Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 51: Không nói không nói




"Nàng ta dám nói ta chạy trốn?"

Vãn Thanh tức đến muốn ngất đi, vốn nghe theo Phong Huyền mà nàng đã bỏ qua cho Tử Cơ mấy lần, nhưng không ngờ nàng ta đã hại nàng bao nhiêu lần còn chưa tính, giờ lại muốn gieo họa cho phụ mẫu nàng.

Cũng không quản mấy tên thị vệ, Vãn Thanh lập tức điều khiển xe ngựa chạy thẳng tới Mộc phủ, Bảo Cầm chạy chậm không theo kịp, chỉ còn lại một người Vãn Thanh phi ngựa trên đường phố ban đêm.

Vậy mà không đi được bao lâu, còn chưa tới khu chợ gần đó trước mặt đã xuất hiện một đám hắc y nhân trong tay đều cầm đại đao, lai giả bất thiện. (người đến không có ý tốt)

Trong lòng Vãn Thanh cả kinh, thầm nghĩ Tử Cơ bố trí cũng thật thỏa đáng, dụ dỗ Phong Huyền Dịch đi, biết khi nàng trở lại tất nhiên hạ nhân trong phủ sẽ tự nói với nàng, lại bố trí mai phục ở đây, một cơ hội tốt để lấy mạng nàng, nộ hỏa công tâm, chưa đánh thì chưa biết được có thắng hay không, Vãn Thanh tiện tay đoạt lấy một thanh trường kiếm của đối phương, tiến vào chém giết.

Rõ ràng hắn y nhân không lấy được tính mạng Vãn Thanh thì không bỏ qua, một tên ngã thì hai tên tiến lên, càng giết càng cảm thấy số người tăng lên. Mơ hồ nghe thấy một thanh âm quen thuộc truyền tới từ trong ngõ nhỏ, Vãn Thanh quay đầu đúng lúc nhìn thấy Tư Mã Lưu Vân.

Tư Mã Lưu Vân thấy phía trước có cảnh chém giết thì hơi giật mình, lại thấy Vãn Thanh ở trong vòng vây càng thêm hoảng sợ, nhưng cũng không chậm trễ lập tức vọt lên ngăn trở công kích cho Vãn Thanh.

Vãn Thanh nhảy lên xe ngựa, chỉ thấy hắn tung bột phấn lên phá vòng vây trừ ra một con đường, không bao lâu những người đó người từng người một ngã xuống.

"Đi lên!" Vãn Thanh liếc mắt nhìn những kẻ sau lưng, lại có hơn mười người tre già măng mọc đuổi theo, Tư Mã Lưu Vân cũng không muốn dây dưa lâu hơn nữa, nhảy lên xe ngựa ngồi bên cạnh Vãn Thanh.

Những người đó vừa nhìn thấy xe ngựa lẫn vào phố xá sầm uất cũng không tiện đuổi theo, một nhóm người trốn vào trong bóng đêm.

"Kẻ thù của nàng rất nhiều sao? Sao lại muốn tính mạng của nàng."

Tư Mã Lưu Vân mượn cớ tựa vào bên người Vãn Thanh, cánh tay thon dài khoác lên vai Vãn Thanh, vẻ mặt say mê.

"Ta không biết."

"Không sao, ta sẽ bảo vệ nàng, tiểu bảo bối." Xoay người chớp chớp mắt, khuôn mặt Tư Mã Lưu Vân hiện lên mấy phần nghiêm túc cùng bỉ ổi.

"Vừa rồi ngươi hạ thuốc gì? Thuốc mê?"

Xe ngựa chạy thật nhanh trong màn đêm, nhớ tới động tác mau lẹ vừa rồi của mắt, Vãn Thanh cũng cảm thấy hơi tò mò.

"E hèm."

Tư Mã Lưu Vân dựa vào người Vãn Thanh càng gần, nắm lấy bả vai nàng càng lúc càng tựa vào trong ngực.

"Muốn biết như vậy thì có phải nên cho ta hôn môi một cái hay không?"

Vãn Thanh không trả lời, xoay người liếc mắt nhìn hắn, hắn cười cười không thèm để ý.

"Một ít thuốc phòng thân thôi, nếu nàng muốn, chỗ ta còn rất nhiều, nhưng…"

Vãn Thanh biết hắn muốn nói gì, cũng không để ý ánh mắt bỉ ổi kia nữa bởi xe ngựa cũng đã đến Mộc phủ.

"Ngươi muốn đi bộ hay cưỡi ngựa trở về?"

Chỉ xe ngựa trước mặt, mặc dù Vãn Thanh cảm kích hắn, nhưng cũng ghét sự không đứng đắn của hắn.

"Đã đến phủ cũng không mời ta vào thăm chút sao?" Tư Mã Lưu Vân trêu chọc nhìn Vãn Thanh, ý vị sâu xa.

Vãn Thanh nghĩ dầu gì Tư Mã Lưu Vân tốt xấu gì cũng đã cứu mạng nàng, hơn nữa đến lúc đó nếu Phong Huyền Dịch nổi điên, hắn ở đây lại có một trợ thủ cho nàng, cũng không tiếp tục đuổi hắn, dẫn hắn đi vào.

Hỏi gia đinh chỗ của bọn họ, Vãn Thanh đi thẳng tới, vừa đi đến đại sảnh liền nhìn thấy Phong Huyền Dịch ngồi chủ vị, sắc mặt dọa người, Tử Cơ đứng bên cạnh hắn, rõ ràng trên mặt mang theo vẻ đắc ý. Hạ Uyển Dung nước mắt rưng rưng tựa vào bên người Mộc Thiên Hải, trên mặt hai người đều là vô hạn lo lắng.

"Phụ mẫu."

Vãn Thanh vừa mang theo Tư Mã Lưu Vân tới đây, những người kia vội vàng đón, Hạ Uyển Dung vui mừng ôm cổ Vãn Thanh, giọng điệu nghẹn ngào.

"Nữ nhi, con đã đi đâu!"

Sắc mặt Mộc Thiên Hải lại rất nghiêm túc, trong mắt tuy có lo lắng nhưng lại ngại có mấy người này ở đây mà không thể biểu đạt.

"Đã lập gia đình thì nên biết tuân thủ nữ tắc, tại sao xuất phủ lại không chịu nói với phu quân mình, khiến vương gia lo lắng! Còn vị công tử này là ai?"

Phong Huyền Dịch nhìn lướt qua hai người trước mặt, cũng đứng lên, Tử Cơ đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt vốn hả hê đắc ý cùng trở thành tính toán không chu đáo, chưa từng theo cước bộ của Phong Huyền Dịch.

"Vương gia, nếu như ngươi muốn tìm ta hỏi tội, trước tiên hãy hỏi tội Tử Cơ phu nhân của ngươi đã, hôm nay ta rốt cuộc đã đi nơi nào, bị người nào ám toán!"

Thanh âm Vãn Thanh lành lạnh, vang lên trong đêm tối hết sức chói tai, Mộc Thiên Hải nghe Vãn Thanh nói như vậy, tất nhiên cũng minh bạch trong đó có uẩn khúc, ánh mắt căm tức nhìn Tử Cơ. Tử Cơ bị mọi người nhìn chăm chú đến cả người không được tự nhiên, phẫn nộ đi đến bên cạnh Phong Huyền Dịch, chê cười nói.

"Vương phi đi đâu ta làm sao mà biết, chẳng lẽ là trách tội ta nói vương gia sang Mộc phủ tìm sao, nếu đã như vậy, thì xin nhận lỗi với tỷ tỷ."

"Ta không muốn cùng ngươi nhiều lời, ngươi đã làm chuyện gì thì trong lòng ngươi biết rõ, Vương gia, ta có việc muốn nói với ngươi."

Tử Cơ thấy Vãn Thanh vẻ mặt nghiêm túc cũng hơi luống cuống, vội tăng cước bộ tới cạnh Phong Huyền Dịch.

"Vương gia, Mộc đại nhân vẫn còn ở nơi này, nếu hôm nay vương phi trở lại, liền bồi vương phi ở lại đây một đêm đi."

"Không sao, nữ nhi của ta có chuyện quan trọng cần nói với vương gia, lão phu tất nhiên sẽ không ngăn trở, cô nương cũng chớ cản đường hai người họ."

Sắc mặt Mộc Thiên Hải không tốt, dù sao cũng là nữ nhi từ nhỏ nuôi lớn, tất nhiên muốn giúp nàng.

"Trở về rồi hãy nói."

Phong Huyền Dịch liếc mắt nhìn Vãn Thanh, trong lòng cũng đã có kết luận, xoay người cáo biệt hai người Mộc Thiên Hải, mang theo Tử Cơ rời đi trước.

Bình thường tức giận muốn chết hôm nay lại không hỏi vì sao Tư Mã Lưu Vân đi theo Vãn Thanh, Vãn Thanh biết hắn là không muốn nàng nói chuyện này ra ngoài, chuyện kia nhất định còn chưa giải quyết xong, Tư Mã Lưu Vân đứng bên cạnh Vãn Thanh, chớp cặp mắt hoa đào tà mị, tiến lên mỉm cười với nhị lão.

"Ta là bằng hữu Thanh nhi, Tư Mã Lưu Vân."

"Tư Mã Công Tử, cám ơn công tử dã đưa tiểu nữ trở lại, sắc trời không còn sớm, nếu không để ý, tối nay ngủ lại trong phủ đi."

Mộc Thiên Hải vốn khách khí nói một câu, Tư Mã Lưu Vân lại sảng khoái đồng ý.

"Phụ thân, con cũng muốn ở lại phủ vài ngày."

Sắc mặt Vãn Thanh Mộc Thiên Hải vẫn có thể nhìn ra, thấy bộ dáng kia của nàng cũng không nhẫn tâm để nàng trở về vương phủ, liền sai hạ nhân mang nàng trở về phòng.

Tư Mã Lưu Vân ở phòng khách cách phòng Vãn Thanh không xa, thời điểm vào cửa còn bỉ ổi hướng Vãn Thanh hắc hắc cười hai tiếng.