Edit: August97 (DĐ.LQĐ)
Vãn Thanh đảo mắt nhìn chung quanh, quả thật đã không biết đi tới nơi nào,
khung cảnh hết sức hoang lương (hoang vắng + thê lương), khu rừng chìm
trong màn đêm đen kịt có vẻ đáng sợ dọa người.
Suy nghĩ về lộ
tuyến, từ trong địa đạo đi không bao lâu đã tới khu rừng này, chắc còn ở trong thành mới phải, dù sao lúc đầu cũng ở phủ Minh Chủ, nhưng nhìn
cảnh tượng này, rõ ràng là ở ngoại thành rồi, chẳng lẽ lúc đầu bọn nàng
đã bị nhốt ở vùng ngoại ô?
Nhìn hồi lâu cũng không nhìn thấy con
đường nào, nhưng mượn ánh trăng yếu ớt có thể nhìn thấy phía rừng cây
bên kia có một đường mòn khá rộng, chạy dài đến xa xa, có lẽ đi theo con đường này có thể vào được trong thành.
Hôm nay ngay cả Phó Lăng
Thiên cũng không nhận biết đường, cũng chỉ có thể thử như vậy, Vãn Thanh dừng lại một chút, bỗng nhiên có cảm giác trên vai nặng trĩu, cúi đầu
nhìn, chẳng biết lúc nào Phó Lăng Thiên đã nhắm mắt tựa vào vai nàng ngủ thiếp đi.
Ánh trăng chiếu xuống hàng lông mi thật dài tạo nên
một bóng mờ tinh tế, khuôn mặt đẹp đẽ không hề phòng bị, da thịt mật ong cũng hết sức mê người.
Vãn Thanh quay đầu đi không nhìn hắn nữa, Dung Chỉ cùng Tư Mã Lưu Vân tựa vào gốc cây đối diện vẫn còn đang hôn
mê, thăm dò mạch bác Tư Mã Lưu Vân, may mắn không quá yếu, trong rừng
cây yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp của mấy người, ăn ít thịt thỏ, không
bao lâu sau Vãn Thanh cũng dần dần dựa vào người Phó Lăng Thiên ngủ
thiếp đi.
Mơ hồ cảm thấy có người gọi nàng, Vãn Thanh mở mắt ra
đã thấy Phó Lăng Thiên đứng đối diện, Tư Mã Lưu Vân vẫn hôn mê như cũ,
Dung Chỉ đã tỉnh lại, ngồi bên gốc cây tựa hồ đang điều tức thân thể.
"Hắn không sao chứ?" Nhỏ giọng hỏi Phó Lăng Thiên, nhìn Dung Chỉ, giọng nói nhỏ nhẹ.
"Chỉ là chứng khí hư, hắn truyền toàn bộ nội lực cho nàng, cần một thời gian bồi bổ và điều hòa khí tức."
Vãn Thanh nhíu mày, nơi hoang sơ dã ngoại này thì đi đâu tìm thuốc, nhìn
phương hướng ngày hôm qua thoát ra, không có chút dấu vết của bọn người
truy đuổi tới, cũng không có chút âm thanh nào, có vẻ chuyện bọn họ trốn thoát chưa bị phát hiện.
"Ta thấy thời gian đã không còn sớm,
chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian tìm đường trở về thôi, càng trì
hoãn thời gian càng khiến Vương Gia gặp bất trắc, đầu mấy người chúng ta cũng không còn."
Vẻ mặt Phó Lăng Thiên đầy khẩn trương, quay đầu lại nhìn Tư Mã Lưu Vân, rối rắm:
"Tại sao đến bây giờ Tư Mã Công Tử vẫn chưa tỉnh lại?"
Vãn Thanh cau mày, quả thật hắn đã bất tỉnh cả đêm, nhưng hắn bị thương
nặng như vậy, lại không thể xử lý vết thương tốt, nói không chừng là
thân thể suy yếu.
"Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian tìm đường về đi."
Phó Lăng Thiên gật đầu, tiến lên đỡ Dung Chỉ, bước chân Dung Chỉ không vững, suýt chút nữa ngã xuống.
"Sao vậy?!"
Vãn Thanh đưa tay đỡ cánh tay hắn, lại thấy sắc môi hắn tái nhợt, mặc dù đã tỉnh, nhưng trên khuôn mặt lại không có chút huyết sắc.
"Không sao, ta điều tức vài ngày là được." Dung Chỉ mỉm cười để Vãn Thanh yên tâm, khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ.
"Sư phụ." Muốn nói lại thôi, Vãn Thanh xoay người đỡ Tư Mã Lưu Vân lên, Phó Lăng Thiên đứng bên cạnh Dung Chỉ, chuẩn bị tùy thời đỡ hắn.
Mấy người vượt qua rừng rậm, đi tới lối mòn có thể coi là đường, đi đường
lớn không an toàn, họ chỉ dám đi đường nhỏ xuyên qua rừng rậm. (DĐ.LQĐ)
Đi suốt hai canh giờ mới thấy phía trước có một quán trà nhỏ, cõng mấy
người đi tới, chủ quán trà là một lão bá mặt mũi hiền lành, mặc dù chỉ
có lác đác vài vị khách, nhưng trên mặt khuôn mặt lão vẫn nở nụ cười
tươi tắn, thấy mấy người họ quần áo lấm lem đi đến, trên khuôn mặt tươi
cười hiện lên mấy phần lo lắng.
"Mấy vị khách quan từ đâu đến, chẳng lẽ lại gặp phải thổ phỉ?"
Nhìn dáng vẻ ân cần của lão bản này, mấy người cũng không thể nói chuyện
thật tình, chỉ có thể ùa theo mấy lời phán đoán mà lão bản nghĩ tới,
ngược lại lão bản này hết sức nhiệt tình, tốt bụng đưa cho mấy người mấy bộ y phục sạch sẽ, đưa ít thuốc trị thương cho Tư Mã Lưu Vân, cuối cùng còn nói với mấy người, trước mặt hai dặm đường sẽ có nơi cho mướn xe
ngựa, nơi này là ngoại ô, nếu muốn vào thành, ít nhất cũng phải ngồi xe
ngựa hai canh giờ.
Cho lão bản ít bạc, thế nào lão cũng không
nhận, lúc sau Phó Lăng Thiên lén đặt bạc trên bàn trà, mấy người lặng lẽ rời đi mới không bị phát hiện.
Giống như lão bản kia nói, mấy
người đi theo con đường này không bao lâu quả nhiên nhìn thấy phía trước có một nơi cho thuê ngựa, mua chiếc xe ngựa dìu hai người vào bên
trong, Phó Lăng Thiên ngồi bên ngoài điều khiển xe ngựa, Vãn Thanh ngồi
bên cạnh hắn, đề phòng có gì bất trắc.
Thân thể Tư Mã Lưu Vân
cùng Dung Chỉ còn suy yếu, hơn nữa người bị thương nặng, cũng không dám
đi quá nhanh, vốn lộ trình là hai canh giờ thì phải đi gần ba canh giờ
mới đến, thời điểm đến sơn trang, chẳng biết lúc nào nó đã bị bao vây
bởi một đại đội nhân mã.
Phó Lăng Thiên Hạ lập tức đỡ Vãn Thanh xuống xe, cũng không kịp dừng lại, liền tiến lên hỏi thăm.
"Thừa Tướng!"
Thống lĩnh biết Phó Lăng Thiên, vừa thấy hắn đi tới liền nhanh chóng hành lễ, Vãn Thanh đỡ Tư Mã Lưu Vân theo phía sau, Dung Chỉ cũng xuống xe ngựa.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mạt tướng phụng mệnh Hoàng thượng đóng quân ở ngoài thành đợi lệnh điều
binh tiêu diệt Vương Nguyên Bá cùng Vu nữ tà giáo Mộ Dung Yên, hôm qua
nhận được tín hiệu của Vương Gia mới vội vàng chạy vào thành, muốn tìm
Thừa Tướng đại nhân thương lượng đối sách, lại phát hiện ngài không ở
đây, may mắn Thừa Tướng đã trở lại."
Vẻ mặt thống lĩnh thị vệ chính khí, đưa lệnh bài bên hông cho Phó Lăng Thiên xem.
Phó Lăng Thiên gật đầu, nhìn đoàn binh lính, nhân số không ít, vả lại phần
lớn đều là binh sĩ tinh nhuệ, những người này hắn vẫn biết.
"Vương Gia! Sao Vương Gia không có ở đây!"
Còn chưa đi vào bên trong đã nghe thấy bên trong truyền tới một giọng nói
nóng nảy quen thuộc, Vãn Thanh nhíu mày, không thể nào…
(Diễ%n-đà%n-Lê-Q%úy-Đô%n)
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Mạc Tử Thần, toàn thân bạch y nhanh chóng chạy ra từ trong viện, thấy Vãn
Thanh đang đỡ Tư Mã Lưu Vân thì hơi kinh ngạc.
"Vương, vương phi?"
"Quản gia." Vãn Thanh mỉm cười, hắn thấy Vãn Thanh đỡ người, vội chạy tới giúp một tay tiếp nhận Tư Mã Lưu Vân.
"Có đại phu ở đây không, mau mời đại phu tới chữa trị cho hắn." Vãn Thanh
quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng Phó Lăng Thiên, hắn tựa hồ vừa lấy lại
tinh thần, lập tức ra lệnh.
Không bao lâu sau, đại phu trong sơn
trang đã tới, đặt Tư Mã Lưu Vân lên giường, đại phu bắt mạch chữa trị
cho hắn, Dung Chỉ cũng ngồi trên xe ngựa hồi lâu, cộng thêm vết thương
trên người, mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, tuy nói Mạc Tử Thần có phần
không thân thiện, nhưng răng nanh sắc bén vẫn còn chưa lộ ra.
Thân thể Phó Lăng Thiên hiện tại cũng không được tốt lắm, nhưng hắn vẫn gắng gượng theo Thống lĩnh thị vệ vào trong phòng, Vãn Thanh suy nghĩ một
chút, đứng lên tiến vào theo hắn, dù sao Mộc Vân Hạc vẫn còn nằm trong
tay Vương Nguyên Bá, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.
"Sao các
ngươi có thể nhận được tín hiệu của Vương Gia?" Không còn kịp nghỉ ngơi, Phó Lăng Thiên ngồi xuống, nhìn Thống lĩnh thị vệ Lý Thanh Sơn có phần
khẩn trương đối diện.
"Sáng nay, chúng mạt tướng vừa mới đóng
quân ở ngoại thành đã ước định cùng Vương gia, nếu gặp phải nguy hiểm
gì, liền phóng đạn tín hiệu, chúng mạt tướng ở ngoại thành nhìn thấy,
liền vội vàng chạy tới."
"Nói như vậy, Vương Gia đã sớm biết các
ngươi ở ngoại thành?" Phó Lăng Thiên nhíu mày, hiển nhiên chuyện này hắn không biết. (DĐ.LQĐ)
" Hoàng thượng sợ Phó đại nhân lo lắng quá
nhiều chuyện, ảnh hưởng đến cuộc du ngoạn của ngài, không cần chú ý, mạt tướng chỉ muốn biết rốt cuộc Vương Gia đã xảy ra chuyện gì."
Phó Lăng Thiên mỉm cười, mặc dù không khó nhìn ra nét không vui trên khuôn
mặt hắn, nhưng cũng đem sự tình đã diễn ra nói rõ
ràng.(Diễ%n-đà%n-Lê-Q%úy-Đô%n)
"Nói như vậy, bây giờ Vương Gia
còn đang nằm trong tay Vương Nguyên Bá!" Lý Thanh Sơn vừa nghe liền đứng bật lên, "Tên Vương Nguyên Bá này thật vô pháp vô thiên, ngay cả Vương
Gia cũng dám động!"
"So với Vương Nguyên Bá, nữ nhân kia càng lớn mật." Vãn Thanh nhíu mày, thấy ánh mắt hai người đều chuyển về phía
nàng, không được tự nhiên nói tiếp, "Các ngươi có biết Mộ Dung Yên có
lai lịch như thế nào?"
Lý Thanh Sơn nhìn Vãn Thanh, hình như rất
bất mãn nữ nhân này dám chen vào, nhưng nhìn sắc mặt của Phó Lăng Thiên, không dám phản bác.
"Tra được ả ta là nữ nhi duy nhất của Trấn
Quốc Đại Tướng quân Mộ Dung Vương tiền triều, lúc Tiên Hoàng Công chết
trong tay Tiên Hoàng, có sư phụ là một vị tuyệt thế cao nhân, nay đã qua đời, nghe nói sau khi sư phụ qua đời, ả ta vẫn triệu tập những võ lâm
nhân sĩ bất mãn với Hoàng đế làm thế lực của mình, võ công ả ta rất cao
cường, nếu không nghe lệnh của ả thì thẳng tay giết chết, còn lại thì
thu vào dưới trướng, cộng thêm một vài con chó trung thành với Tiền
triều, nay thế lực của ả ta không thể coi thường, chính vì như thế mà
Hoàng thượng mới gọi ta tới điều tra ả, thuận tiện âm thầm bảo vệ Vương
Gia."
Sắc mặt Lý Thanh Sơn khó coi, có ngốc đi nữa cũng có thể nhìn ra nét không vui trên khuôn mặt Phó Lăng Thiên.
"Nếu Vương Nguyên Bá cấu kết với ả ta, lợi dụng thế lực võ lâm, rất dễ dàng
phát động võ lâm chính biến, đến lúc đó giang hồ…" Phó Lăng Thiên dừng
một chút, Lý Thanh Sơn cũng im lặng, hai người đều hiểu hậu quả nghiêm
trọng như thế nào.
"Ngày mai trên Đại hội võ lâm đoạt lấy chức vị Minh Chủ chẳng phải là được sao."
Vãn Thanh bật thốt lên, hai người đều chuyển ánh mắt về phía nàng, bộ dáng
bừng tỉnh hiểu ra, nhất là Phó Lăng Thiên, ánh mắt tỏa sáng.
"Ta
nhớ lầm sao? Chẳng lẽ không đúng là ngày mai?" Vãn Thanh cau mày, nhìn
bộ dáng Phó Lăng Thiên, hình như muốn để nàng tham gia.
"Không,
nàng nói đúng." Phó Lăng Thiên cười cười, Mạc Tử Thần đi tới, vẫn đứng
một góc nên ít ai chú ý đến hắn. (Diễ%n-đà%n-Lê-Q%úy-Đô%n)
"Ai
đây? Lại không nói đến chuyện không nhất định có thể đoạt được giải quán quân, Thừa Tướng đại nhân ngài suy yếu như vậy, thế nào đi tham gia Đại hội võ lâm, lại bị lão tặc phát hiện dấu vết, chỉ sợ an nguy của Vương
Gia cùng Mộc trở nên cấp bách."
Phó Lăng Thiên không trả lời hắn, mà là trực tiếp đưa mắt nhìn sang Vãn Thanh, Vãn Thanh minh bạch ý tứ
của hắn, nhưng căn bản nàng không có hứng thú với việc phần tranh của
triều đình, nếu đi tranh đoạt chức vị Minh chủ võ lâm, kế tiếp lại trợ
giúp bọn hắn diệt trừ phản tặc, mặc kệ như thế nào, quá mức tỏa sáng
luôn bị người đời để mắt tới.
"Ta?"
Vãn Thanh nhíu mày, biểu đạt sự không tình nguyện của nàng rõ ràng.
Phó Lăng Thiên quay đầu mím môi, nở nụ cười khổ, thấy bộ dáng hắn như thế, Vãn Thanh cũng không biết như thế nào cho phải.
"Thừa Tướng, các ngài cứ thương nghị trước, trước tiên mạt tướng sẽ phái
người vào thành điều tra một phen, rốt cuộc Vương Gia ở đâu." Lý Thanh
Sơn nhận thấy sự trầm mặc của hai người, rất tự giác lui xuống.
Chỉ còn lại mấy người: Vãn Thanh cùng Phó Lăng Thiên và Mạc Tử Thần.