Trước khi sói đến, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy Nhâm Tiểu Túc quá mức cẩn thận.
Rõ ràng họ đã thoát khỏi nguy hiểm, còn đi tiếp làm gì.Có điều khi sói tới, họ hiểu rõ vì sao Nhâm Tiểu Túc có thể sống ở nơi hoang dã nhiều lần như thế.- Chạy mau!- Không muốn chết thì chạy nhanh, đừng để tụt lại phía sau!Lúc này đa số mọi người đều đứng lên, trong lòng buồn bực chạy về phía Nhâm Tiểu Túc.
Rốt cuộc họ cũng nhớ tới sự đáng sợ của bọ mặt người!Từ lần trước đàn sói phá hủy một nhà xưởng cho tới nay chưa tới một tháng.
Người quản lý hàng rào hạ lệnh cho lưu dân đi chôn thi thể trong nhà xưởng.
Rất nhiều lưu dân thấy được cảnh tượng máu tanh trong đó.Dù họ đã quen với việc sống giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Có điều khi chứng kiến cả ngàn thi thể không có cái nào hoàn chỉnh.
Tất cả đều bị đàn sói cắn xé cũng không tránh khỏi sợ hãi.Khi đó Nhâm Tiểu Túc đã rời khỏi thị trấn nên không biết việc này đã để lại bóng ma trong lòng lưu dân.Bất quá, hiện tại đám dân tị nạn dù có muốn chạy nhanh hơn cũng không có cách nào.Nhâm Tiểu Túc ngồi cách đó khá xa châm củi vào lửa, vì khoảng cách nên hắn không nghe được tiếp sói tru.Trên đống lửa là một nồi nước đang sùng sục bốc hơi.
Nhâm Tiểu Túc cắt hai khối thịt khô của Tiểu Ngọc Tỷ bỏ vào.
Nồi cháo loãng bốc ra vị thịt, Vương Đại Long ngồi kế đó không khỏi mong chờ nhìn chằm chằm.Nhâm Tiểu Túc liếc những người khác một cái:- Các người vừa nghỉ ngơi vừa xoa bóp cơ bắp của mình đi.
Ngày mai chúng ta còn phải chạy tiếp.- Thơm quá.Nhan Lục Nguyên ngửi ngửi rồi nói.- Vừa rồi ta có hái một ít rau thơm ven đường.
Lát nữa đâm nát rồi bỏ vào sẽ càng thơm hơn.Nhâm Tiểu Túc cười nói.Bình thường rau thơm người trong thị trấn bán đều là cây non.
Trên thực tế rau thơm trưởng thành cao chừng nửa người, thậm chí có rất nhiều người không nhận ra rau thơm trưởng thành.- Rau thơm?Vương Đại Long sững sờ chép miệng:- Ta không ăn rau thơm!- Không ăn rau thơm?Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ:- Đồ thơm thế sao ngươi không ăn?- Ngươi không thấy rau thơm có mùi như con rệp hả.
Vừa ăn vào là muốn nhả ra rồi.Vương Đại Long nói:- Sao các ngươi ăn được thế?Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn rau thơm trong tay, trầm tư nói:- Chắc là do chúng ta chưa ăn rệp qua giờ.Vương Đại Long:- ???Ta cũng chưa ăn có được không!Vương Phú Quý tức giận múc cho Vương Đại Long một ít cháo rồi nói với Nhâm Tiểu Túc:- Ngươi bỏ vào đi, đừng có chọc ghẹo con trai của ta.Nhâm Tiểu Túc cười hắc hắc hai tiếng.
Bất quá hắn thấy Vương Phú Quý múc quá ít cháo cho Vương Đại Long.
Hơn nữa trong chén cháo còn không có thịt, để lại thịt khô cho người khác.- Lão Vương.Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:- Ta rất cảm tạ người đã vì Nhan Lục Nguyên mà giúp đỡ đêm hôm đó.
Hơn nữa trước kia khi ta bán đồ cho ngươi, ngươi cũng có lòng chiếu cố ta.
Ta đều nhớ hết, vì thế hôm nay mọi người thoát thân ngươi không cần câu nệ.Nói xong, Nhâm Tiểu Túc mục cho Vương Đại Long thêm một tí cháo cùng một miếng thịt khô.Tiểu Ngọc Tỷ cầm chén thiết ra.
Đầu năm nay mọi người đều thích dùng chén thiết vào màu đông.
Chén thiết khiến cháo mau nguội, còn có thể giữ ấm tay.Nhâm Tiểu Túc thường bán chim sẻ cho lão Vương.
Hơn nữa hắn cũng không bán cho lão Lý vì sợ phá giá của lão Vương.
Có điều sau này Nhâm Tiểu Túc từng tới tiệm của lão Lý xem qua, giá chim sẻ lão Lý thu là 900, mà Vương Phú Quý lại có lúc mua của hắn 1200.Mỗi lần mùa đông tới, giá thu chim sẻ của Vương Phú Quý sẽ cao hơn vài trăm, mấy trăm kia đủ để mua một cái áo bông.Đôi khi Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ.
Dù ở trong thời đại này, chắc chắn vẫn có người giữ được tấm lòng thiện lương, đưa than trong ngày tuyết.Vương Phú Quý nhìn chén cháo có thịt khô của Vương Đại Long thì thở dài nói:- Ta không nhìn nhầm hai huynh đệ các ngươi.Tuy Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên nói chuyện khá ngoan độc, thế nhưng Vương Phú Quý biết rõ hai anh em nhà này rất trọng tình cảm.- Phú Quý thúc đừng lo.Nhan Lục Nguyên cười nói:- Đợi tới hàng rào 109, chúng ta sẽ giúp ngươi xây lại một tiệm tạp hóa mới.- Tới đó rồi tính.Vương Phú Quý vẫy tay cười nói.Kỳ thật Vương Phú Quý rộng rãi hơn so với Nhâm Tiểu Túc nghĩ.
Dường như hắn cũng không quá quan tâm tới sản nghiệp của mình ở hàng rào 113.Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng nghe được tiếng bước chân từ phía xa truyền tới.
Dường như có hơn trăm người đang tiến về phía họ.
Nhâm Tiểu Túc rút súng ra, nói với những người khác:- Dùng hết cháo đi.Đam Nhan Lục Nguyên cũng không quan tâm mình bị phỏng hay không mà một hơi uống hết cháo theo lời Nhâm Tiểu Túc.
May mà cháo đã nguội bớt, bằng không họ bị bỏng mất.Nhâm Tiểu Túc nhíu mày nhìn mấy trăm người chạy tới:- Không đúng, đám người này đang chạy trối chết.
Chúng ta cũng đi mau!Vừa rồi Nhâm Tiểu Túc còn có chút hiếu kỳ, sao đám ô hợp này lại đột nhiên lên đường, không phải bảo sẽ nghỉ ngơi ở đó một đêm ư.Có điều hắn nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Có thể khiến đám người này lần nữa khởi hành chỉ có nguy hiểm!Đám Nhâm Tiểu Túc cũng khó gọn gàng và linh hoạt, không chờ đám người kia tiếp cận, họ đã bắt đầu vắt giò lên cổ mà chạy.Đám ô hợp phía sau chưa kịp ăn, chân lại đau.
Đám Nhâm Tiểu Túc thì đã nghỉ ngơi thư giãn nửa ngày, lại uống xong canh nóng.
Tuy đều là chạy thoát thân nhưng trạng thái hai bên hoàn toàn bất đồng.Hơn nữa ở thời khắc nguy cơ hiển lộ chân chính.
Nhâm Tiểu Túc lại khiêng tức cả hành lý của mọi người.
Những người khác chạy cũng khá nhẹ nhõm.Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn ra sườn núi rất xa sau lưng.
Ở đó là lang vương đang đứng quan sát đám người chạy thục mạng, phảng phất chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn con mồi của mình.Đàn thói theo thói quen chạy đuổi theo con mồi.
Chúng chỉ chờ con mồi kiệt sức thì phát động công kích.Đám ô hợp vẫn chạy trong sợ hãi, e rằng không bao lâu nữa họ sẽ triệt để kiệt sức.
Khi đó chính là thời cơ tốt nhất cho đàn sói.Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:- Chúng ta phải cách đám người này xa một chút.
Dù có khó nghe nhưng họ sẽ cản đàn sói thay chúng ta.
Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.Vương Phú Quý nói nhanh:- Dừng người khác cản tai nạn cũng rất tốt…Thế nhưng vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc nghe rõ âm thanh ô tô di chuyển sau lưng.
Hắn có chút sững sờ, sao nơi này lại có ô tô?m thanh động cơ vang lên giữa cánh đồng bát ngát có chút chói tai, chẳng khác nào dã thú rít gào cả.Ngay sau đó, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên phản ứng kịp, đây là người trốn ra từ trong hàng rào!Xem ra đám người đó cũng chạy về hướng này, chỉ là không biết chạy trốn ra bao nhiêu người..