Để Người Cười

Chương 7: Trở về




Tin đồn Hạ thiếu phu nhân của Hạ gia đắc tội Tứ vương gia, bỏ độc người hoàng tộc nên phải bị xử chết, bị ngựa giẫm lưu thai lại được y sư ở Kiều y trang cứu được con thoáng chốc đã vang dội khắp kinh thành. Tuy rất muốn nuôi cháu đích tôn nhưng Hạ gia không muốn dây dưa, chọc giận Tứ vương gia nữa. Đó không chỉ là hoàng đệ của hoàng thượng, còn là người được ngài thương yêu nhất, mấy năm trước có công bảo vệ và hộ giá hoàng hậu, giữ binh quyền đánh bại giặc Mao Khuynh.

Đứa bé được An Bình mang về, tỉ mỉ chăm sóc. May là động tác của nàng đủ nhanh. Mẫn Tiệp đã tắt thở, trễ hơn chút nữa đứa bé cũng sẽ chết theo mẹ. Tuy nhiên có lẽ sẽ có di chứng. Đứa bé nuôi dưỡng ở Kiều y trang không hoạt bát lanh lợi cho lắm, thường xuyên thẫn thờ, nhìn mãi một điểm không chớp mắt. Kiều y sư chuẩn đoán, có thể sau này lớn lên nó sẽ bị ngớ ngẩn. Cơ may là người bình thường không lớn. Sống sót với nó cũng là một kỳ tích rồi.

Kể từ ngày đó nườm nượp người tìm tới Kiều y trang mong được chữa bệnh. Không chỉ Kiều y sư mà Phục thị cũng vô cùng lo lắng. An Bình là nhi nữ, nếu để lộ ra chuyện cải trang đi chữa bệnh tại Hạ phủ, chỉ lo là không được yên thân.

Chiều hôm đó, Kiều y sư gọi hai mẹ con vào nhà, nghiêm nghị nói với hai người:

-Cả hai về đi!

-Kiều y sư…

-Sư phụ…

Cả hai mẹ con An Bình đồng loạt thốt lên. Kiều y sư nhẹ nhàng:

-Ta cũng không nỡ xa hai người. Chỉ tiếc là chuyện quá lớn. Không ai biết An Bình là nữ. Ta sẽ nói với bọn họ là y sư đó có việc phải về quê. Có điều tra cũng không ngờ được Bình nhi là nữ nhi của Đinh gia…

-Sư phụ -An Bình tràn đầy áy náy- Con làm hại sư phụ rồi…

-Ngốc quá -Kiều y sư vuốt tóc An Bình, thân thiết như một người cha- Ta may mắn gặp được con đấy chứ. Con làm ta rất kinh ngạc. Chỉ là duyên phận thầy trò của chúng ta ngắn ngủi. Đợi chuyện êm xuôi, nếu con muốn, có thể về đây ở với ta, thầy trò chúng ta cùng tập trung nghiên cứu y thuật.

An Bình cười gượng. Phục thị thoáng ngẩn người:

-Nhưng…tôi và Bình nhi đã rời khỏi Đinh phủ lâu rồi, họ sẽ không để cho chúng tôi trở về đâu.

-Ta đã gửi một bức thư cho họ- Kiều lão sư lấy trong ống tay áo ra một phong thư chữ mạ vàng – Ta nói bệnh tình của con đã hồi phục, xin cho con về phủ. Họ cũng đã phúc đáp, nói là sẵn lòng hoan nghênh con về nhà.

Nhà? Đó có phải là ngôi nhà An Bình mơ ước? Nếu nàng đoán không lầm, nguyên nhân chính thúc đẩy việc này chính là hôn sự của con gái lớn của Phương thị -Đinh Giao Chi. Trước đây, Đinh lão gia từng hứa gả con gái mình cho người của Mộc viễn hầu, ai ngờ gần đây con trai Mộc Viễn Hầu bị Tứ vương gia đá thẳng xuống đất, nguy cơ trở thành người tàn phế rất cao.

Nàng quay về, một vật thế thân hoàn mỹ nhất, tại sao lại không nhận chứ? Khóe môi An Bình thoáng nhếch lên.

-Bình nhi…

Phục thị nhìn thấy vẻ mặt An Bình thì càng thêm lo lắng. Chắc bà cũng nghe tới chuyện hứa hôn, những tưởng An Bình chỉ là con gái một tiểu thiếp nho nhỏ vốn không cần quan tâm tới chuyện này. Ai ngờ….

-Kiều lão y sư, chuyện quay về, tôi định -Phục thị lên tiếng- Bình nhi còn nhỏ, tôi…

-Con sẽ về -An Bình cương quyết. Nếu cuộc đời cứ mãi trốn tránh sóng gió, khi sóng gió đến thật thì phải làm sao? Kiếp trước Vân Ca nàng không biết thế nào là lòng người nham hiểm đã bị bỏ mạng chỉ bởi một phút sơ tâm. Kiếp này, nàng còn Phục thị phải bảo vệ, nếu cứ sống lén lút trong Kiều y trang, biết bao giờ mới nhìn thấy được ánh mặt trời.

-Bình nhi…con…- Phục thị sợ hãi- Chuyện phụ thân con hứa hôn với người khác, mẫu thân lo…

-Là họa sẽ là họa, là phúc sẽ được phúc -An Bình cười bình thản- Mẫu thân cứ yên tâm.

Kiều lão sư vuốt chòm râu bạc. Tiểu nữ tử này không thể nói là tài hoa sáng chói nhưng thông minh, hiểu chuyện, ông tin tưởng nàng có thể biến nguy thành an. Đinh phủ hiện giờ an toàn hơn Kiều y trang rất nhiều lần, đành phải để An Bình về đó một thời gian.