"Lại còn trộm cả đan Chuyển Linh, đám trộm này quá đáng ghét!" Di nương Thủy Linh tức giận nói, nàng ta còn muốn dỗ dành tướng quân đưa đan Chuyển Linh cho Mặc Thiên Vũ.
Nữ nhi của nàng ta đã mất linh nguyên nhưng có đan Chuyển Linh, cho dù linh nguyên không lấy về được thì cũng có thể phục hồi tu luyện lúc trước.
Nhưng bây giờ lại bị trộm đi rồi!
Thật sự đáng hận mà!
"Thủy Linh muội muội đừng nóng vội, chuyện của Thiên Vũ sẽ có lão gia làm chủ, Mặc gia chúng ta cũng không sinh ra phế vật."
La di nương cười như không cười mà nói. Bà ta khẽ cười một tiếng, dẫn theo đám nha hoàn rời đi.
Thủy Linh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ả tiện nhân này cũng đang cười nhạo nàng ta sao?
Tiếc là nàng ta không sinh ra nhi tử, cũng không sinh ra loại nữ nhi thiên tài như Mặc Thiên Tuyết, nếu không thì..
La di nương trở về viện Phiêu Tuyết. Mặc Thiên Tuyết vừa mới thay quần áo đi ra, sắc mặt nàng ta tái nhợt, vẫn còn vẻ lo sợ như cũ.
"Nương.."
La di nương xua tay đuổi đám nha hoàn lui xuống, đóng cửa sổ lại rồi mới cười, nắm lấy tay nữ nhi.
"Thật tốt quá, thuận lợi thật sao?"
Mặc Thiên Tuyết thấp thỏm gật đầu. Nàng ta nghĩ nếu như bị cha phát hiện ra chuyện vừa rồi, coi như..
"Không sao, giá họa cho Mặc Hoa Hi, chỉ trách nó xui xẻo." La di nương ôn nhu an ủi: "Con đã lấy được đan Chuyển Linh rồi, để ngừa đêm dài lắm mộng, con lập tức ăn luôn đi."
Mặc Thiên Tuyết lấy một cái bình nhỏ màu vàng từ trong ngực ra, cảm thấy hình như hoa văn bên trên hơi không giống lắm.
Nhưng nàng ta cũng không nhìn kỹ cái bình đan Chuyển Linh. Lúc đó Mặc Kình Thiên dẫn nàng ta đi, nàng ta chỉ tập trung tinh thần muốn lấy được đan Chuyển Linh, nào còn lòng dạ đi nhìn cái bình kia làm gì?
Vừa nãy thời gian quá gấp, có lẽ nàng ta nhìn lầm.
Làm sao Mặc Thiên Tuyết ngờ được, lúc đó không chỉ có một mình nàng ta tiến vào bảo khố chứ? Việc này là bọn họ sắp xếp, đương nhiên là vô cùng chắc chắn.
Nàng ta đổ một viên đan dược lớn chừng ngón cái từ trong bình ra, mặt ngoài có màu vàng nhạt, mơ hồ thoáng hiện một tầng linh lực màu vàng nhẹ nhàng.
"Quả là không tầm thường." Trong mắt Mặc Thiên Tuyết phản ra ánh sáng vàng của đan dược, nàng ta hưng phấn không thôi.
La di nương cũng nở nụ cười: "Trời giúp con ta mà! Thiên Tuyết, con sinh ở thời đại này, đã định trước là sẽ không tầm thường. Tương lai, con nhất định sẽ trở thành nữ nhân đầu tiên thăng lên thần giới suốt trăm năm nay!"
"Từ hôm nay trở đi, nữ thiên tài đệ nhất nước Phong Tây sẽ không còn là quận chúa Bình Thành kia nữa, mà chính là con!"
Trong mắt Mặc Thiên Tuyết sáng rực, nàng ta mở miệng, lập tức nuốt đan dược vào.
Giờ phút này, trong lòng nàng ta quả thật là thịnh cảnh mùa xuân trăm hoa đua nở, tràn ngập tiếng hoan hô và tiếng thán phục dời núi lấp biển.
Thiên tài! Thiên tài đệ nhất của đại lục Thiên Diệu!
Từ hôm nay trở đi, chỉ có nàng ta mới có thể sánh vai với Thái Tử điện hạ!
Chỉ có nàng ta mới có tư cách đứng bên cạnh Thái Tử điện hạ!
Dường như nàng ta đã nghĩ tới việc sau khi mình tiến vào tông Huyền Vân, bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành đệ tử được tất cả lão sư tranh đoạt.
Ha ha ha!
Qua hồi lâu, La di nương nhẹ giọng hỏi: "Thiên Tuyết, có cảm giác gì không?"
Cảm giác?
Mặc Thiên Tuyết thoát khỏi ảo tưởng. Nàng ta mở to mắt, tập trung linh lực cảm nhận biến hóa trong cơ thể, nhưng nửa ngày cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Nàng ta không khỏi luống cuống: "Không có cảm giác gì sao? Sao có thể như vậy được? Nương, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đừng hoảng hốt, đan Chuyển Linh này cũng không phải đan dược, đương nhiên dược hiệu sẽ không giống." Rốt cuộc, La di nương cũng là người thấy khá nhiều cảnh đời, lập tức nói: "Đêm nay tu luyện trắng đêm, nỗ lực lên tầng hai đi."
Mặc Thiên Tuyết gật đầu. Nương nói đúng, muốn lên được tầng hai thì chắc chắn phải tu luyện, không thể nào vô duyên vô cớ vượt lên cảnh giới tầng hai được.