Đệ Nhất Cuồng phi: Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ

Chương 46




Edit- beta: Công Tử Như Họa

Đương nhiên đương nhiên! Vật nhỏ gật đầu như gà con mổ thóc.

Hoa Hi cầm một cái khăn lau ngón tay bị nó cắn, thở dài yếu ớt: "Cũng không thể nuôi sủng vật biết cắn người được.."

Vật nhỏ mở to hai mắt, dựng đuôi và lỗ tay lên. Sau một lát, nó chợt lách người vào trong mâm đựng trái cây phía sau ấm trà, ôm mấy trái nhãn chạy tới.

"Òm ọp!" Chủ nhân ăn đi! Nhân loại nói thứ này có thể bổ huyết đó!

Nó lộ ra cái răng cửa, vẻ mặt chân thành.

Hoa Hi nhìn nó một chút, hiểu được ý của nó, không khỏi cười lên. Nàng cầm một quả nhãn lột ra ăn, vừa hỏi: "Sau này còn cắn ta nữa không?"

Vật nhỏ lập tức lắc đầu, không đâu! Tuyệt đối không! Khế ước máu chỉ cần ký một lần là vĩnh viễn rồi.

"Ta đặt cho mi cái tên nhé?" Hoa Hi cầm quả nhãn ngẫm nghĩ.

Ánh mắt của vật nhỏ sáng lên, tràn đầy chờ mong. Rốt cuộc chủ nhân cũng muốn ban tên cho nó, thật vui!

"Nếu không thì gọi là.." Hoa Hi nhìn cơ thể mập mạp của nó và mấy trái nhãn mà nó đang ôm trong lòng một chút: "Gọi là Tiểu Quế Tử đi."

Tủ, ngăn tủ?

Vật nhỏ ngây ngốc nhìn nàng, sau một lát mới ra sức lắc đầu tỏ vẻ kháng nghị.

Không muốn, không muốn! Tên Tiểu Quế Tử này không ngầu chút nào!

"Vậy gọi là Tiểu Bàn? Viên Viên? Cuồn cuộn? Mao Mao? Quế Quế? *" Hoa Hi cố gắng nghĩ, cô thực sự không giỏi đặt tên.

*giải thích mấy tên trên một chút: Tiểu Bàn = béo con; Viên Viên = tròn trịa; Cuồn cuộn: Lăn đều; Mao Mao: Chíp bông.

Được rồi, vẫn gọi là Tiểu Quế Tử đi.

Vật nhỏ cam chịu số phận gục đầu, từ nay về sao nó phải chấp nhận cái tên Tiểu Quế Tử này.

"Ngoan." Hoa Hi sờ đầu Tiểu Quế Tử, lột trái nhãn cho nó ăn, sau đó hỏi: "Mi có thể thấy được hồ lô phỉ thúy của ta à?"

Tiểu Quế Tử gật đầu, đôi mắt xanh lục sáng lấp lánh nhìn hồ lô phỉ thúy.

Hoa Hi giơ tay lên, kiểm tra kỹ càng. Lúc trước nàng chưa từng phát hiện ra trên miệng hồ lô này thật sự có một cái nắp, có thể mở.

Nhớ tới nàng từng uống nước bên trong, không khỏi có cảm giác kỳ diệu.

Lúc đó, nội tạng của nàng bị lửa đốt đau đớn khiến nàng không thể để ý tới cảm nhận khác, còn bây giờ, nàng chỉ cảm thấy trong thân thể đang có một cỗ lực lượng mơ hồ đang lưu động.

Hoa Hi giật mình, nàng co chân lại, dựa vào pháp quyết quen thuộc lẩm nhẩm tu luyện.

Trong nháy mắt nhắm mắt lại, nàng cảm thấy xung quanh cơ thể có vô số linh lực lưu động, trong chớp mắt nàng niệm khẩu quyết, linh lực tràn vào cơ thể, thuận theo kinh mạch đến một chỗ, không ngừng xoay tròn.

Linh lực càng tụ càng nhiều, số lượng cũng tăng nhanh. Từ từ, linh lực bắt đầu dần biến đổi màu sắc.

Ban đầu là màu xanh nhạt, từ từ chuyển thành xanh lá, màu vàng, màu đỏ, màu tím..

Màu tím đã là bậc cao trong linh lực, trải qua ngàn năm, mỗi một thiên tài trên đại lục đều có linh lực màu tím!

Bây giờ linh lực của Thái tử Long Càn Ngọc cũng là màu tím.

Tâm tình Hoa Hi không khỏi hơi kích động. Chẳng lẽ thân thể của Mặc Hoa Hi này không phải là phế vật, mà là thiên tài trăm năm khó gặp?

Tâm tình vui vẻ cũng chỉ thoáng qua mà thôi, sau một lát, tình huống chuyển biến bất ngờ.

Linh lực màu tím kia vẫn còn đang không ngừng sâu thêm, dao động, cuối cùng, màu tím nồng đậm trong phút chốc biến mất sạch sẽ.

Linh lực không màu, tinh khiết, tự nhiên, không chút tạp sắc giống như nước.

Chỗ sâu nhất của linh lực chậm rãi dâng lên một màu vàng lóa mắt, hòa vào linh lực không màu, từ từ biến thành một vòng xoáy màu vàng không ngừng xoay tròn.

Linh nguyên? Còn là linh lực màu vàng?

Hoa Hi hơi kinh ngạc. Linh nguyên là thứ mà mỗi một tu tiên giả trên đại lục luôn mơ ước, bởi vì thứ này đại biểu cho tư cách thiên phú tu luyện cao!