe tải lần nữa khởi động, mọi người ngồi im, lặng yên chẳng nói gì.Sống sót sau tai nạn, mỗi người đều có cảm thụ bất đồng, chỉ có trải qua sống chết mới càng thêm khát vọng được sống.Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên lấy đồ ăn từ trong bao cho đám Nhâm Tiểu Túc.

Hai người họ biết Nhâm Tiểu Túc và Trần Vô Địch đánh nhau xong cần bổ xung năng lượng.Những người khác thấy đồ ăn thì không nhịn được nuốt nước miếng.

Có điều không ai dám mở miệng xin cả, dù là La Lam cũng thế.Nhưng vào lúc này, khi thấy Trần Vô Địch, hai mắt La Lam chợt sáng lên.

Rốt cuộc hắn cũng nhớ Trần Vô Địch là ai!- Người không phải tên điên ở bệnh viện tâm thần số 3 à.La Lam ngồi thẳng người:- Ngươi là… Đúng rồi, gọi là Trần Vô Địch!Với tư cách là ông chủ lớn của hàng rào.

La Lam biết rõ sự tồn tại của bệnh viện tâm thần.

Hơn nữa cũng đọc qua tư liệu về siêu phàm giả trong đó.


Phần tư liệu kia ghi chép cực kỳ tỉ mỉ, thậm chí có cả sinh hoạt hằng ngày của siêu phàm giả cùng cử chỉ ngôn hành của họ!Đối với Khánh thị mà nói, siêu phàm giả là tài nguyên cực kỳ quan trọng.

Dù để lợi dụng hay nghiên cứu, Khánh thị cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của họ.Giờ khắc này, La Lam đã biết ai là người giết chết vật thí nghiệm khi nãy.Chỉ là những thứ La Lam biết chỉ là thứ Nhâm Tiểu Túc cho hắn biết thôi.Lúc này, Trần Vô Địch nhìn La Lam.

Lúc trước hắn không nhìn kỹ mặt La mập mạp.

Mà khi ấy mặt La mập mạp lại bị máu màu vàng bao phủ, tới bây giờ La Lam lau mặt sạch sẽ, Trần Vô Địch mới nhận ra:- Là ngươi, Bôn Ba Nhi Bá!Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam, hắn nhớ rõ mỗi khi Trần Vô Địch muốn đánh ai đó gọi người đó bằng tên của một con yêu quái…Trần Vô Địch không vui nhìn La Lam:- Phiền ngươi từ nay về sau gọi ta là Tề thiên đại thánh.

Hơn nữa ta không phải người điên.La Lam tức giận nói:- Ngươi điên lại không nhận mình điên.

Ngươi nói mình là Tề thiên đại thánh bảo vệ sư phụ đi Tây Thiên lấy kinh.

Vậy ngươi phải có sư phụ, sư phụ của ngươi đâu?Trong xe đồng loại an tĩnh, ngay sau đó…Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam:- Ta là sư phụ hắn.Vương Phú Quý:- Ta là Bát Giới.Vương Đại Long nhìn Vương Phú Quý và Nhâm Tiểu Túc trông về phía mình thì do dự vài giây mới nói:- Ta là Sa Tăng…La Lam:- ???Rốt cuộc trong xe có bao nhiêu người điên? Lúc này La Lam như nằm mơ:- Các người nghiêm túc chứ?Đột nhiên, vị trí kế tài xế có người hô:- Phía trước có chuyện!Hắn vừa nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền nghe tiếng thắng xe kịch liệt, phảng phất như tài xế thấy cảnh tượng gì đó khó tin lắm.- Có chuyện gì?Nhâm Tiểu Túc trầm giọng hỏi.- Phía trước có mấy chiếc xe.Tài xế trả lời:- Không đúng, là có mấy chiếc xe đã hư, dường như từ hàng rào 109 tới..