Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 8: Ám toán




Edit: August97

Mấy ngày kế tiếp, đem sổ sách giao cho Mạc Tử Thần trông nom, Vãn Thanh thanh nhàn hơn nhiều, cuộc sống trong phủ cứ bình bình đạm đạm trôi qua.

"Vương phi, vương gia tới."

Chưa từng thấy Phong Huyền Dịch tới đây lần nào, Bảo Cầm hưng phấn cười cười chạy tới, Vãn Thanh nhíu mày, lười biếng ngồi dậy, nhìn bóng dáng cao lớn ngoài cửa viện.

Trên mặt Phong Huyền Dịch không có một tia nụ cười, cũng không mang theo tùy tùng nào, chỉ bình tĩnh nhìn chung quanh, cuối cùng rơi vào trên người Vãn Thanh.

"Vương gia tìm ta có việc?"

"Ừ."

Phong Huyền Dịch đáp một tiếng, không tình nguyện, lại có phần khó mở miệng.

"Có gì xin cứ nói thẳng."

"Có một bằng hữu của bổn vương muốn gặp ngươi, tối nay cùng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm."

Sắc mặt Phong Huyền Dịch quỷ dị bất thường, mặc dù Vãn Thanh cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không thể cự tuyệt.

"Đã là bằng hữu của vương gia, tất nhiên phải đi."

Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh đồng ý, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt một chút, chỉ là điêu bộ né tránh này khiến Vãn Thanh cảm thấy hắn có chuyện gạt nàng.

"Buổi tối bổn vương tới đón ngươi... ngươi chú ý ăn mặc một chút."

"Cung tiễn vương gia."

Nhìn bóng dáng rời đi của Phong Huyền Dịch, sắc mặt Vãn Thanh trầm xuống. Ngược lại, Bảo Cầm hưng phấn thì thầm to nhỏ bên cạnh Vãn Thanh. Trời vẫn chưa chập tối, liền đem Vãn Thanh kéo đi, giúp nàng tắm rửa thay quần áo.

Vãn Thanh biết Bảo Cầm là nha hoàn mẫu thân phái tới chăm sóc, đương nhiên hi vọng nàng nhận được sủng ái, chỉ là trong lòng Vãn Thanh cảm thấy rất kỳ quái, theo tính tình Phong Huyền Dịch, những chuyện thế này thì người hắn mang đi phải là Tử Cơ chứ, sao có thể đến lượt nàng?

Giữ ý nghĩ đó, Vãn Thanh để mặc cho Bảo Cầm thay y phục cùng cài đồ trang sức cho nàng.

Mới vừa tối, Phong Huyền Dịch đã một mình đi tới.

Toàn thân hắn mặc trường bào màu đen thêu tơ vàng đại diện cho thân phận vương gia. Ba ngàn tóc đen cũng dùng dây tơ vàng buộc lại. Vóc người cao lớn đứng trong màn đêm chói sáng khác thường, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười hiếm thấy.

Nháy mắt thấy hắn, Vãn Thanh kinh ngạc, không thể di dời tầm mắt.

Vãn Thanh mặc trường bào vàng nhạt, eo thon không đủ một nắm thắt gọn bằng dải lục vàng, trước ngực đeo một khối phỉ thúy xanh lá chói mắt, trên trường bào in họa tiết hoa mẫu đơn, quyến rũ mà cũng không tục. Tóc đen thật dài búi cao nhẹ nhàng, dùng một cây trâm vàng cố định lên đỉnh đầu, da thịt trắng nõn dưới ánh trăng càng lộ vẻ thánh khiết, đôi mắt như nước lúc này bị lông mi thật dài che khuất, tăng thêm mấy phần khiến người thương tiếc.

Yết hầu Phong Huyền Dịch bỗng nhúc nhích, ý thức được sự kích động trong lòng, vội vàng xoay người không nhìn nàng.

"Đi thôi."

Vãn Thanh vội tiến lên đứng song song với hắn, Bảo Cầm vui vẻ đi theo sau lưng Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch nhíu mày, quay đầu lại.

"Ngươi không cần đi theo, đợi bổn vương cùng vương phi trở về."

Bảo Cầm ngẩn ngơ, muốn nói gì đó lại không dám mở miệng, tiếc nuối đưa mắt nhìn hai người rời đi.

Cùng Phong Huyền Dịch ngồi trong xe ngựa, Vãn Thanh ngu ngốc hơn nữa cũng đã nhận ra có gì đó không đúng. Một tháng qua chẳng hề quan tâm, hôm nay lại đột nhiên tốt bụng dẫn nàng đi gặp bằng hữu hắn như thế, chắc chắn có âm mưu.

Trong lòng tăng thêm mấy phần cảnh giác, Vãn Thanh lúc có lúc không nhìn cảnh vật ngoài rèm cửa.

Xe ngựa dừng ở lầu dưới Túy Tiên Cư, Phong Huyền Dịch săn sóc đưa tay qua. Vãn Thanh cho là hắn lại muốn nhục nhã nàng như lần trước, liền tự mình nhảy xuống xe, bỗng thấy hắn tức giận trừng nàng.

Tiểu nhị ân cần đem xe ngựa đưa đến chỗ khác, Vãn Thanh đi theo Phong Huyền Dịch lên một nhã gian ở lầu hai.

Đẩy cửa ra, trước mặt để một bình phong khổng lồ bình phong, sau tấm bình phong có âm thanh thổi địch(1) truyền đến, Vãn Thanh cau mày nhìn Phong Huyền Dịch, cùng hắn từ từ bước vào.

(1) Địch (Địch tử): Một loại nhạc cụ, tương tự với tiêu.

Cây địch tử cổ, có lịch sử 8000 năm tuổi, được tìm thấy trong di chỉ văn hóa ở tỉnh Hà Nam. Nó là vật phát âm có thang âm được phát hiện sớm nhất trên Thế giới. Địch tử truyền thống Trung Quốc đều thổi thẳng đứng.

Đến đời Hán, Trương Khiên thông sứ Tây Vực đã mang về loại địch tử thổi ngang. Sau khi xuất hiện địch tử thổi ngang, nhạc cụ thổi đứng đều gọi là tiêu.

Âm thanh của địch tử giòn giã, giống nhưng tiếng chim hót rộn ràng vào lúc sáng sớm. Âm thanh của tiêu giống như cơn gió mát đêm trăng vô hình xa xưa. Địch tử và tiêu là hai loại nhạc cụ truyền thống được người Trung Quốc yêu thích. Trong văn hóa Trung Quốc, địch và tiêu tuy hai mà một.

Sau khi nhà Hán kết thúc, Trung Quốc bước vào thời kỳ Ngụy – Tấn, Nam 211; Bắc triều phân tranh không ngừng. Thời đại chiến loạn là thời kỳ hoàng kim của giao lưu văn hóa, nhiều nền văn hóa ngoại lai du nhập vào Trung Quốc mang đến cơ hội sáng tạo mới. Sự thay đổi lớn trong lịch sử nhạc cụ đã xuất hiện.

"Ngươi đã đến rồi."

Giọng nam dễ nghe, giống như đã nghe qua ở đâu, Vãn Thanh cau mày nhìn về phía gương mặt của nam nhân kia, phút chốc kinh ngạc.

Thế giới thật nhỏ, nam tử phong lưu trước mắt này chẳng phải là nam nhân lần trước đùa giỡn rồi hại ngất nàng ở quán rượu sao?

Thấy Vãn Thanh, hắn cũng ngây ra, hồi lâu mới mở miệng:

"Vương phi đại nhân đại lượng, ngày trước nếu có chỗ đắc tội, kính xin chớ để trong lòng."

Phong Huyền Dịch cau mày nhìn hai người.

"Các ngươi quen biết nhau?"

"Có gặp một lần."

Tuy trong lòng Vãn Thanh không vui, nhưng dù sao cũng là bằng hữu Phong Huyền Dịch, vẫn phải cho hắn mấy phần mặt mũi.

"Là bằng hữu vương gia, tất nhiên ta sẽ không so đo với ngươi."

"Vương phi thật rộng lượng, Lưu Vân kính người một ly."

Bưng lên ly rượu, Tư Mã Lưu Vân có phần quỷ dị nhìn Phong Huyền Dịch, ánh mắt Phong Huyền Dịch vội dời đi.

Không biết bọn họ có ý định gì, Vãn Thanh có phần nghi ngờ, chần chừ cầm ly rượu.

"Cạn ly trước."

Nhìn hắn uống một hơi cạn sạch, Vãn Thanh cũng chỉ có thể uống vài hớp.

"Đây là Lưu Vân, các ngươi đã gặp mặt, không cần Bổn vương giới thiệu nhiều."

Phong Huyền Dịch nhìn Vãn Thanh, ánh mắt có chút trốn tránh, đưa tay bưng lên ly rượu trước mặt.

"Vương gia ngươi đừng nghĩ nhiều, ta cùng với vương phi chỉ gặp qua, sợ là tên của ta nàng cũng không biết."

Đôi mắt hoa đào tà mị của Tư Mã Lưu Vân giống như phóng điện, khóa chặt trên người Vãn Thanh, lần trước chưa đắc thủ vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng.

"Ta họ Tư Mã, tên Lưu Vân, trong kinh thành là một tay thương buôn không lớn không nhỏ, nếu ngày sau vương phi có gì cần giúp, cứ nói thẳng với ta."

"Hắn là thương nhân nộp thuế lớn nhất cả nước."

Phong Huyền Dịch trừng mắt nhìn hắn, có phần không vui vì thái độ mập mờ kia.

Cùng bọn họ nói chuyện tào lao mấy câu, đầu Vãn Thanh đột nhiên có chút choáng váng, khuôn mặt Tư Mã Lưu Vân trước mắt cũng mơ hồ, nhìn về phía Phong Huyền Dịch, hắn hình như cũng phát hiện nàng bất thường, nhưng không quay sang hỏi thăm. Trong lòng thầm kêu không xong, đứng lên bảo cần đi vệ sinh, Phong Huyền Dịch định đi cùng nàng, lại bị Vãn Thanh từ chối.

Sợ Tư Mã Lưu Vân hoặc Phong Huyền Dịch đi theo tới, Vãn Thanh có chút cẩn thận, mặc dù không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng trực giác khẳng định chắc chắn không có chuyện tốt.

Hung ác rút ra trâm vàng trên đầu, vén quần áo lên, dùng lực đâm thẳng vào trên đùi, cảm giác đau đớn trong nháy mắt khiến nàng tỉnh táo. Dùng y phục che kín vết thương, Vãn Thanh lảo đảo trở về phòng, hai người kia vẫn ngồi một chỗ uống rượu như cũ, Vãn Thanh nảy ra một kế, đi đứng mềm nhũn, giả vờ hôn mê bất tỉnh.

Tư Mã Lưu Vân cùng Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh ngã ở cửa vội chạy tới đỡ nàng lên trên giường.

Đau đớn rõ ràng trên đùi nhắc nhở Vãn Thanh không thể ngất, cũng có thể cảm giác được bàn tay không an phận lướt qua bộ ngực nàng.

Vãn Thanh vô cùng tức giận, nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ bất tỉnh, nàng thật muốn xem, đến cuối cùng hai người này muốn làm gì nàng.

"Tốt lắm, ngươi có thể đi ra ngoài."

Tư Mã Lưu Vân đưa mắt nhìn mỹ nhân ngủ say trên giường, trong đôi mắt tà mị hiện rõ mấy phần chiếm đoạt.

Phong Huyền Dịch cũng đưa mắt nhìn Vãn Thanh, trong lòng xấu hổ, đứng tại chỗ không muốn ly khai.

"Sao vậy, ngươi định đổi ý?"