Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 26: Làm sao bây giờ?




Edit: August97

Nam nhân kia thấy con ngươi Vãn Thanh lưu chuyển, biết nàng đang suy nghĩ kế sách thoát thân, một khắc cũng không dừng lại, cường thế vọt lên, Vãn Thanh tránh trái tránh phải, rốt cuộc đi tới bên cạnh Tư Mã Lưu Vân, cố ý lật người qua người hắn, đạp một cước, thân thể hắn run bật lên, nhưng không tỉnh lại, trong lòng gấp gáp, điểm chân xuống người hắn mấy lần, nhưng hắn vẫn nhắm mắt bất tỉnh như cũ.

"Hắn bị ta điểm huyệt ngủ, cho dù ngươi có đánh hắn đến sắp chết, hắn cũng không tỉnh lại được."

Giọng nói lạnh lùng của nam nhân khiến người ta lạnh sống lưng, ngẩng đầu nhìn nụ cười lạnh lẽo kia, Vãn Thanh biết lúc này không thể nào cứu được Tư Mã Lưu Vân, dốc toàn bộ sức lực phóng người về phía cửa, muốn đi tìm cứu binh, lại bị hắn đánh một chưởng sau gáy, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Trên gáy truyền đến đau đớn mãnh liệt, Vãn Thanh nhíu mày, vừa động thân thể, phát hiện toàn thân đau đến run lên, chớp chớp cặp mắt mệt mỏi, mơ hồ nghe thấy bên cạnh có người gọi nàng, gắng sức mở mắt ra muốn quan sát chung quanh, vừa mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại ghé sát trước mặt nàng, hoảng sợ muốn dịch người về phía sau, lại không cẩn thận đụng vào trán hắn, hai người đều ngã xuống.

Vừa nhìn lại, mới phát hiện đó là Tư Mã Lưu Vân, muốn đưa tay đỡ hắn, lúc này mới phát hiện ra hai người cũng bị sợi dây trói lại, hình như đang ở trong tầng ngầm dưới lòng đất, đen kịt doạ người, chỉ có ánh sáng từ hai cây nến yếu ớt, lúc này mới nhớ tới hôm qua nàng bị nam tử hắc y kia đánh ngất xỉu, chẳng lẽ Vương Xúc Anh nhốt hai người vào đây? Chỉ có ở D#iễ!n đ^àn L@ê Qy&ý Đ#ôn

"Thanh Nhi, sao nàng lại ở chỗ này?"

Giọng nói Tư Mã Lưu Vân có phần khẩn trương, cặp mày nhíu chặt cùng vẻ mặt bất đắc dĩ dường như đã đại biểu cho việc hắn cũng không tìm được cách nào để trốn thoát.

"Hôm qua ta không thấy huynh trong phòng, tất cả quần áo đồ đạc đều biến mất, đoán là huynh bị Vương Xúc Anh bắt tới, muốn đến tìm huynh, vậy mà cũng bị bắt lại…"

Thở dài, ánh mắt Vãn Thanh đầy buồn bã. "Không phải võ công của huynh rất lợi hại sao, sao đến tiểu hài tử cũng đánh không lại."

"Há lại là Xúc Anh, dưới trướng nàng còn có một nam nhân, không biết học võ công từ đâu, hết sức lợi hại, không tới mười chiêu ta đã thua dưới tay hắn, nhớ tới cũng thật tức giận, Tư Mã Lưu Vân ta lại có ngày bị một tiểu nha đầu bắt nhốt." Tư Mã Lưu Vân cau mày, dịch người lại gần bên cạnh Vãn Thanh, "Thanh Nhi, có phải mới nửa ngày không thấy ta, nàng đã rất nhớ ta?"

"Người nào nhớ huynh." Trừng mắt nhìn hắn, lại thấy hắn càng cười lớn.

"Không nhung nhớ thì sao lại lại tìm ta gấp như vậy?"

"Ta sợ huynh chết không có người nhặt xác." Lui cách hắn xa mấy bước, Vãn Thanh có chút xấu hổ với không khí này, vội dời sang đề tài khác, "Cũng không biết mấy người đại ca có tới tìm ta hay không.”

"Đại ca nàng lo lắng cho nàng như vậy, không tìm nàng mới là lạ, yên tâm đi, không tìm được nàng hắn sẽ không rời đi." Tư Mã Lưu Vân kì quái nhìn Vãn Thanh, nở nụ cười quỷ dị.

"Huynh nói bậy bạ gì đó!"

Trừng mắt nhìn hắn, Vãn Thanh không nói thêm gì nữa, hắn thấy Vãn Thanh không để ý tới hắn, có chút nhàm chán tựa vào bức tường bên cạnh bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

———— tuyến phân cách ————

"Sao Thanh Nhi đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại?"

Mấy người Mộc Vân Hạc cùng Vương Nguyên Bá một ly lại một ly, mắt thấy mấy vò rượu đã cạn đáy, vẫn không thấy bóng dáng Vãn Thanh, quản gia dẫn nàng rời đi cũng không nhìn thấy.

"Đi, tìm quản gia đến hỏi một chút."

Vương Nguyên Bá tươi cười, gọi một nha hoàn, chuyển mắt sang mấy cao quý nam nhân trước mặt, "Các vị đại nhân không cần lo lắng, mặc dù phủ Minh Chủ ta đây không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, có thể Mộc tiểu thư nửa đường đi lạc cũng không chừng, chờ một chút đi."

Dung Chỉ không nói gì, nhưng vẫn quan sát vẻ mặt Vương Nguyên Bá, từ khi bọn họ bắt đầu uống rượu, hình như trên khuôn mặt của ông ta đã có phần không thích hợp, rót rất nhiều rượu cho bọn họ nhưng chính ông ta lại không uống bao nhiêu.

"Vương Gia, tại hạ kính người một ly."

Đẩy ly rượu đến trước mặt Phong Huyền Dịch, lại cơ hồ là mạnh mẽ ép hắn cầm lên, hai người lại cạn một chén.

Phó Lăng Thiên cũng bắt đầu cảnh giác nhận thấy không khí kỳ quái này, nhưng dù sao đây cũng là phủ của Vương Nguyên Bá, đều là người của hắn, nếu hắn thực sự hiểu lầm thì lại là một tai họa.

Chỉ có thể khống chế lượng rượu uống vào, không nghe lời khuyên can của ông ta, hắn nở nụ cười. Chỉ có ở D#iễ!n đ^àn L@ê Qy&ý Đ#ôn

"Ta vẫn nên đi tìm một chút, Thanh Nhi không biết đường đi, nếu lại gây rắc rối gì thì rất khó nói." Mộc Vân Hạc khẩn trương đứng lên, thân hình cao lớn lại lắc lư lợi hại.

"Sao vậy?!" Phó Lăng Thiên đưa tay đỡ hắn, vừa đứng lên lại phát hiện đầu của hắn cũng bắt đầu choáng váng.

"Phó đại nhân, Mộc đại nhân, gấp cái gì, ta đã sai người đi tìm, ngồi thêm chút nữa cũng không sao."

Vương Nguyên Bá nở nụ cười âm mưu, lúc này Dung Chỉ mới phát hiện, có thể chuyện hôm nay ông ta đã sớm dự mưu trước, bàn tay đặt dưới bàn nắm thành quyền, cố sức muốn bức rượu ra, lại phát hiện thân thể của hắn cũng càng ngày càng vô lực.

"Ngươi! Đồ thất phu(*), muốn tạo phản sao?!" Phong Huyền Dịch vỗ bàn, nhưng còn chưa đứng thẳng, thân hình đã nhanh chóng lắc lư suýt nữa ngã xuống.

(*) thất phu: Lỗ mãng, kẻ vô học.

"Ha ha ha ha! Tạo phản? Vương Gia thật cất nhắc ta, cái ngôi vị hoàng đế kia lão phu còn không để vào mắt!" Khinh thường cười một tiếng, vẻ chính khí trên mặt Vương Nguyên Bá biến mất, Dung Chỉ càng cố ép rượu ra thì toàn thân lại càng vô lực, hình như bằng nội lực của hắn cũng không thể nào ép ra được.

"Các vị đại nhân, không cần cố sức, dược lực này không dưới 12 canh giờ chắc chắn sẽ không biến mất."

Rốt cuộc trên khuôn mặt Vương Nguyên Bá lộ vẻ hung hãn, nhìn về phía sau lưng, tựa hồ đang đợi ai đó lộ diện.

Dung Chỉ trừng lớn mắt, tựa như đã đoán ra là ai, mùi hương quen thuộc rất nhanh đã bay tới.

"Sư muội!"

Sắc mặt Dung Chỉ khó coi, hắn nên đoán ra sớm hơn, loại thuốc kỳ lạ này, dù nội lực có cao đến đâu cũng không thể bức ra ngoài, ngoài sư muội hắn ta thì không ai có thể điều chế được.

"Sư huynh, đã lâu không gặp, xem ra huynh cũng đã công khai gia nhập trận tuyến của mấy vị đại nhân đầy rồi."

Từ sau lưng Vương Nguyên Bá xuất hiện một bóng dáng đỏ rực, ngũ quan xinh đẹp yêu mị, đứng chung một chỗ với Dung Chỉ, trông giống nhau đến mấy phần, cặp môi khẽ nhếch, hết sức hấp dẫn, lại mang theo mấy phần bá khí Tu La, "Đã như vậy, thì chết chung theo mấy vị đại nhân này đi!"

Trên khuôn mặt nữ nhân lộ ra nụ cười dử tợn, duỗi tay ra, đưa bàn tay hướng tới Mộc Vân Hạc, mắt thấy chưởng phong mạnh mẽ muốn đánh úp tới hắn, lại thấy một bóng dáng đỏ rực bảo hộ hắn ở phía sau.

Trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn, Dung Chỉ cố gắng đứng vững thân thể nhìn vẻ mặt dữ tợn của nữ nhân tuyệt sắc trước mắt, "Sư muội, thu tay lại đi!"

"Ha ha ha ha! Thu tay lại, sư huynh, ta không phải là Bồ Tát! Đừng nghĩ ngươi là sư huynh của ta thì ta sẽ không giết ngươi!" Sắc mặt Mộ Dung Yên dữ tợn đến doạ người, móng tay đỏ chót bóp chặt cổ họng Phong Huyền Dịch, cả người đau nhức vô lực, Phong Huyền Dịch giãy giụa cũng không có chút tác dụng nào.

Mắt thấy Phong Huyền Dịch dần chuyển thành màu đen, sắc mặt Mộ Dung Yên bỗng thay đổi điên cuồng, đang muốn dùng lực kết liễu mạng hắn lại thấy trước mắt bổ tới một đao, không thể tin nhìn nam nhân cầm đao, thân hình cao lớn Phó Lăng Thiên vững vàng đứng ở trước mặt ả ta, đưa tay đỡ lấy Phong Huyền Dịch sắp ngã xuống.

"Làm sao có thể!"

Mộ Dung Yên hốt hoảng, hồ nghi quan sát Phó Lăng Thiên, không ai có thể sau khi trúng Mê Hồn Tán của ả mà vẫn có động tác linh hoạt như vậy.

"Phốc!"

Phun toàn bộ lượng rượu đã uống ra ngoài, Phó Lăng Thiên quan sát mấy người trước mặt, vẻ mặt bình thản, "Sớm phát hiện rượu này có vấn đề, Minh Chủ chưa từng nhiệt tình như vậy."

Vương Nguyên Bá cũng hơi giật mình, rõ ràng đã nhìn thấy hắn uống hết, làm sao có thể như vậy. Chỉ có ở D#iễ!n đ^àn L@ê Qy&ý Đ#ôn

Tính cảnh giác của Phó Lăng Thiên luôn luôn rất mạnh, từ khi bắt đầu uống rượu hắn đã phát hiện tay chân có chút vô lực, liền giữ lại lượng rượu ở phần trên dạ dày, sư phụ đã từng dạy hắn loại võ công này, mới có thể giúp hắn may mắn thoát khỏi việc trúng thốc, nhưng nín nhịn lâu dài, hắn cũng có phần choáng váng, chỉ là không nghiêm trọng bằng những người kia mà thôi.

"Không hổ là Thừa Tướng đại nhân, hừ, mặc kệ ngươi uống hay không uống, kết cục hôm nay cũng chỉ có một!"

Mộ Dung Yên vừa dứt lời, hai người Mộc Vân Hạc Phong Huyền Dịch đã thẳng tắp té xuống, Dung Chỉ chống người lên ghế, sắc mặt khó coi, thân hình còn đứng không vững đừng nói đến chuyện đánh nhau cùng Mộ Dung Yên.

"Sư muội, ngươi cần gì!" Giọng nói yếu đuối của Dung Chỉ truyền vào trong tai Mộ Dung Yên lại nhận lấy nụ cười điển cuồng của ả.

"Cần gì?! Ha ha ha ha!"

Cười điên cuồng, ả đột nhiên phát điên phi thân tới phía Phó Lăng Thiên, móng tay đỏ tươi sắc nhọn kinh khủng, tung chiêu mãnh liệt khiến Phó Lăng Thiên cũng không chống đỡ được lui về phía sau vài bước.

"Người đâu!"

Thừa dịp hai người đang đánh nhau, Vương Nguyên Bá vội gọi hạ nhân kéo Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc đã bất tỉnh kéo xuống, lại cười gian chính đi đến trước mặt Dung Chỉ.

"Thứ lỗi."

"Khoan đã!"

Vương Nguyên Bá vừa định động thủ, lại bị nữ nhi đang đứng trong góc hô dừng lại, cũng thật sự là kỳ quái, nếu là tiểu hài tử 12 tuổi, bình thường khi nhìn đến cảnh tượng này phải sợ hãi khẩn trương mới đúng. Nhưng Vương Xúc Anh lại hết sức bình thản, còn an nhàn dùng cơm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là khi nhìn đến Dung Chỉ, sự vui sướng trong mắt khó cỏ thể che dấu.

"Phụ thân, để ta đi."

Vương Xúc Anh nhảy xuống ghế, chưởng phong của nàng ta thế nhưng mạnh mẽ đạnh thép ngoài sức tưởng tượng, so với chiêu thức vừa rồi mà Mộ Dung Yên đánh Dung Chỉ không kém là bao. Dung Chỉ không chống đỡ được ngã xuống Bên tai còn nghe thấy thanh âm bình tĩnh của nàng ta:

"Phụ thân, nam nhân này giao cho ta."

Phó Lăng Thiên thấy ngoài hắn ra thì mấy người còn lại đều đã bị đánh bất tỉnh, lại thấy thủ vệ tiến lên kéo mấy người xuống, cũng bị phân tâm, vốn nếu đấu với Mộ Dung Yên hắn căn bản sẽ không thua, nhưng vừa phân tâm, liền bị ả ta chớp cơ hội, liên tục mấy đánh trúng hắn, trường kiếm trong tay cũng bị ả đánh nứt.

Ánh mắt Mộ Dung Yên cũng hết sức bén nhọn nhắm ngay điểm yếu của hắn, công kích mãnh liệt, không tới 100 chiêu, Phó Lăng Thiên liền cả thấy quá hết sức, rơi xuống hạ phong.

Thấy hai người kia đánh nhau quá lâu, Vương Nguyên Bá đứng một bên không kiên nhẫn, cũng gia nhập.

Hai đối một, Phó Lăng Thiên vốn suy yếu, căn bản không thể đấu lại, không bao lâu liền bị hai người đánh trúng ngực, ngã xuống bên cạnh Dung Chỉ.

Vương Xúc Anh nhìn lên hai người trước mặt, gương mặt còn non nớt lại nở nụ cười tà ác, cực kỳ quỷ dị.