Đệ Nhất Danh Sách

Chương 103: Hàng Rào Sập






Lưu dân ở hướng bắc đã loạn thất bát nháo, lật tung cả lên.

Nhâm Tiểu Túc dẫn đám Vương Phú Quý nhảy lên một nóc nhà nhìn về phía đó.

Hắn thấy rõ phương bắc bị công trùng tấn công đen ngòm một mảnh.Nơi đó như bị dội một chậu nước mực, vốn màu sắc rực rỡ nay bị côn trùng bao trùm thành một màu u ám.Dã thú ở hướng xa hơn.

Nhâm Tiểu Túc không thấy đàn sói và vật thí nghiệm, e rằng bọ mặt người là thứ tới được thị trấn sớm nhất.Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không lâu nữa, nguy cơ sẽ ngày càng lớn.Lưu dân nhau nhau chạy tới miệng cống của hàng rào, họ khóc lóc cầu xin người bên trong mở cửa cứu mình.- Mở cửa đi!- Xin các người mở cửa cứu chúng ta! Các ngươi không thấy đám côn trùng kia sao?- Xin các ngươi mà, để con ta vào cũng được.Những lưu dân dưới tường cao đều quỳ xuống.

chỉ thấy binh sĩ canh gác phía trên đang cầm súng bắn vào đám côn trùng đen chứ chẳng có ý mở cửa cứu người.Hơn nữa, đạn của họ chẳng khác nào muối bỏ biển trong mắt sâu bọ côn trùng kia.Mắt thấy đám sâu bọ sắp tràn tới, cửa hàng rào vẫn đóng chặt như cũ.


Có không ít lưu dân bắt đầu chửi ầm lên.

Thế nhưng chửi rồi họ cũng phải nhanh chóng rời đi, ở lại thì côn trùng sẽ đuổi kịp mất!Từ trước đến nay Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ đặt hy vọng người khác sẽ giúp đỡ hắn.

Vì thế phản ứng đầu tiên của hắn không phải cầu xin hàng rào mà lập tức rời đi.Người khác sống chết thế nào hắn không qunar, hắn chỉ muốn chăm sóc đám Nhan Lục Nguyên thật tốt mà thôi.Ngay từ đầu Nhâm Tiểu Túc còn lo Vương Phú Quý mang nhiều thứ vướng víu.

Kết quả hắn phát hiện Vương Phú Quý và Vương Đại Long chỉ vác theo hai cái ba lô mà thôi, mỗi người đeo một cái.

Dù Vương Đại Long nhìn có điểm ngốc nghếch nhưng thật chất rất khỏe, vác đồ trên vai chẳng có gì gọi là khó khăn cả.Thậm chí có lúc Nhâm Tiểu Túc còn có cảm giác, phải chăng thằng nhóc này là siêu phàm giả hệ lực lượng.

Có điều khi Nhâm Tiểu Túc xốc ba lô của Vương Đại Long lên nhìn thì thấy bên trong đều là bách quy hút chân không, còn Vương Phú Quý thì đem theo một tí dược phẩm.Những dược phẩm đó đều được tháo ra, phân loại và bỏ vào trong chai nhựa trong để thuận tiện cho việc di chuyển.Nhâm Tiểu Túc vừa dẫn họ chọc dọc theo hàng rào đi về phía tây nam vừa hiếu kỳ hỏi:- Ta còn tưởng ngươi đem vàng chứ.- Ta cũng muốn lắm, có điều vác không nổi.

Vạn nhất thể lực không đủ chẳng phải chết chắc.Vương Phú Quý đau khổ nói:- Có điều tiền thì ta không thiếu, đều được ngân hàng Khánh thị phát hàng.

Tới hàng rào 109 của Lý thị đổi tiền e rằng cũng giảm giá trị không ít.Vương Phú Quý vừa chạy vừa thở hồng hộc, bình thường hắn không chăm chỉ rèn luyện nên khi chạy thoát thân thở mệt nhất là hắn.Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn hắn một cái:- Đừng than vãi nữa.

Thuốc của ngươi đều là hàng đáng giá.

Một viên tiêu iên cũng đã chừng 200 đồng.Hơn nữa trên đường chạy trốn, tiền vô dụng nhưng thuốc thì không.Trương Cảnh Lâm từng nói, vàng là đồng tiền mạnh nhất, thế nhưng hắn vẫn thiếu, thuốc cũng có thể xem là một dạng tiền tệ.Trên thực tế, lựa chọn này của Vương Phú Quý rất thông minh.,,,Không phải tất cả người trong thị trấn đều tới dưới tường hàng rào cầu xin.


Cũng có không ít người vừa bắt đầu liền hiểu người trong hàng rào sẽ không quan tâm tới sự sống chết của lưu dân.

Cho nên dứt khoát chạy vào rừng.Sau khi đám Nhâm Tiểu Túc rời đi, bên tai và sau lưng không ngừng vang lên tiếng kêu gào của lưu dân và tiếng nã súng từ trên tường thành.

Không bao lâu sau, tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại thì xa xa thấy được trên tường thành binh sĩ đã bắt đầu ném lựu đạn và mìn xuống!Phía dưới còn rất nhiều người sống!Lưu dân thông minh hơn điên cuồng chạy vào rừng.

Không ít người bất cẩn té ngã, kết quả té xong lại gấp gáp đứng lên chạy tiếp.Người hướng tới phía tây nam không chỉ có Nhâm Tiểu Túc, còn có và trăm người cũng chạy về hướng đó.Vì Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ không thể chạy nhanh nên Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể dẫn họ trộn lẫn vào đám nạn dân này.May mà hành lý đều do Nhâm Tiểu Túc khiêng, Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên cũng coi như nhẹ nhõm không ít.Mọi người chạy một đường thì phát hiện không có bọ mặt người đuổi theo.

Vì thế tốc độ dần thả chậm.

Lúc này trừ Nhâm Tiểu Túc thì còn lại đều rơi vào tình trạng kiệt sức.Có người quay đầu lại nhìn, thị trấn nay đã biến thành luyện ngục, lều tranh đang bị lửa thiêu đốt.- Nhà không còn nữa.Một người thì thào.Có người vừa mất đi thân nhân không nhịn được khóc rống lên.

Nhâm Tiểu Túc tận mắt thấy có người vì chạy nhanh hơn mà liên tục bỏ rơi đứa nhỏ nhà mình.Cũng có người trước khi chết một mực che chở con cái.

Cuối cùng song phương đều chết vì bọ mặt người.

Bấy giờ, hoa văn trên lưng đám bọ càng thêm trắng nõn sáng ngời.


m thanh gặm nuốt của chúng hẳn sẽ trở thành ác mộng khó quên trong đời của rất nhiều người.Lúc này, vì họ bỏ đi sớm nên chạy được tới khu vực tương đối an toàn.

Có vẻ đám bọ mặt người có hứng thú với bên trong hàng rào hơn nên không chạy đuổi vào rừng.Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hàng rào đã giúp họ phân tán lực chú ý của bọ mặt người.

Dù sao trong mắt dã thú và bọ mặt người mà nói, chỗ đó có nhiều đồ ăn ngon hơn.Bấy giờ, binh sĩ tập đoàn đã bắt đầu gia nhập chiến trận, với số súng ống đạn dược và vũ khí hạng nặng được dự trữ trong hàng rào để ngăn trở đám quái vật kia hẳn cũng không thành vấn đề.Nếu không vì tránh né tập đoàn, rất có thể Nhâm Tiểu Túc sẽ quyết định ở trong rừng một thời gian.

Chờ Khánh thị giải quyết đám quái vật kia hắn sẽ dẫn Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên quay về.Có điều hiện tại hắn phải rời xa khu vực khống chế của tập đoàn Khánh thị.Vào lúc này, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống đất.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được có động đất.Động đất lần này có cường độ mạnh hơn những lần trước nhiều.

Thậm chí có người bất ngờ không đề phòng mà ngăn lăn!- Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì!Có người chỉ vào hướng bắc hô.Chỉ thấy nơi đó có một mảnh hắc tuyến không ngừng lang tràn về hướng nam, hắc tuyến lan từ Cảnh Sơn như một chui đao thẳng tắp bổ vào hàng rào!Rất nhanh, vách tường nguy nga vang lên tiếng vỡ vụn, một vết nứt bắt đầu xuất hiện trên đó.Nhâm Tiểu Túc thấy một màn như thế thì bị chấn kinh đến không thể lên tiếng.

Khe nứt không tạo thành vực sâu mà chia cắt hàng rào thành hai nửa.

Mặt đất ở phía tây bỗng nâng cao lên hơn 10m!Cứ như có người mạnh mẽ xây nên một bậc thang trên vùng đất bằng!Vỏ trái đất đè ép va đập vào nhau, chỉ trong nháy mắt đã phá hủy tường vây hàng rào thành hai nửa!Tường hàng rào đã sập!.