Bóng đêm dần sâu hơn, Nhâm Tiểu Túc có ý định đục nước béo cò nổi lên tâm tư với hàng rào 109.
Hắn bắt đầu dùng não của mình để vẽ ra vấn đề quanh co này.
Sau đó, Nhâm Tiểu Túc lại nói nhỏ:- Ngươi cảm thấy chúng ta xen lẫn vào đám người kia trà trộn vào hàng rào 109 có thành công không?- Không được.Vương Phú Quý lắc đầu:- Người của hàng rào đều có CMND, chúng ta đâu có.- Ta bảo trong khi chạy nạn bị lạc mất không phải là được rồi à?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:- Con đường tới đó chừng 100km, lại gặp phải thiên tai lớn như thế, có mất cũng rất bình thường.Vương Phú Quý đáp:- Việc này khó nói lắm, vì tin tức của các hàng rào cũng không cộng hưởng.
Ngươi nói ngươi là người trong hàng rào 113 họ cũng không có cách nào chứng thực.
Trước kia người qua lại giữa hàng rào cần có chứng nhận, có con dấu thông hành lấy từ người quản lý.
Có điều hiện tại hàng rào 113 không còn, hơn nữa nghe nói quản lý lão Lưu của hàng rào đã bị tập đoàn Khánh thị xung quân tới Tắc Bắc.
Con dấu chẳng biết rơi vào tay ai…Nhâm Tiểu Túc chậc chậc mấy tiếng:- Hắn không đi Tắc Bắc thì nói không chừng chết trong hàng rào mất rồi.
Đúng là người sống trên đời không biết phúc họa thế nào…- Nói như ngươi phải là tập đoàn Khánh thị đã cứu hắn rồi.Vương Phú Quý nói:- Bất quá ngươi muốn trà trộn vào hàng rào 109 cần cân nhắc vài nhân tố khác.
Ví dụ nơi này có cả ngàn lưu dân, có ai nhận ra ngươi không.
Hơn nữa vạn nhất hàng rào 109 không muốn cho bất kỳ ai vào, đến lúc đó đại nhân vật của hàng rào 113 còn biến thành lưu dân của hàng rào 109 chứ đừng nói gì chúng ta.- Cũng rất có khả năng.Nhâm Tiểu Túc nói:- Hàng rào 109 sẽ không cho ai vào hết.Việc này chưa có tiền lệ, trước đây không có hàng rào nào bị sụp cả.
Vì thế đám Nhâm Tiểu Túc không có gì để tham vấn, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi.Có thể tiến vào hàng rào tất nhiên là chuyện tốt.Không thể, đám Nhâm Tiểu Túc vẫn sống tốt như thường.Bấy quá những ông lớn trốn từ hàng rào ra thì khó nói.
Nơi này cách hàng rào 109 có hơn 100km, đi qua tới nơi đã đủ mệt chết họ rồi.Thật vất vả đi tới hàng rào 109, kết quả người ta lại không cho họ vào, đoán chừng không ít người sẽ tức đến vỡ mật.Đám Nhâm Tiểu Túc tìm một nơi phù hợp chỉ trong chốc lát.
Dù Nhâm Tiểu Túc có thể trụ được trong rừng thì Vương Phú Quý và đám Tiểu Ngọc Tỷ chưa chắc chịu được.Đám lưu dân đi tới nơi phát hiện bọn Nhâm Tiểu Túc không đi nữa thì có chút khó hiểu:- Sao các ngươi không đi nữa?Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn người nọ:- Không đi được.Nói rồi, Nhâm Tiểu Túc ngồi xuống đất cúi đầu bóp bóp chân mình.Đám lưu dân thấy Nhâm Tiểu Túc không để ý tới mình cũng chẳng nói chuyện mà trực tiếp đi về phía trước.- Là không đi được hay giả bộ không đi được?Có người hiếu kỳ hỏi.- Không thấy hắn đang xao chân à.
Chúng ta từng nghỉ ngơi một lúc nhưng họ thì chưa.
Đúng là thông minh bị thông minh hại.- Ta thấy vừa rồi hắn đi quá xa nên không nghe được tiếng soi.Có người cười lạnh:- Nếu nghe được có khi hắn còn chạy nhanh hơn chúng ta.Đám người kia nhỏ giọng trò chuyện, thậm chí cũng chẳng ai có ý nói cho đám Nhâm Tiểu Túc biết về việc đàn sói.Có điều đâu phải Nhâm Tiểu Túc không biết, không chỉ có sói, còn có vật thí nghiệm kinh khủng nữa!Lúc này Nhâm Tiểu Túc thấy đám người kia đi xa liền nhỏ giọng nói:- Chỗ ta có một lọ nước, mọi người lấy miếng vải sạch nhúng nước rồi lau mặt đi.
Người trong hàng rào đều thích sạch sẽ, mặt lưu dân chúng ta quá đen, họ nhìn qua là biết.
Nếu có quần áo nào tốt tốt một chút cũng lấy ra thay vào.Lưu dân thiếu nước, ngày thường nước không nhiều.
Dù Vương Phú Quý là thân hào cũng không ngoại lệ.Chai nước này Nhâm Tiểu Túc vẫn giữ trong không gian.
Dù lúc lấy vàng hắn vẫn trữ lại hai bình nước.
Bởi vì nước là thứ rất quan trọng để sinh tồn trong rừng.Đương nhiên nước này là về sau rót vào, nước lúc trước đã sớm bị Nhâm Tiểu Túc uống hết.Bình thường lưu dân không có thói quen rửa mặt, thế nhưng bây giờ muốn trà trộn vào hàng rào phải ngụy trang hợp lý.
Bằng không khi tới hàng rào 109, có cơ hội lại vì chút chuyện nhỏ này mà bại lộ thì phí công rồiKỳ thật Nhâm Tiểu Túc có cơ hội rửa mặt rất nhiều lần, chung quy tìm nguồn nước ở nơi hoang dã cũng không quá khó.
Có điều bộ dáng đen đủi này lại là một lớp vỏ bọc cực tốt trong lúc ấy.Nếu hiện tại gặp lại Hứa Hiển Sở hoặc Dương Tiểu Cận, chưa chắc họ nhận ra Nhâm Tiểu Túc.Lúc trước, khuôn mặt đen của hắn cũng không phải đen dạng tầm thường…Vừa rồi khi đám lưu dân đi qua, Nhan Lục Nguyên tận lực cúi đầu thật thấp.
Vì trong số họ chỉ có Nhan Lục Nguyên là mặt mũi sạch sẽ nhất, dễ bị người khác nhớ kỹ.Hiện tại mọi người lau mặt, đổi quần áo rồi chạy tới hàng rào.
Nếu làm tốt sẽ không ai nhận ra họ.
Chung quy cũng có tận mấy ngàn người, người chằng chịt tấp nập thì có ai nhớ rõ ai.Mọi người vỗ vỗ bụi đất trên người, khuôn mặt cũng được vệ sinh sạch sẽ.
Lúc này, một nhóm người hàng rào cũng đi tới gần.Kết quả Nhâm Tiểu Túc thấy đám người này thì sửng sốt.
Mặt của họ, sao còn đen hơn khuôn mặt cũ của hắn nữa…CMN!Đậu mớ!Theo thói quen, Nhâm Tiểu Túc nghĩ mặt người trong hàng rào đều rất trắng.
Mà hiện tại suốt đoạn đường chạy nạn mặt Nhan Lục Nguyên vẫn trắng như cũ.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc không nhận ra, những người khác chạy nạn đâu có nhẹ nhàng như Nhan Lục Nguyên.Chỉ thấy mặt của người sau càng chật vật hơn người trước, đen cứ như vừa bị hỏa hoạn vậy.Động đất khiến phòng ốc sụp đổ, bụi cát mù mịt cộng với việc chạy trốn mồ hôi bám dính khiến cả người họ vừa dơ vừa đen!Giờ khắc này trên mặt đám Nhâm Tiểu Túc sạch sẽ, phảng phất như họ mới là người trong hàng rào.
Còn những người trước mắt này lại là lưu dân…Đám người trong hàng rào thấy bọn Nhâm Tiểu Túc thì không khỏi sững sờ.
Bất quá họ cũng chẳng nói gì, lúc này mọi người đều lo chạy thoát thân, có ai quan tâm mặt trắng hay không trắng đâu.Tiểu Ngọc Tỷ ở bên cạnh bật cười.
Nhâm Tiểu Túc khó tin nói:- Khục khục, không bằng chúng ta bôi đen mặt lại đi…Tiếc cho nửa bình nước của hắn a.
Nhâm Tiểu Túc không khỏi tiếc hận.Khi đám người trong hàng rào đi qua, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo đám Nhan Lục Nguyên trà trộn vào.
Lúc này, tâm tình mọi người đều bàng hoàng, cũng chẳng ai chú ý tới họ.- Chúng ta đi vào giữa đi.Nhâm Tiểu Túc hạ giọng nói:- Cố gắng hạn chế tiếp xúc với lưu dân.Vương Phú Quý lo lắng nói:- Vật có được không? Chắc chắn sẽ có lưu dân nhận ra chúng ta.- Không sao.Nhâm Tiểu Túc chẳng chút để ý.- Chúng ta chỉ thử một lần thôi.
Ngươi nghĩ đi, vạn nhất những lưu dân đó chết hết thì ai nhận ra chúng ta nữa…Vương Phú Quý chấn kinh nhìn Nhâm Tiểu Túc, như vậy cũng được?Có điều vào lúc này, đám người chạy nạn ở phía trước như phát sinh xung động.
Nhâm Tiểu Túc rướn người lên nhìn, phảng phất như đám người kia đang tranh giành gì đó.
Mà người quản lý mỏ Vương Nhất Hằng đang cầm súng lục chĩa vào ót một người khác..